Trương Thanh Vân nói chuyện với Quách Tuyết Phương cũng có cái nhìn mới về nàng. Đối với Quách Tuyết Phương thì ưu điểm lộ ra rất rõ, tính tình ngay thẳng, không thích quanh co, con người cũng tương đối đơn giản, cũng thích những trò mới, thích nhứng thú vui, hoàn toàn không giống như những cô gái nhà giàu chỉ biết tìm hưởng thụ.
- Này, anh nói bạn gái ở nước Đức, anh ở Giang Nam không thấy buồn sao?
Quách Tuyết Phương cười nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt mà cảm thấy có chút cổ quái, hắn nói:
- Tôi là người đàn ông cô đơn không phải cô cũng vậy sao? Mỗi ngày đều thích ngồi quán bar, rất nhàm chán.
Giữa hai hàng chân mày Quách Tuyết Phương bùng lên một cảm giác cô quạnh, nàng ực vào một hớp bia, Trương Thanh Vân quay đầu dùng giọng giễu cợt:
- Đúng là không có tiền đồ, bị bạn trai bỏ mà muốn chết muốn sống, tâm tình bị tàn phá đến mức độ như vậy sao?
- Hừ! Là tôi bỏ hắn ta, không được sao? Đàn ông theo tôi còn phải xếp hàng, tôi sẽ quan tâm đến hắn sao?
Quách Tuyết Phương bực bội nói.
- Vậy thì phải biết nắm vững cơ hội, đưa một nửa tâm tình về phía Quách gia, một nửa thì giữ lại cho chính mình. Là phụ nữ thì cũng phải biết ẩn giấu, không nên quá mức bộc trực.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói.
- Anh nói tôi quá bộc trực mà không ẩn giấu sao?
Quách Tuyết Phương đột nhiên lên giọng:
- Giống như Triệu Giai Ngọc à? Các cô ấy thì biết làm gì? Cả ngày chỉ biết làm mặt lạnh như tiền.
- Tôi đâu nói cô ấy!
Trương Thanh Vân vung tay chặn lời Quách Tuyết Phương:
- Đã là người thì phải có công việc rõ ràng chứ? Hoàng Diêu có công việc ổn định, Triệu Giai Ngọc giúp gia đình quản lý kinh doanh, còn cô chỉ biết ăn uống và hồ đồ, nếu cứ kéo dài như vậy thì không phải hư người sao?
- Tôi nói cô không nắm chắc chính là không biết nhún nhường, tư tưởng lúc này cũng cứng nhắc, con người còn sống thì có bao nhiêu chuyện? Sự nghiệp, gia đình, tình yêu, bạn bè. Cô thì ngược lại, có bạn trai thì không cần quan tâm những thứ khác, bạn trai bỏ đi thì cũng từ bỏ tất cả, cả ngày chỉ biết quẩn quanh Giang Nam, điên điên khùng khùng, hành vi quái đản, cô cho rằng mình có tương lai lắm sao?
Quách Tuyết Phương đột nhiên khựng người, nàng đặt ly bia xuống mà không uống vào hớp nào. Một lúc lâu sau nàng mới nhướng mày nói:
- Ai cần anh lo cho toi, tôi thích như vậy đấy, không được sao?
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Quách Tuyết Phương, lúc này Quách Tuyết Phương cũng cảm thấy tâm tình chìm xuống đáy hồ, câu nói tiếp theo nghẹn trong cuống họng, vì vậy tiếp tục uống vào một hớp bia.
- Nói chơi thôi, cô đừng tưởng thật!
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Uống bia thì tùy tiện nói vài chuyện cho vui, sau đó thì quên hết tất cả.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn thấy không còn sớm nên nhân tiện nói:
- Cô cứ tiếp tục uống, ngài mai tôi còn phải đi làm, xin phép về trước.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức đứng dậy, sau đó vẫy vẫy tay với Quách Tuyết Phương rồi đi thẳng ra cửa. Quách Tuyết Phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, nàng há miệng muốn nói chuyện nhưng cảm thấy trong lòng không được thoải mái, rất khó chịu.
