Trương Thanh Vân ở lại Ung Bình được hai ngày, hắn vừa đấm vừa xoa, lại công thêm Vũ Đức Chi giáp lá cà. Cuối cùng Dương Võng Minh cũng nhả ra, trên nguyên tắc đồng ý cho Tang Chương lấy nước từ huyện Ung Bình, đồng thời cũng tỏ vẻ sẽ ủng hộ cuộc thi ca hát của những thôn xóm dân tộc Thổ ở vùng giáp ranh.
Trương Thanh Vân lại nhân cơ hội gặp mặt trưởng phòng tuyên truyền Hoàng Nguyệt Nga huyện Ung Bình để nói về hợp tác Tang Ung, những công tác tư tưởng còn phải dựa vào nàng. Trước kia Hoàng Nguyệt Nga cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Trương Thanh Vân, nhưng nàng lại khá quen thuộc người này, vì vậy vấn đề tư tưởng cũng không quá mức khó khăn.
Trương Thanh Vân bận rộn ở Ung Bình và quay về Tang Chương, cũng đúng lúc phó phòng tổ chức thị ủy Trác Phù Chính dẫn đội ngũ đến Tang Chương khảo sát cán bộ. Trác Phù Chính phân công các cán bộ khoa số một phụ trách khảo sát các cơ quan chính quyền, ban ngành và huyện ủy để ném vào thị ủy, vì vậy mà nhân tâm của Tang Chương cũng có chút di động, bầu không khí có hơi mất bình ổn.
Đối với cán bộ bản địa Tang Chương thì vấn đề được phòng tổ chức đưa vào thị ủy hấp dẫn quá lớn, ai cũng muốn vào thành phố, đặc biệt là những phó phòng không phải thành viên chủ chốt của ban ngành. Nếu có thể được vào cơ quan hoặc thị ủy thì bọn họ rất hài lòng, dù không có thực quyền cũng chẳng quan tâm. Nói chung thì vẫn mạnh hơn cứ núp xó núi Tang Chương.
Dù tình hình bây giờ Tang Chương đang đi lên là rất tốt nhưng chuyện xấu lại có quá nhiều, huống hồ bọn họ cũng không phải thành viên chủ chốt của ban ngành, không có nhiều lực ảnh hưởng và quyền lợi, vì vậy càng có xu hướng nghiêng về Vũ Lăng.
Nhưng lúc này tin tức được truyền đi nhiều nhất chính là vụ việc Trương Thanh Vân được đề bạt, mọi người trước kia đều thống nhất tư tưởng và cho rằng Trương Thanh Vân rời khỏi Tang Chương thì không nhất định sẽ tốt. Nhưng đến khi mọi chuyện rơi xuống đầu, bên trên chính thức hành động thì nhân tâm vẫn có nhiều mơ tưởng. Bí thư đi thì cán bộ tuyến dưới ai chẳng mong có cơ hội được tiến thêm một bước.
Trương Thanh Vân mời phó phòng Trác và trưởng khoa Hồng khoa số một phòng tổ chức dùng cơm. Lần này phòng tổ chức khảo sát cán bộ có chút đột ngột, tuy Trác Phù Chính ra vẻ chỉ là khảo sát bình thường nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy bên trong chắc chắn có hố sâu.
Có lẽ các lãnh đạo tuyến trên đã đạt thành hiệp nghị, vì vậy mà thật sự động thủ với Tang Chương.
- Phó phòng Trác, điều kiện Tang Chương chúng tôi là như vậy, không thể so sánh với Vũ Lăng, nơi đây cũng chỉ là những món bình thường, mong anh bỏ quá cho!
Trương Thanh Vân mỉm cười nói, hắn mời hai người Trác Phù Chính ngồi xuống.
- Khách khí, khách khí rồi, ha ha!
Trác Phù Chính cười khan một tiếng, hắn đã thấy rõ sự lợi hại của Trương Thanh Vân, nhưng lần này hắn đến vì nhiệm vụ nên không sợ hãi, vì vậy cũng không biểu hiện ra sự luống cuống.
Mà trưởng khoa Hồng ở bên cạnh lại không tỏ ra kiêng nể ai, sau khi bắt tay Trương Thanh Vân thì lập tức ngồi xuống.
- Dọn lên!
