Huyện Tang Chương nằm ở sơn cốc bên dưới dãy Hoàng Lĩnh, phía tây thì kéo dài nhưng phía nam và phía bắc thì có hơi chật, có vẻ khá giống với những huyện lị khác ở Giang Nam. Huyện Tang Chương cũng có một con sông chảy qua nhưng rõ ràng nhỏ hơn so với Thủy Hà ở huyện Ung Bình.
Tất nhiên huyện thành của Tang Chương cũng nhỏ hơn so với huyện Ung Bình, dân số trong huyện thành là mười ngàn người, cơ bản không ó dân cư không cố định.
Gần đây dân chúng trong huyện thành Tang Chương và quan viên đều thảo luận rất nhiều về vị bí thư huyện ủy Trương Thanh Vân, nghe nói là một người còn rất trẻ. Mọi người cũng có hoài nghi, có chút thất vọng về vị bí thư trẻ sắp đến nhận chức, hơn nữa còn có cả chút chờ mong. Vì rất nhiều người biết được vị bí thư này được chính tỉnh ủy phái tới, là nhân tuyển được đề bạt bởi chính con trai của niềm kiêu ngạo Tang Chương Hoàng tướng quân.
Trương Thanh Vân ngồi trên xe của phòng tổ chức thị ủy, hắn xuất phát từ thành phố Vũ Lăng rồi phóng thẳng về phái Tang Chương, đi theo còn có phó phòng tổ chức thị ủy Trác Phù Chính.
Xe hơi liên tục len lỏi trong đường núi hơn ba tiếng đồng hồ mới nhìn thấy huyện thành Tang Chương, từ trên đỉnh Hoàng Lĩnh nhìn xuống thì thấy những dãy nhà trong Tang Chương hiện lên hai màu đỏ trắng mơ hồ, rõ ràng có chút hương vị thế ngoại đào viên.
- Bí thư Trương, còn nửa giờ nữa là đến, trước kia anh đã đến đây lần nào chưa?
Trác Phù Chính nói.
Trương Thanh Vân gật đầu rồi đột nhiên nói:
- Dừng xe.
Một tiếng tiếng két vang lên, xe dừng lại, lái xe quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cười nói:
- Anh đi vào lối rẽ ở phía bên trái, đi đến chiêm ngưỡng ngôi nhà cũ của Hoàng tướng quân.
Trác Phù Chính sững sờ, hắn há hốc mồm nhưng không nói được câu nào. Hắn vung tay với lái xe, lúc này lái xe cũng phụng mệnh mà chạy xe phóng đi trên đường.
- Lúc này là mùa thu, bầu không khí ở Tang Chương cũng rất mát.
Trương Thanh Vân cười nói.
- Những vùng núi đều là như vậy, quen khí hậu cũng tốt, ha ha!
Trác Phù Chính nói, trong ánh mắt xuất hiện thêm một chút nghiềm ngẫm. Trương Thanh Vân đang đi thì đột nhiên chuyển hướng, hắn muốn đến thăm chỗ ở cũ của Hoàng tướng quân, quả thật là một chuyến đi rất có thâm ý.
Xem ra Trương Thanh Vân cũng biết mình đến Tang Chương không được người ta hoan nghênh, có thể nói tâm cơ của Chu Tử Hằng hôm nay đã hoàn toàn vứt đi, thức ăn đã đầy đủ nhưng chủ nhân lại đến quá muộn. Chỉ cần đi một vòng sang chỗ ở cũ của Hoàng tướng quân thì khi vào huyện thành thì trời sẽ tối.
Chỗ ở trước đây của Hoàng tướng quân chính là một căn nhà sàn gỗ, địa phương này có thể nói là quanh năm rất ít người vào thăm. Nhưng nơi đây cũng được chính quyền bố trí vài người canh giữ, khi Trương Thanh Vân đến đây thì trời đã sụp tối.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không vội vàng xao động, hắn rất hăng hái đi thăm quan một lượt, trong lòng cũng tràn đầy tâm tình tưởng nhớ, trong lòng cũng suy tư về tình hình khó khăn của mình vào lúc này.