Trương Thanh Vân đi ra ngoài rồi thở phào một hơi, người xưa đã nói đọc sách với con nhà giàu rất khó, tối nay hắn cũng uống rượu với Quách Tuyết Phương lại càng cảm thấy khó hơn. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương cũng không phải đơn giản như vậy, nhưng người phụ nữ này che giấu rất sâu, nếu cứ lầm lũi đi lên như vậy thì tương lai cũng không tầm thường.
- Này, anh...Trương Thanh Vân!
Trương Thanh Vân quay đầu lại, Quách Tuyết Phương đang đi đến bên này, nàng vừa đi vừa vẫy tay.
- Anh sẽ không hẹp hòi như vậy đấy chứ? Đã tức giận rồi sao?
- Tôi rất bực bội, vì nếu uống rượu với cô đến nửa đêm thì ngày mai công tác sẽ bị trì hoãn, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trương Thanh Vân xụ mặt nói.
Không ngờ Quách Tuyết Phương lại nở nụ cười, Trương Thanh Vân rõ ràng không giống như đang tức giận, nàng cười nói:
- Này, vậy thì tối nay ở nhà anh nhé, dù sao cũng đã muộn rồi.
Trương Thanh Vân đột nhiên lui về phía sau vài bước, hắn bị lời nói của Quách Tuyết Phương làm cho kinh hoàng. Quách Tuyết Phương lại nói:
- Anh không xem tôi là phụ nữ, tôi ở lại nhà anh một đêm cũng khó khăn như vậy sao?
- Không được!
Trương Thanh Vân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
- Quỷ hẹp hòi, đúng là hiếm gặp!
Quách Tuyết Phương lầm bầm một câu, vẻ mặt rất mất vui. Trương Thanh Vân chỉ chờ lời nói thế này của nàng, hắn đợi nàng nói xong thì đi đến bên xe rồi vẫy vẫy tay cười nói:
- Tôi đi trước đây, chúc ngủ ngon.
Quách Tuyết Phương nhìn xe hơi mà muốn đá một cước, sau đó thầm mắng vài câu, vẻ mặt cũng dần ảm đạm. Lần đầu tiên nàng bị một người đàn ông xem thường, tuy người đàn ông này chỉ là một quan viên nhỏ bằng hạt vừng nhưng hắn có lý do để xem thường nàng.
- Không có việc làm sao?
Quách Tuyết Phương lầm bầm một câu, mình là tiểu thư nhà Quách gia, rõ ràng trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì mình là người như vậy. Nàng chợt sinh ra cảm giác khá quái dị, nàng cảm thấy mình nên về thủ đô, Giang Nam không phải địa phương nên ở lâu.
Trương Thanh Vân về đến nhà thì định vọt vào phòng tắm, hắn đột nhiên phát hiện ra căn nhà của Nghê Thu Nguyệt đã sáng đèn, đã bao ngày chưa gặp người đẹp này rồi? Đêm nay nàng quay về sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt thì trong đầu chợt bùng lên hình dáng và thân thể gợi cảm mê người của nàng, thân thể hắn dần biến đổi, trong lòng cũng bốc lửa, rõ ràng nguyên nhân là vì Nghê Thu Nguyệt quá yêu nghiệt.
Dưới tình huống này Trương Thanh Vân có thể gõ cửa sao? Hắn chợt cảm thấy xúc động nhưng trong lòng thầm nghĩ không ổn, vì vậy mà có chút nôn nóng nhưng thân thể ngày càng bốc lửa, ngày càng căng cứng.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng tắm bị người ta mở ra, Trương Thanh Vân sởn tóc gáy, hắn vô thức dùng tay che hạ thân. Khi quay đầu lại thì Trương Thanh Vân lập tức kinh ngạc không ngậm miệng lại được, Nghê Thu Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ đứng ngay cửa phòng tắm.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình căn bản không che phủ hết nét xuân sắc của Nghê Thu Nguyệt, hai ngọn núi ngạo nghễ trước ngực rõ ràng ngày càng lớn.
- Em...Em vào bằng cách nào?
Trương Thanh Vân dùng giọng hoảng sợ nói.
- Anh căn bản không đóng cửa!