Trương Thanh Vân vẩy tay với một nhân viên phục vụ rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Trương, lần này chúng tôi tới đây hy vọng anh có thể phối hợp công tác. Anh là bí thư, rất nhiều cán bộ muốn nghe vài lời của anh!
Trác Phù Chính nói.
- Điều này là đương nhiên, không có vấn đề gì!
Trương Thanh Vân lại cười nói, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng lúc dùng cơm cũng không nên bàn công tác.
Trác Phù Chính chợt ngẩn ngơ và bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho mắc nghẹn. Trương Thanh Vân cảm giác được hai kẻ này đến đây không có chút ý nghĩa gì tốt đẹp, vì vậy hắn cũng không già mồm khách khí.
Vì đã nói rõ ràng nên ba người không nói chuyện công tác, chỉ bàn về vài chuyện cá nhân, sinh hoạt ngày thường, đi đây đi đó. Vì mọi người không quá quen thuộc nên bầu không khí có chút lạnh lẽo. Vẻ mặt Trác Phù Chính và trưởng khoa Hồng đều có chút không vui, trưởng khoa Hồng lòng dạ có hơi cạn, hắn gắp một miếng thức ăn rồi đột nhiên nói:
- Bí thư Trương, tổ chức cho rằng ban ngành huyện Tang Chương lúc này đối với tình thế trước mắt có chút khó khăn, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân để đũa xuống, hắn cau mày nói:
- Trưởng khoa Hồng, anh đã ăn no rồi sao?
- À, không có!
Gương mặt trưởng khoa Hồng chợt đỏ ửng, Trác Phù Chính ở bên cạnh lập tức mở miệng hòa giải:
- Tiểu Hồng, bí thư Trương nói lúc dùng cơm không được bàn đến chuyện công tác, cậu xem đã vi phạm quy củ, tự phạt ba ly!
Trưởng khoa Hồng tuy có vẻ đã có tuổi nhưng bộ dạng có chút thư sinh, vừa nghe thấy Trác Phù Chính nói như vậy thì vẻ mặt càng đỏ hơn nhưng trong lòng rất tức giận. Lần này phòng tổ chức xuống khảo sát cán bộ có một mục đích khác, có người báo Trương Thanh Vân ở Tang Chương không cho phép mặc cả, là hoàng đế, hắn và Trác Phù Chính muốn chứng thực vấn đề này.
Vì bây giờ nhìn Trương Thanh Vân thì rõ ràng là kẻ không nói đạo lý, ngang ngược càn rỡ, mình đường đường là trưởng khoa phòng tổ chức mà hắn căn bản không để vào mắt, đây cũng là tình huống mà trưởng khoa Hồng gặp được đầu tiên.
Trưởng khoa Hồng nghĩ đến đây thì định mở miệng nói chuyện, Trác Phù Chính nhìn có vẻ là chuyện xấu, tiểu tử này sợ rằng sẽ không biết che miệng, nói những lời quá khích. Trương Thanh Vân đã nói rồi, nếu bây giờ chọc vào thì rất phiền phức.
- Khụ khụ, bí thư Trương, đồng chí Tiểu Hồng này có chút không được tốt, mong anh đừng chú ý!
Trác Phù Chính quay đầu nhìn về phía trưởng khoa Hồng rồi nói:
- Sao vậy? Người vi phạm quy củ chính là cậu, phạt cậu ba ly còn muốn có ý kiến gì sao?
Trác Phù Chính nói những lời này không có nụ cười, rất nghiêm khắc. Trưởng khoa Hồng là người có trọng trách khá lớn, thượng cấp đã nó thì hắn không dám chối, vì vậy bưng chén rượu lên chuẩn bị cạn sạch.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- À, làm gì mà quy củ này nọ, các anh là lãnh đạo từ thị ủy xuống, nếu nói về quy tắc cũng do các anh đặt ra, phạt rượu thế này coi như bỏ.
Trưởng khoa Hồng lại càng tức tối, lãnh đạo thị ủy sao? Có người nào hoan nghênh lãnh đạo thị ủy như vậy sao? Hắn uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Đã ăn no!
Sau đó trưởng khoa Hồng lập tức buông bát đũa.
