Trong xe, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều không nói gì, bầu không khí rất yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh.
Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới nhíu mày nói:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta tự lực cánh sinh. Lúc này Khánh Kỵ liên tục phát triển, lúc trước bọn họ rút lui nhưng bây giờ đã có hối hận, Uông Triết đã nhiều lần tìm em hợp tác.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, trong lòng cảm thấy thương tiếc vô hạn. Hắn nở nụ cười áy náy, Triệu Giai Ngọc cũng cười nói:
- Anh không phải thường nói chuyện mình do mình tính sao? Chuyện của anh thì em khó thể giúp, nhưng anh lại giúp em rất nhiều.
Trương Thanh Vân mỉm cười rồi lắc đầu bảo nàng không cần nói nữa, hắn nói:
- Em đã nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?
Ánh mắt Triệu Giai Ngọc lưu chuyển, mặt đỏ hồng rồi nhìn sang một bên. Trương Thanh Vân mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không tiện mở miệng, hắn cảm thấy giống như mình quay về thời học sinh ngày xưa, giống như đang bó tay khi thổ lộ tình cảm với mối tình đầu vậy.
- Ông nội đã nói rồi, làm đơn giản là được.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân trở nên ngây ngốc, những lời nói tìm ra được phải nuốt xuống bụng. Triệu Giai Ngọc thích nói những câu nửa vời nhưng Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận đây là câu nói kinh điển nhất.
Những lời này của Triệu Giai Ngọc bao hàm toàn diện, bên trong ẩn giấu vô cùng, từ khi hai người quen biết đến khi xác định quan hệ như lúc này đã được nàng khái sát chỉ trong vài chữ mà thôi.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, trước đó hắn dù đối xử tốt với Triệu Giai Ngọc nhưng từ sâu trong lòng cũng cho rằng nàng là một người phụ nữ mà mình bắt buộc phải lấy làm vợ. Nhưng lúc này thì khác, hắn cảm nhận được đây chính là người phụ nữ mà cả đời mình không thể thiếu.
Triệu Giai Ngọc lạnh như băng và kiêu ngạo chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng nàng có đầy đủ tất cả ưu điểm của phụ nữ. Nàng quật cường bất khuất, có cái nhìn chủ quản, có can đảm và quyết đoán, dũng cảm đảm đương, điều này làm cho đàn ông phải xấu hổ.
Đồng thời Triệu Giai Ngọc lại cực kỳ thông minh, khéo hiểu lòng người, không mất đi sự dịu dàng. Chỉ là vài lời ngắn ngủi của nàng mà biểu hiện ra một con người thẳng thắn và hào phóng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ đến một bài hát, hắn không còn nhớ rõ lời nhưng rất đáng buồn. Trương Thanh Vân tin trên thế giới này ra ngoài mình thì không còn ai hiểu rõ Triệu Giai Ngọc. Mình là người may mắn, Triệu Giai Ngọc cũng vậy, mình có thể đi cùng nàng đến cuối đời giống như đồng thoại, không, phải là đồng thoại.
Trong không gian xe rất hẹp, Trương Thanh Vân ôm Triệu Giai Ngọc vào lòng, lần này nàng không kháng cự, hai người ôm siết lấy nhau thành một khối.
- Uông Triết hẹn anh chơi golf trên thực tế là nhớ kỹ chuyện hợp tác với em trước đó. Kim Thành có tư tưởng tiến quân ra quốc tế và trở thành công ty truyền hình và điện ảnh chuyên nghiệp, có nguyện vọng trở thành công ty đa quốc gia, hy vọng em có thể bơm tiền.
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân lấy tay nâng mặt nàng lên, hắn nhịn không được phải hôn khẽ lên môi nàng. Gò má Triệu Giai Ngọc ửng hồng, nàng muốn đẩy Trương Thanh Vân ra, nhưng sau đó lại khẽ nhắm mắt.
Trương Thanh Vân nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Triệu Giai Ngọc ở khoảng cách gần mà lần đầu tiên cảm thấy hít thở dồn dập. Triệu Giai Ngọc khẽ khép hờ cặp mi dài làm người ta cảm nhận được sự tinh tế của tạo vật trên khắp thế gian.
Cặp lông my và mi tâm sáng láng, trắng nõn, vì căng thẳng mà có hơi run rẩy làm người ta yêu thương, không dám mạnh tay.