Nghê Thu Nguyệt thản nhiên nói, khóe miệng nàng khẽ hếch lên, ánh mắt di chuyển trên người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân chợt trở nên lúng túng, hắn cảm thấy có chút không ổn, Nghê Thu Nguyệt rõ ràng đang chờ đợi. Sau đó nàng đi đến ôm lấy cổ Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng nỉ non nói:
- Đã hơn một tháng rồi, em không chịu đựng được nữa.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào, lời nói của Nghê Thu Nguyệt đã làm hắn đến mức cực hạn, nhưng khoảnh khắc khi thấy trong mắt nàng có chút u buồn thì động tác của hắn chợt khựng lại.
Nghê Thu Nguyệt khẽ động, tay của nàng khẽ vuốt ve thân thể Trương Thanh Vân, sau đó nàng dần dần hạ xuống. Nàng dùng tay chụp lấy, sau đó lại đưa thẳng vào miệng.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận điều này dù là kiếp trước hay vào lúc này, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Em!
- Ư!
Nghê Thu Nguyệt không cách nào mở miệng, một lúc lâu sau môi đào mới hé mở:
- Em tình nguyện, chỉ muốn phóng túng một chút.
Nghê Thu Nguyệt nói xong lại bắt đầu động tác, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải đưa tay xoa bóp bộ ngực ngạo nghễ của nàng, hai người cùng nhau ngao du trong một tư thế cực kỳ quái dị. Text được lấy tại Truyện FULL
Khoảnh khắc sau Nghê Thu Nguyệt đã có phản ứng, Trương Thanh Vân dùng tay nhấc nàng lên, một bàn tay đưa xuống bên dưới, bờ cỏ mềm mại, sương sớm ướt đẫm.
- Ư!
Nghê Thu Nguyệt khẽ rên lên một tiếng, Trương Thanh Vân đặt nàng lên bệ rửa mặt, hai người đã sớm hôn nhau, hai chiếc lưỡi quấn quýt. Bàn tay hắn được rút ra, cây sắt bên dưới tìm đúng mục tiêu rồi tiến vào, hai người đều được bao phủ trong khoái cảm.
Ngọn đèn trong nhà tắm rất u ám, hai ngọn lửa nóng lắc lư chập chờn, thế đứng liên tục biến đổi, một lúc lâu sau hai người mới siết chặt lấy nhau, không gian trở nên tĩnh lặng.
Đêm này hai người ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau khi Trương Thanh Vân vừa mới đến văn phòng thì thư ký Tiểu Dương nói thư ký trưởng Dương Hân muốn tìm. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên nghiêm trang, hắn nói Tiểu Dương cứ đi trước, chính mình phải sửa soạn lại vài thứ.
Ngày hôm qua hắn uống rượu với Quách Tuyết Phương đến tối, sau đó lại lăn lộn với Nghê Thu Nguyệt, hôm nay tinh thần bị ảnh hưởng khá nhiều.
Trương Thanh Vân đi vào phòng làm việc của thư ký Dương, lúc này vẻ mặt hắn đã sớm trở nên sáng láng. Khi hắn gõ cửa tiến vào thì Dương Hân với vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trên ghế hút thuốc.
- Chào thư ký trưởng!
Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.
- À!
Dương Hân gật đầu, hắn chỉ tay về phía trước tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống, còn chính hắn thì trở nên trầm ngâm không nói.
- Anh chuẩn bị xử lý vụ án huyện Ung Bình kia như thế nào?
Dương Hân ngẩng đầu lên nói.
- Đi một bước xem một bước, nhất định phải hiểu rõ tình huống, tôi tin có thể đột phá!
Trương Thanh Vân nói.
Dương Hân nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc:
- Tổ giám sát số ba của trung ương đang ở tại Giang Nam, chuyện này rất có thể đã được đưa lên đầu súng, anh có thể nắm chắc giải quyết tình huống hay không?
Trương Thanh Vân chợt hít vào một hơi, hắn không tự chủ được phải đứng thẳng người lên. Ý nghĩa của lời nói Dương Hân đã rất rõ ràng, tổ giám sát số ba của trung ương chuyên xem xét vấn đề nông nghiệp nông thôn, huyện Ung Bình xảy ra nhiễu loạn, ý nghĩa như thế nào?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức cảm nhận được áp lực, rõ ràng lãnh đạo tỉnh cũng đã nhìn chằm chằm vào Ung Bình, tuy Dương Hân không nói rõ nhưng mức độ quan trọng của vụ việc cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Trương Thanh Vân hắn có nên xử lý vụ án này hay không, nếu để lại ấn tượng xấu cho tổ giám sát số ba của trung ương thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Quách Vũ, lúc này hắn đã chuyển sang làm cán bộ ngoại giao, hắn đã đến Giang Nam, chẳng lẽ hắn là một thành viên của tổ giám sát?