Trương Thanh Vân híp mắt về phía trưởng khoa Hồng, gần đây hắn đã nghiên cứu quyển "Óc phán đoán", trưởng khoa Hồng này mà rậm mắt to, tướng mạo không quá cao, môi mỏng lộ răng thuộc về người căn cơ không ổn. Nếu dựa theo phương pháp coi người truyền thống thì loại người này thường rất kiêu ngạo ngông ngênh, nếu kẻ này mà làm lãnh đạo thì trăm phần trăm là độc đoán ngang ngược.
Lúc này thì tốt rồi, hắn đã mượn danh tiếng của cán bộ phòng tổ chức để nghênh mặt, khơi mào gốc rạ của Trương Thanh Vân hắn, cầm lông gà làm lệnh tiễn. Nếu chỉ cần dựa vào câu nói chĩa mũi dùi vào Tang Chương như vừa rồi mà nắm chặt không buông thì Trương Thanh Vân tin cũng đủ cho trưởng khoa Hồng uống một bình rượu độc. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội nói:
- Ăn no thì tốt, vừa rồi trưởng khoa Hồng đã nói phòng tổ chức nghi ngờ ban ngành Tang Chương chúng tôi có vấn đề, nguyên lời nói không phải là như vậy sao?
- Không, không!
Trác Phù Chính lên giọng chối bỏ, mặt trắng bệch. Nào có ai bây giờ dám nói lời lung tung về Tang Chương, phòng tổ chức nếu như vậy sẽ là ban ngành phủ định, hơn nữa lãnh đạo tuyến trên nếu nói lời này thì chẳng phải đang tự thiêu à?
Trưởng khoa Hồng cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết rõ Trương Thanh Vân cắt câu lấy nghĩa. Vốn hắn muốn ám hiệu là Trương Thanh Vân không cho mặc cả, bây giờ lại bị đối phương nói ngược lại, chính mình chỉ dùng một câu đã chối bỏ hoàn toàn thành tích của ban ngành Tang Chương, nếu lời này truyền ra ngoài thì hắn có gánh chịu trách nhiệm được hay không?
May mà Trương Thanh Vân cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này, khi thấy hai người Hồng Trác đã chịu thua thì hắn cũng không tiếp tục nói nhiều, bữa cơm này xem như khách chủ không được tận hứng. Trương Thanh Vân căm tức nhất chính là thị ủy đặt áp lực quá lớn cho Tang Chương, không có mục đích thì không bỏ qua.
Không nhúng tay vào sâu trong nước thì dùng tay khuấy đục, giống như muốn Trương Thanh Vân hắn không thể yên ổn ngồi trên vị trí này ở Tang Chương.
Trương Thanh Vân không biết mình may mắn hay đau thương, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người khác, nếu bọn họ không nhổ mình thì không được.
Vừa đấm vừa xoa, Trương Thanh Vân biết rõ đây là người ta đang ra ám hiệu cho mình, trước mặt là một chức vị cao không có căn cứ cụ thể, sau lưng là đường cụt, đang ra nan đề cho chính mình quyết đoán. Vừa mới được lãnh đạo khẳng định, vầng sáng trên đầu còn chưa kịp tán đi thì đã có kẻ hất máu chó vừa đấm vừa xoa, đây không phải là tín hiệu thì là gì?
Khi trở lại phòng làm việc vào đầu giờ trưa thì Trần Cảnh Vân đã bực bội đi đến, hắn mở miệng nói:
- Phòng tổ chức thị ủy làm việc bừa bãi, có người nào khảo sát cán bộ như vậy sao? Hắn nói bí thư có khuyết điểm, nói chẳng ai hoàn mỹ, con người có kẻ hoàn mỹ được sao? Điều này chẳng phải đang nhìn chằm chằm vào anh sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn vung tay bảo Trần Cảnh Vân ngồi xuống rồi nói:
- Anh cũng đừng nên bực tức, tôi cũng không có ý kiến, anh từ đâu mà biết được nhiều tin tức như vậy? Hơn nữa bọn họ còn nói gì, chẳng ai hoàn mỹ sao? Tôi cũng có khuyết điểm sao?