- Nếu đã đồng ý rồi thì cũng nên đến gặp mặt, bà chủ, em cho rằng anh phải xử lý thế nào đây?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn vốn muốn hôn lên cặp môi ướt át và đỏ mọng nhưng trường hợp này hắn sợ mình khó thể khống chế.
Triệu Giai Ngọc hơi mở mắt, nàng nở nụ cười xấu hổ nói:
- Anh quyết định đi, em cũng có ý với điện ảnh và truyền hình, nhưng...
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Giai Ngọc. Nàng là một người quật cường, nhưng nếu là quật cường thì sao muốn hợp tác với kẻ bội bạc?
Uông Phong là người tốt, dù là khí độ hay các làm người cũng rất tốt, nhưng sai lầm duy nhất của người này chính là rút lui rời bỏ Triệu Giai Ngọc. Biết đâu cũng vì nguyên nhân áp lực từ Triệu gia, nhưng đứng trên lập trường của Trương Thanh Vân thì cũng khó thể tha thứ.
- Thanh Vân, nếu Uông Triết có ý như vậy thì anh có thể nói muốn cha nó đến đàm luận với em, bây giờ nó vẫn chưa đủ tiếng nói.
Triệu Giai Ngọc lại nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, chỉ là một câu bình thản của Triệu Giai Ngọc mà đã bùng ra khí phách và lòng tin vô hạn. Nếu xét về độ tuổi của Triệu Giai Ngọc, nếu vẫn còn đứng trong Triệu gia thì chắc chắn sẽ rất có tiếng nói trong thế hệ thứ ba.
Nhưng lúc này Triệu Giai Ngọc lại có được tư cách đối thoại trực tiếp với Uông Phong, tất cả đều do nàng tự làm nên, tài sản trên tay nàng đã hơn trăm tỷ, tài sản cá nhân cũng hơn mười tỷ. Rõ ràng danh sách những người giàu có nhất đất nước có tên nàng.
Trương Thanh Vân cũng biết rõ Triệu Giai Ngọc muốn mình nói như vậy cũng chưa hẳn muốn hợp tác với Uông Triết. Uông gia vừa giàu vừa mạnh, sẽ không thể không tìm được đầu tư, Uông Triết tìm Triệu Giai Ngọc chính là muốn bày tỏ thực lực của bản thân, để đề cao năng lực của mình trong Uông gia. Dù sao Uông Triết tiếp nhận kinh doanh cũng chưa được lâu, thanh niên lại thường nóng lòng biểu hiện, hắn cũng không phải là ngoại lệ.
Triệu Giai Ngọc nói một câu như vậy rõ ràng muốn mỉa mai và đùa cợt Uông Triết, đồng thời cũng làm Uông Phong cảm thấy nhục nhã.
- Em đúng là một cô gái có thù sẽ báo!
Trương Thanh Vân khẽ cười nói, hắn càng trìu mến với Triệu Giai Ngọc đang nằm trong lòng. Đây mới là vợ mình, mình tự theo ý mình, có gan làm loạn, dù đối mặt với Uông Phong cũng không có gì phải sợ hãi, rất hợp với tính cách của mình.
- Loại cảm giác này rất tốt!
Triệu Giai Ngọc thản nhiên cười:
- Năm nay có vài chú và chị emh họ gọi điện thoại cho em, bọn họ hy vọng em sẽ về thủ đô một chuyến.
- Em thấy sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Em không có nghiệp vụ ở thủ đô!
Triệu Giai Ngọc nghiêm trang nói, sau đó cũng di chuyển chủ đề:
- Tết năm nay chúng ta đến Lĩnh Nam thăm ông nhé?
Trương Thanh Vân khẽ vuốt ve hai bàn tay ngọc của Triệu Giai Ngọc, hắn gật đầu, trong lòng dần bùng lên hào khí ngất trời, hắn nói:
- Em yên tâm đi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đi thủ đô, nói không chừng anh sẽ có cơ hội làm một chức quan ở thủ đô.
- Áo gấm về làng sao?
Triệu Giai Ngọc nói, nàng mở mắt rất lớn, trong mắt đều là vui vẻ. Trương Thanh Vân nhịn không được phải véo mũi nàng nói:
- Quê hương của em!
- Không, nơi nào cũng là quê hương của chúng ta!