Những người có thể tiến vào tổ giám sát thường đều là quan viên có tương lai rạng rỡ, chỉ có những cán bộ được đảng chú trọng bồi dưỡng mới có cơ hội này. Vì tổ giám sát thường kiểm tra các lãnh đạo quan trọng, người phụ trách quản lý có thể là ủy viên quốc hội, có thể là phó thủ tướng. Những người này trực tiếp chỉ đạo cấp dưới làm việc, nếu không phải cán bộ nòng cốt thì sao có được vinh quang này.
- Thư ký trưởng Dương, anh cứ yên tâm, vấn đề Ung Bình không thuộc diện tam nông*, điều này tôi biết rất rõ, hơn nữa hướng phát triển cũng khác nhau. Tôi về Ung Bình nhất định sẽ kiểm tra giám sát thật rõ ràng.
Trương Thanh Vân dùng giọng chăm chú nói.
(*: Tam nông là nông nghiệp, nông thôn và nông dân.)
Đồng tử trong mắt Dương Hân chợt co rút, tuy lời nói của Trương Thanh Vân có chút gượng ép nhưng nếu có thể giải quyết được gọn gàng theo lời hắn thì tổ giám sát số ba của trung ương sẽ không đâm đầu vào Giang Nam. Dương Hân nghĩ đến đây thì lập tức nói:
- Nếu đến tra án thì phải thật sự đạt được yêu cầu, phải biết cách xem xét tình huống thật như thế nào, phải biết cách xử lý như thế nào, phải giấu đi những thông minh vặt, hiểu chưa?
Trương Thanh Vân gật đầu, rõ ràng cũng hiểu ý của thư ký Dương.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng Dương Hân rồi trực tiếp đi xuống khoa giám sát số hai, Phàm Hoa và Hứa Nguy đều đang ở đây, vừa thấy Trương Thanh Vân đến thì lập tức tiến lên chào đón.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt có chút mơ hồ nhìn thoáng qua khoa số hai, hắn không quen thuộc nơi này, trước kia nằm trong sự khống chế của Đỗ Dũng. Lúc này Trương Thanh Vân xuất hiện thì chắc chắn tất cả cán bộ đều không được tự nhiên.
- Trưởng khoa Hứa, thu thập vài thứ, điện thoại trao đổi với huyện ủy Ung Bình, chiều nay anh và tôi đến Ung Bình.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt không xuất hiện biểu cảm, nói xong quay người bỏ đi ngay.
Hứa Nguy và Phàm Hoa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy rất khó hiểu, án nằm ở khoa số một sao lại lấy người khoa số hai? Dù năng lực của khoa số một có vấn đề thì cũng phải đến khoa số ba tìm người mới đúng chứ?
- Nếu đã bắt anh đi thì cứ đi, tôi sẽ ở lại giúp anh chào hỏi chủ nhiệm Đỗ!
Phàm Hoa thản nhiên nói, trong lòng hắn biết rõ Trương Thanh Vân đang để lại mặt mũi cho Đỗ Dũng, nếu vụ án này giải quyết tốt thì Hứa Nguy có một phần công lao.
Phàm Hoa nghĩ đến đây thì thầm lắc đầu, chủ nhiệm Trương này quả nhiên lợi hại, làm việc tiến thối tự nhiên, chỉ sau vài tháng mà quyền uy đã bao trùm phòng giám sát.
Hơn nữa mọi việc làm của Trương Thanh Vân đều rất quanh minh chính đại, tất cả đều giải sầu cho lãnh đạo, còn vì đại cục của phòng giám sát, quả nhiên là đa mưu túc trí, rõ ràng không giống cán bộ trẻ tuổi.
Xe hơi phóng như bay trên đường cao tốc, Trương Thanh Vân cùng Hứa Nguy ngồi ở phía sau. Hứa Nguy lúc này rất căng thẳng, bây giờ hắn cảm thấy rất kính sợ Trương Thanh Vân, hắn vẫn còn nhớ rất rõ những thiệt thòi của mình trong vụ án bệnh viện y Giang Nam, nghĩ lại mà cảm thấy kinh hoàng.