Trương Thanh Vân tuy nói vậy nhưng vẻ mặt dần trở nên âm trầm, đúng là khinh người quá đáng, lão quỷ Vương Đỉnh.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm mắng vài câu, cũng biết Vương Đỉnh làm như thế chắc chắn sẽ có chỗ dựa. Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long xem như có ăn ý, nếu không dù Vương Đỉnh có hàng trăm lá gan thì sao dám làm như vậy?
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm thì Trần Cảnh Vân lại nói:
- Đúng cái gì chứ, bọn này là đám dê con, tôi thấy ngay tại chỗ thì lập tức mở miệng mắng chó má. Vừa rồi tôi đã đi qua bí thư Dư và trưởng phòng Tư bên kia, bọn họ cũng có cùng ý nghĩ với tôi. Bí thư Dư trước tiên còn gọ điện phản ứng vấn đề cho bí thư Liêu và trưởng phòng tổ chức thị ủy để phản ứng về vấn đề này.
- Tôi thấy có người bị bệnh đau mắt không muốn kẻ khác được tốt, thật sự là một đám rác rưởi.
- Mò mẩm, cứ gãi gãi thế này thì còn ra thể thống gì nữa! Đúng sai mọi người đều hiểu rõ, phòng tổ chức thị ủy còn cần mọi người phải vung tay múa chân chỉ bảo sao?
Khi thấy thái độ của Trần Cảnh Vân ngày càng thái quá thì Trương Thanh Vân vội vàng chặn lại nói. Hắn hiểu rõ Trần Cảnh Vân, người này có xuất thân là giang hồ, trong khung xương còn có thái độ duy ý chí, chính mình nên chủ động. Nếu cứ để đám người tuyến dưới ồn ào thì nói không chừng thế chủ động sẽ biến thành bị động.
- Nên làm gì thì làm!
Trương Thanh Vân lại nói:
- Lúc này toàn huyện Tang Chương đều là lửa bỏng, chức vụ phó chủ tịch thường vụ có thể cho anh bực bội được sao?
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt đỏ lên, trong đầu hắn không có ý niệm phản kháng. Khi chuẩn bị lui ra thì đột nhiên thấy có vật gì bay đến, hắn vô thức đưa tay lên chụp thì ra là một gói thuốc Trung Hoa đỏ rực.
- Đi, đi thôi, cầm theo gói thuốc!
Trương Thanh Vân cười mắng.
Trần Cảnh Vân lập tức quay ra, hắn nhếch mép cười mà có vẻ vội vàng. Sau khi châm điếu thuốc hít vào một hơi thì thấy thoải mái hơn, rõ ràng còn mạnh hơn cả thuốc tiên.
Trần Cảnh Vân chợt hừ khẽ, hắn thấy mười phần thích ý, hắn biết rõ vừa rồi bí thư không phải trách mình tức giận, nếu không sao ném thuốc cho mình?
Con bà nó, mình đúng là váng đầu, bí thư còn trẻ nhưng có trường hợp nào chưa từng thấy qua? Có mưa nắng gì chưa trải qua? Trần Cảnh Vân mình còn phải lo lắng sao? Nói không chừng bí thư đã tính trước, chửi mình chính là bảo vệ mình, sợ mình chọc vào sẽ khuấy râ lổ thủng lớn.
Vài ngày vừa qua Vương Đỉnh có chút buồn bực, không ngờ lần này cán bộ xuống khảo sát mà có người tố cáo lên trên, đầu mâu chỉa thẳng vào phó phòng Trác và trưởng khoa Hồng. Người ta nói hai người này đang đặt điều với Trương Thanh Vân.
Người khác thì còn dễ nói nhưng Lỗ Thúc Thư cũng phản ứng vì vấn đề này thì có vẻ quái dị. Người này đường đường là phó phòng thị ủy bị Trương Thanh Vân ném xuống làm gương mặt phản diện, kết quả còn mở miệng nói đỡ cho Trương Thanh Vân, điều này làm Vương Đỉnh rất bất ngờ.
Vương Đỉnh thầm mắng hai người Trác Phù Chính làm việc không nên thân, đồng thời cũng không khỏi nghĩ đến đường lui. Có người phản ứng vấn đề này với mình, sợ rằng bí thư Liễu và bí thư Tạ bên kia cũng biết rõ tình huống này.