Trương Thanh Vân hắn bây giờ đơn thương độc mã đến huyện Tang Chương, đứng vững gót chân ở một huyện bán tự trị như thế này dễ dàng lắm sao? Lúc này chủ tịch huyện Tang Chương là Chu Tử Hằng, Trương Thanh Vân đã từng xem xét qua, là một người đặc biệt hung ác.
Nói Chu Tử Hằng hung ác vì người này cũng không được học nhiều, xuất thân là tầng lớp xã hội đen. Hơn chục năm trước nhà nước có chính sách cao với dân tộc thiểu số, Chu Tử Hằng là dân tộc địa phương, chỉ cần chạy quà cáp cho lãnh đạo là có được chức vụ trong cơ quan nhà nước.
Sau này Chu Tử Hằng tiến lên như gió, cuối cùng trở thành người nắm quyền huyện Tang Chương, trở thành vị vua một phương. Người thế này rõ ràng không thể xem thường âm mưu quỷ kế, đồng thời cũng nắm giữ hai nhà hắc bạch, tuyệt đối không thể xem thường.
Ngày hôm qua Nghê Thu Nguyệt đã nhắc nhở Trương Thanh Vân, Chu Tử Hằng là người có vòi bạch tuộc rất dài, có chỗ dựa ở Vũ Lăng, cũng có liên quan đến các tổ chức ngầm ở thành phố Vũ Lăng. Rất nhiều kẻ muốn lấy được một phần chén canh ở Vũ Lăng, đây là những phần tử mà Chu Tử Hằng cần phải lôi kéo.
Cho nên nhìn từ góc độ này thì thấy được Chu Tử Hằng là hoàng đế ở huyện Tang Chương, thực tế cũng là ác bá một phương, chắc chắn đã từng nhúng tay vào những chuyện giết người phóng hỏa. Trương Thanh Vân đơn thương độc mã mà muốn đối phó với một người như vậy thì rõ ràng rất khó khăn.
Trương Thanh Vân còn chưa đến Tang Chương thì đã nghe rất nhiều tin đồn về Chu Tử Hằng, nghe nói người ta muốn Trương Thanh Vân đến bằng xe nhưng về bằng cáng. Nếu những lời như vậy được nói ra từ miệng một vị quan viên thì cũng đừng nhắc đến quan điểm tổ chức...Tất cả chỉ là thuần túy mà thôi.
Trương Thanh Vân biết rõ mình không phải chỉ là một chính khách mà còn là một kẻ liều mạng, tất nhiên hắn cũng không sợ hãi, bỏ mạng chỉ là một cách nói mà thôi. Chu Tử Hằng là hoàng đế trong huyện Tang Chương, nếu Trương Thanh Vân thật sự có gì thì hắn cũng đi đời nhà ma.
Khó khăn lớn nhất của Trương Thanh Vân vào lúc này chính là bị cô lập, không người nào muốn khống chế thế cục dưới tình huống thế này cả, rõ ràng khó khăn quá lớn.
Sau khi chiêm ngưỡng nơi ở cũ của Hoàng tướng quân thì Trương Thanh Vân quay đầu về huyện thành Tang Chương, lúc này trời đã tối đen.
Con đường trong huyện Tang Chương được chia thành đầu đường và cuối đường, hai con đường song song, cứ cách một khoảng lại có một hành lang nối thông hai đường lớn.
Tuy đã tối nhưng trong thị trấn vẫn có dòng người qua lại, xe Trương Thanh Vân lượn vài vòng quanh co mới đến trụ sở ủy ban nằm ven sông.
Ủy ban huyện Tang Chương nằm bên trong một khoảng sân nhỏ, cửa ra vào có một cặp sư tử đá xanh cao hai mét, cửa chính rất có khí thế, bên trên khảm nạm một quốc huy to như thau rửa mặt, rõ ràng rất trang nghiêm.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, sau đó tài xế vội vàng xuống xe mở cửa. Trác Phù Chính là người xuống trước, khi Trương Thanh Vân xuống xe thì phát hiện ra trong sân ủy ban đã đầy người, hắn gật đầu về phía mọi người rồi mỉm cười, những tiếng vỗ tay vang lên.
Người dẫn đầu là một người đàn ông hơn năm mươi, người này mặc một bộ áo da màu đen, vẻ mặt lạnh lẽo nhưng lại tràn đầy nụ cười. Dưới cằm người này có một vết sẹo, rõ ràng chính là Chu Tử Hằng.