Hứa Nguy cũng là lão cơ quan, năm nay cũng đã có tuổi, rõ ràng lớn hơn Trương Thanh Vân vài tuổi. Sáng nay hắn đã cân nhắc ý đồ của Trương Thanh Vân, cũng biết rõ Trương Thanh Vân kéo mình theo để san sẽ chút công lao.
Hứa Nguy không phải không biết rõ phương pháp cây gậy và củ cà rốt, nhưng Trương Thanh Vân sử dụng một cách thuần thục như vậy thì rõ ràng quá mức kinh người. Người ta không có mưu mô, làm việc rất có nguyên tắc, chú ý giữ vững tính đoàn kết, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy phòng giám sát không có tranh đấu ngầm bên trong.
Người đã đạt đến trình độ thế này thì hoàn toàn có thể nuốt chửng mọi thứ, nếu đối địch với người này thì tất nhiên sẽ cực kỳ kinh hoàng, đây rõ ràng là phong thái của lãnh đạo.
- Hứa Nguy à, anh tạm thời cứ thả lỏng, cứ coi như ra ngoài du lịch một chuyến. Ung Bình là một vùng sơn thủy, cũng không được thấy nhiều ở Thành Đô, đêm nay đến nhà tôi sẽ nói cha mẹ làm vài món nông thôn, chắc chắn sẽ đậm chất quê nhà.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn đã nhìn thấy sự căng thẳng của Hứa Nguy, vì vậy mở lời giúp hắn giảm bớt áp lực.
Hứa Nguy liên tục xưng vâng, trong lòng rất kích động, mời đến nhà ăn uống thường là biểu hiện của lãnh đạo, Trương Thanh Vân dù nói rất hời hợt nhưng như vậy mới làm tâm tư người nghe trở nên kích động.
- Chủ nhiệm Trương, nghe nói trước kia anh giữ chức bí thư đảng ủy một thị trấn phải không? Rõ ràng là dân chúng có phúc, lần này trở về chốn cũ chắc cũng rất cảm khái.
Hứa Nguy dùng giọng toan tính nói.
Trương Thanh Vân hít một hơi, hắn lại nhìn lướt qua Hứa Nguy, nói chuyện với người khác phải biết rõ đâu là điều mấu chốt, Hứa Nguy biết rõ điều này, chì khoảnh khắc đã nói ra những cảm khái trong lòng Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân hắn sinh ra và lớn lên ở Ung Bình, cũng tiến lên quan trường từ quê hương, hơn nữa còn trải qua chiến trường rèn luyện rất gian khổ. Ung Bình có người thân, có bà con, có làng xóm, có lãnh đạo, có cả thầy tốt bạn hiền.
Từ khi Trương Thanh Vân hắn rời khỏi Ung Bình thì nơi đây đã trở thành bãi bễ nương dâu, nếu xem tư liệu từ phòng văn thư thì bộ mặt chính quyền và đảng ủy Ung Bình đã có thêm nhiều gương mặt mới. Chủ tịch huyện Ung Bình Dương Võng Minh và cục trưởng cục công an Ung Bình Khâu Trấn Đông đều là những gương mặt mới.
Trong thường ủy thì ngoài Lệ Cương, Vũ Đức Chi, Liễu Thanh và Dương Kiệt thì những người còn lại đều là gương mặt mới. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ Lệ Cương và Vũ Đức Chi tuyệt đối là trụ cột của huyện Ung Bình, bọn họ mới chính là những kẻ quyết định mọi chuyện trong Ung Bình.
Sau khi trải qua những cuộc chuyện trò với Hứa Nguy thì mất hơn sáu giờ chạy xe mới thấy huyện Ung Bình xuất hiện trong tầm mắt. Phòng giám sát sẽ nghỉ lại ở khách sạn Ginza, Trương Thanh Vân lại nói tài xế chạy thẳng về nhà mình, nhưng trong lòng hắn lại khẽ động, hắn muốn quay về khách sạn Ginza xem cách tiếp đãi của huyện Ung Bình như thế nào.