Triệu Giai Ngọc nói, khi thấy Trương Thanh Vân ngây người thì ngượng ngùng cười nói:
- Không phải em nói, đây là ông nội nói.
- Được rồi, chúng ta đi ngắm cảnh!
Trương Thanh Vân nói, hắn mở cửa xe, hai người bước xuống.
Bên cạnh quốc lộ là đồng ruộng, Trương Thanh Vân dõi mắt về phương xa cũng thấy những ngọn núi, lại nghĩ đến Kim Lăng phồn hoa.
Đây là một cảm giác phóng khoáng, một cảm giác mở lòng với thiên nhiên làm người ta thoải mái.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng tràn đầy ước mơ, con đường rộng rãi khoáng đãng, chậm rãi bước lên đỉnh núi.
...
Câu lạc bộ Huyền Vũ, đã lâu rồi Trương Thanh Vân chưa đến đây, khi xuống xe đã thấy Uông Triết, bên cạnh hắn là vài người, có một người quen, Tề Phong.
Vài năm không gặp, lúc này Uông Triết đã trưởng thành rất nhiều, trên sống mũi là một cặp kiếng gọng vàng, thậm chí có chút bộ dạng mặt người dạ thú.
Trương Thanh Vân xuống xe, Uông Triết tiến lên đón chào rồi cười hì hì nói:
- Anh Thanh Vân, vài năm không gặp, phong thái ngày càng cao.
Trương Thanh Vân bắt tay với Uông Triết nhưng cũng không chào hỏi, hắn mỉm cười với Tề Phong:
- Chào giám đốc Tề, đã lâu không gặp. Nếu không phải Uông Triết là chủ hẹn khách thì một cán bộ góc núi như tôi muốn gặp mặt anh cũng không phải là dễ.
Tề Phong chợt ngây người, Trương Thanh Vân rất khiêm tốn nhưng lời nói mạnh mẽ, hào sảng, tiêu sái tự nhiên, hoàn toàn khác biệt với một cán bộ phòng giám sát trước đó. Năm xưa Tề Phong chỉ thấy Trương Thanh Vân lớn gan, nhiều lắm cũng là tiểu tử chưa đủ lông cánh, nhưng lúc này trên người Trương Thanh Vân đã không còn chút dấu hiệu nào của năm xưa.
Ngày nay người thanh niên trước đó đã rất có khí thế, đó là quan uy! Nói chuyện hào sảng khí khái, cũng không nói đùa theo kiểu giọng quan, bộ dạng thân thiết nhưng nói xong một câu thì hiểu ngay ai là quan ai là dân, gây ra cho kẻ khác áp lực lớn.
- Bí thư Trương, anh trước nay vẫn rất quan tâm đến Vienna, hôm nay trùng hợp, tôi đến đây chơi golf thì vừa vặn gặp Uông công tử, nghe nói anh đến chơi nên tôi cũng ra chào đón.
Tề Phong nói, giọng điệu rất lão luyện.
Trương Thanh Vân thấy bên cạnh Tề Phong còn có một người, là phụ nữ, bộ dạng rất tốt, vóc dáng cao ráo. Người này không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng rất có hương vị, đôi mắt khá thuần túy, nhìn làm làm người khác sinh ra cảm giác tín nhiệm, cảm giác dịu dàng.
Người phụ nữ này mặc một bộ đồng phục công sở màu trắng, trên tai trái có hoa tai chói sáng hình hoa mai, phối hợp như vậy làm người ta cảm nhận được sự cao quý và không dám thở mạnh.
Khi Trương Thanh Vân cùng chào hỏi với Uông Triết và Tề Phong thì người phụ nữ kia chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng giống như không liên quan, lại mơ hồ có cùng thân phận với Tề Phong và Uông Triết. Có thể nói là tất cả hành động và cử chỉ đều nắm bắt rất tốt.
- Anh Thanh Vân, giới thiệu với anh, vị này chính là giám đốc Sở của công ty bất động sản Hồng Lan. Có lẽ anh cũng không biết, lúc này công ty của cô ấy đã tiến quân vào Thành Đô.
Uông Triết nói, hắn chỉ chỉ vào người phụ nữ rồi cười.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Sở Hà sao? Người mà Vi Cường nhung nhớ chính là người phụ nữ này à? Không ngờ thế giới quay tròn, không ngờ mình được gặp mặt người này nhanh như vậy.