- Ha ha, bí thư Trương, chào mừng, chào mừng. Sao anh lại đến muộn thế này?
Sau khi mọi người vỗ tay xong thì Chu Tử Hằng xông lên phía trước mỉm cười nói.
Trương Thanh Vân dùng hai tay nắm chặt lấy tay Chu Tử Hằng, hắn nói:
- Tang Chương non nước hữu tình, đi đường quá lưu luyến nên tới chậm, trễ thế này mà mọi người vẫn còn đợi sao? Hôm nay không gặp thì ngày mai cũng được chào hỏi nhau thôi.
Chu Tử Hằng cười ha hả rồi dùng giọng chân thành nói:
- Tôi cũng không muốn nói nhiều lời khách khí, tôi sẽ giới thiệu sơ qua các ban ngành với anh.
Chu Tử Hằng nói xong thì cùng Trương Thanh Vân đi về phía trước, phó bí thư Lưu Tài Đức, phó huyện trưởng thường vụ Trần Cảnh Vân, trưởng phòng tổ chức Tư Bình, bí thư tư pháp Đan Kiến Hoa, chủ tịch mặt trận tổ quốc Cốc Trung Hà, trưởng phòng tuyên truyền Dư Hán Anh, trưởng cục vũ trang Tào Binh, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Vân, tất cả lãnh đạo ban ngành đều đến đông đủ.
Trương Thanh Vân bắt tay chào hỏi và thầm nhớ kỹ tên tuổi của từng người, hắn không nói lên cảm nghĩ mà chỉ nói:
- Các vị, vừa rồi đi lại quá lâu, bụng đã kêu rột rột, thức ăn đã chuẩn bị xong, mời mọi người vào dùng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tất cả mọi người đều cười, rõ ràng bí thư đến nhận chức khá ngay thẳng, mọi người có được một ấn tượng ban đầu về Trương Thanh Vân.
Đơn vị tiếp đãi của huyện ủy được sắp xếp ở một khách sạn khá sang trọng, được gọi là Vọng Sơn Tân Quán, mười mấy người và bốn năm chiếc xe phóng đi vun vút.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ ngồi cùng xe với Chu Tử Hằng, Trần Vân chủ nhiệm văn phòng huyện ủy ngồi ở ghế lái phụ.
- Bí thư Trương, nghe nói anh là người Ung Bình phải không? Tang Chương chúng tôi không thể nào so sánh với Ung Bình, đơn vị tiếp đãi cũng kém hẳn khách sạn Thủy Hà, điều kiện rất hạn chế, mong anh đừng trách.
Chu Tử Hằng dùng giọng khách khí nói.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay cười nói:
- Tang Ung đều là một địa phương, nào có nhiều điều phô trương như vậy? Ngược lại có vẻ tôi là một người Ung Bình đến Tang Chương nhận chức bí thư, hình như cũng sinh ra chút ồn ào.
- Đó chẳng qua chỉ là những lời nói vô căn cứ nhưng đã có người quản lý, bí thư Lưu là người nắm công tác tuyên truyền, anh ấy đã ra lệnh nghiêm cấm, từ nay về sau sẽ không còn kẻ nào dám nói lời huyên thuyên.
Chu Tử Hằng nói.
- Cũng không cần phải nghiêm khắc như vậy, nếu đề phòng miệng lưỡi của nhân dân thì rõ ràng không được, người khác thích nói những lời trách móc, lâu ngày sẽ trở thành kẻ có tâm.
Trương Thanh Vân cười nói nhưng trong lòng đang suy xét những ý nghĩ lời nói của Chu Tử Hằng.
Hai người Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức bị người ta gọi cho vui là Hoàng Lĩnh nhị tàn, trên mặt Chu Tử Hằng có vết bỏng nên người dân lén gọi là Chu mặt sẹo, sau này Lưu Tài Đức bị bệnh trái rạ, mặt rỗ lổ chỗ, vì vậy người dân lén gọi là Lưu mặt rỗ.
Những lời nói của Chu Tử Hằng và Trương Thanh Vân đều có thâm ý, Chu Tử Hằng đang thầm ám hiệu cho Trương Thanh Vân biết huyện ủy cũng không ổn, nếu không đàng hoàng sẽ đi tong. Xem ra không thể dùng ánh mắt nhìn du côn để áp đặt lên người Chu Tử Hằng, người này am hiểu đối nhân xử thế, am hiểu quy tắc quan trường, cũng không phải kẻ quê mùa cục mịch.