Một tiếng két vang lên, xe dừng trước khách sạn, bảo vệ khách sạn tiến lên mở cửa xe rất tự nhiên. Trương Thanh Vân nhấc chân bước xuống, click, click, hai ánh đèn lóe lên, Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, phóng viên sao?
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, tốc độ phong tỏa tin tức của huyện Ung Bình quá chậm mà lúc này truyền thông cũng quá mạnh, đặt biệt là truyen360.com đã đến mọi ngõ ngách. Đây đúng là vụ việc lớn, nếu vấn đề nông nhân đánh giám sát viên tỉnh ủy được đưa lên truyen360.com thì lúc đó đã không còn là vấn đề của huyện Ung Bình nữa rồi, lúc đó sẽ là vấn đề của cả Giang Nam.
- Chào anh, tôi là Tân Kiều, là phóng viên của báo mạng Hồng Lãng, anh là giám sát viên chủ quản công tác nông thông ở phòng giám sát tỉnh ủy phải không? Xin hỏi anh có ý kiến gì với tình trạng ẩu đả nghiêm trọng vừa xảy ra hay không?
Trương Thanh Vân chợt dừng bước, hắn nhìn thoáng qua phía trước, có bốn năm người, có người cầm máy quay, có người cầm micro, Trương Thanh Vân rõ ràng không kịp trở tay với sự xuất hiện của phóng viên.
Người nói chuyện là một phóng viên vẫn còn khá trẻ, tóc ngắn, trang phục phóng viên, còn có một cặp kính mắt có gọng màu đen. Ánh mắt người này nhìn Trương Thanh Vân giống như thợ săn rình con mồi, bên trong còn bùng ra hào quang.
- Khụ khụ, đồng chí phóng viên, anh không thấy tôi cũng vừa đến đây sao?
Trương Thanh Vân khẽ ho khan một tiếng, hắn khẽ mỉm cười:
- Xem ra tôi còn biết ít chuyện hơn cả các anh.
Trương Thanh Vân cũng không còn cơ hội nói chuyện, vì hắn thấy Hào Liệt, Vương Đào, bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt và một người xa lạ.
- Chào chủ nhiệm Trương!
Dương Kiệt tiến lên phía trước chào đón, mặt mũi hắn tràn đầy nụ cười. Hắn vốn định gọi là Thanh Vân, nhưng lúc này cấp bậc Trương Thanh Vân đã cao hơn, vì vậy đành phải chào bằng chức vụ.
Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Dương Kiệt rồi nói:
- Bí thư Dương đừng nên khách khí, cứ gọi tên là được.
Sau đó hắn lại cười với Hào Liệt và Vương Đào:
- Anh Hồ và anh Vương cũng đến đón à? Rõ ràng cứ làm quá.
Hào Liệt và Vương Đào cười hì hì, sau đó tiên lên phía trước bắt tay. Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì tâm tình của cả hai rất phức tạp, Hào Liệt là người nhìn thấy Trương Thanh Vân phát triển rõ ràng nhất, chỉ sau vài năm mà người ta đã trở thành lãnh đạo tỉnh, lão chỉ cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
- Chủ nhiệm Trương, đây là bí thư phòng tư pháp Khâu Trấn Đông, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an Ung Bình.
Vương Đào dùng giọng toan tính giới thiệu Trương Thanh Vân với người đàn ông xa lạ.
Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên bắt tay, người ta có chút thận trọng. Khâu Trấn Đông cùng tuổi với Lệ Cương, có thể nắm chắc chức vụ cục trưởng công an, cũng coi như tương lai vô hạn.
Đám người tùy tiện hàn huyên vài câu, Trương Thanh Vân giới thiệu Hứa Nguy với mọi người, sau đó đoàn người đưa Trương Thanh Vân lên lầu.
- Cục trưởng Khâu, truyền thông rất chú ý đến Ung Bình à? Thậm chí còn có cả truyền thông trong thủ đô, Ung Bình muốn nổi danh cả nước sao?
Trương Thanh Vân đứng bên cạnh dùng giọng lơ đãng nói.
Khâu Trấn Đông thầm kêu khổ, chủ quản tuyên truyền không đến thì chính hắn là kẻ đứng mũi chịu sào. Trương Thanh Vân nói ra rất hời hợt nhưng thực tế lại đang phê bình.