Nhưng Trương Thanh Vân nghe thấy những lời của Chu Tử Hằng mà cảm thấy rất sảng khoái, hắn chỉ sợ huyện Tang Chương bền chắc như thép, hiện tại rõ ràng đã không phải. Nếu như thế này thì sẽ có cơ hội, đây mới chính là kết quả mà Trương Thanh Vân muốn thấy nhất.
Tâm tình tốt thì tất nhiên Trương Thanh Vân nói chuyện ngày càng tự nhiên, hắn chủ động châm chọc xuất thân lục lâm thảo khấu của Chu Tử Hằng, điều này cũng làm cho Chu Tử Hằng cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt cũng có vẻ không thể nhịn được.
Trong ấn tượng của Chu Tử Hằng thì những thư sinh mặt trắng đều rất thích nói xiên xẹo, nhưng bí thư Trương này thì khác hẳn, chưa nói đến chuyện vừa đến đã bài trừ chính mình, hơn nữa giọng điệu lại rất vui đùa, giống như hai người là bạn cũ lâu năm vậy.
Vì vậy mà lúc này Chu Tử Hằng cũng sinh ra chút cảm tình với Trương Thanh Vân, người này cũng có vẻ là hảo hán, những phát ngôn bừa bãi trước kia của mình không những chẳng hù dọa được ai mà người ta đã đơn thương độc mã tiến đến. Hơn nữa người này lại nói cười rất tự nhiên, xem ra người được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền phái đến quả nhiên rất lợi hại.
Vọng Sơn Tân Quán ở huyện Tang Chương nằm dưới chân dãy núi Hoàng Lĩnh, là hàng xóm của Thủy Hà, nói là khách sạn nhưng khá giống một sơn trang. Bên trong là một khoảng sân rộng, hôm nay lãnh đạo huyện ủy tổ chức bữa tiệc ở đây, vì vậy tất cả cao thấp trong khách sạn đều bận túi bụi.
Khi tiến vào trong bữa tiệc thì Trương Thanh Vân ngồi ngay vào ghế đầu mà chẳng nhường ai, những người còn lại thì ngồi sang hai bên theo cấp độ. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận nhìn thoáng qua Lưu Tài Đức, rõ ràng gương mặt gồ ghề, hơn nữa còn rất đen, quả thật có vấn đề về hình tượng.
- Bí thư Trương, giới thiệu với anh về vợ của tôi!
Trương Thanh Vân đang chuẩn bị nói vài câu với Lưu Tài Đức thì Chu Tử Hằng đã dẫn một người phụ nữ gần bốn mươi tiến lên cười nói.
Người phụ nữ này vẫn còn khá trẻ, bộ dạng vẫn còn khá thướt tha, ăn mặc đúng cách lộ rõ sự trưởng thành, làm người ta cảm thấy có hơi lẳng lơ. Nhưng cặp môi hơi mỏng, nhìn qua thì có hơi chút âm u. Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy dùng giọng khách khí chào người phụ nữ nhưng trong lòng cũng có hơi cổ quái, cả nhà Chu Tử Hằng đều đến tham gia bữa tiệc sao?
- Bí thư Trương, anh cũng đừng nên xem thường Chu phu nhân, chị ấy chính là bà chủ của khách sạn Vọng Giang, chủ tịch Chu tham chính còn Chu phu nhân thì kinh doanh, hai người rõ ràng là quần anh tụ hội. Năm xưa hai người kết hợp cũng là giai thoại của huyện Tang Chương chúng tôi.
Lưu Tài Đức cười nói, lời nói của hắn đã đánh tan sự nghi ngờ của Trương Thanh Vân.
Tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười, bầu không khí có vẻ khá hòa hợp. Trương Thanh Vân cũng tùy tiện phụ họa vài câu, sau đó cũng không nói gì. Chu phu nhân này rõ ràng không đơn giản, Chu Tử Hằng và nàng công bằng như vậy chắc chắn là ý của nàng. Người này đã cho Trương Thanh Vân một tín hiệu, Chu Tử Hằng chính là địa đầu xà ở đây.