Lúc này thái độ của vài vị lãnh đạo thị ủy rất vi diệu, thậm chí nghĩ muốn động vào Trương Thanh Vân nhưng trước khi ra tay phải mượn cớ. Lần này mình dùng phương pháp thử, lỡ may gặp chuyện không may thì bị đưa lên đầu súng, như vậy rất phiền phức.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Vương Đỉnh nhướng mày, hắn nắm điện thoại lên nói: xem tại TruyenFull.com
- Alo, tôi là Vương Đỉnh!
- Trưởng phòng Vương phải không?
Bên trong vang lên giọng nói không chết không sống của Tạ Minh Quân, Vương Đỉnh vội vàng đứng dậy dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư Tạ, đúng vậy, xin hỏi anh có chuyện gì cần dặn dò?
Điện thoại yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Tạ Minh Quân mới nói:
- Lần này các anh có vẻ nới lỏng tư tưởng khách quan của các cán bộ xuống tuyến dưới khảo sát, cần phải tìm từ cho thích hợp, điều này cần các đồng chí phải làm cho tốt.
Vẻ mặt Vương Đỉnh chợt biến đổi, trong lòng biết mình đã rơi vào trong tay bí thư Tạ, nhưng nghe lời của Tạ Minh Quân thì không thấy có quá nhiều ý tứ trách móc. Vì vậy Vương Đỉnh nhân tiện nói:
- Bí thư, công tác của tổ chức cũng không thể tránh khỏi vài vấn đề không được nghiêm túc, tôi nghĩ rằng lời nói của cán bộ tuyến dưới cũng không quá đáng tin. Việc lần này tôi sẽ xem xét thật kỹ, nhất định sẽ cho cách anh một lời giải thích thỏa đáng.
- Như vậy thì tốt, tôi không hy vọng có gì sai lầm.
Tạ Minh Quân nói rồi cúp điện thoại.
Vương Đỉnh chậm rãi ngồi xuống ghế cân nhắc ý nghĩ của bí thư, người này chỉ nói có chút bất mãn với công tác của phòng tổ chức nhưng lời nói lại quá sâu xa, mơ hồ đang chăm chú vào quá trình khảo sát, thế gian này có chuyện gì không được người ta nhìn chằm chằm? Nhìn chằm chằm thì sẽ có mũi nhọn, hắn suy nghĩ một chút mà trong lòng có chủ ý!
Đúng lúc này thì điện thoại vang lên, sau khi cầm lên xem xét thì ra là của Hà Tuấn, hắn đặt bên tai rồi cười nói:
- Tiểu Tuấn, đến Vũ Lăng rồi sao?
- Không phải, chú Vương, cháu đang ở Thành Đô!
Đầu bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Hà Tuấn, hắn lại nói:
- Đúng rồi, chú Vương, cháu nghe nói thị ủy đang muốn điều động công tác của Trương Thanh Vân phải không?
Trong lòng Vương Đỉnh khẽ động, hắn vội hỏi:
- Không thể nào, sao cháu lại đột nhiên hỏi về đề tài này?
Hà Tuấn cười khan một tiếng, hắn dùng giọng có hơi mất tự nhiên nói:
- À, cháu chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, cháu ở tỉnh thành nghe được vài tin tức, nếu chú đã nói không có gì thì có lẽ cháu đã nghe phải tin vịt. Cháu còn tưởng rằng phòng tổ chức thị ủy đã liên hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy.
Trong lòng Vương Đỉnh chợt run lên, phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Bên trong phòng tổ chức tỉnh ủy có tin tức về vấn đề điều động Trương Thanh Vân à? Sau khi cúp điện thoại thì Vương Đỉnh cảm thấy rất bồn chồn.
Hà Tuấn gọi đến lần này là cố ý lộ ra chút tin tức, nhưng ý vị thì thế nào? Hắn đột nhiên nhớ đến Trương Thanh Vân là cán bộ tỉnh ủy xuống Tang Chương nhận chức, chẳng lẽ tiểu tử này vì đợt khảo sát của phòng tổ chức mà chọc ra lỗ thủng lớn?
Trong lòng Vương Đỉnh thấy khả năng này là không lớn, nhưng hắn nhịn không được phải gọi điện cho một phó phòng tổ chức tỉnh ủy có chút quen biết, sau khi nói bóng gió vài câu thì cũng không có thu hoạch gì. Người kia căn bản không biết đến Trương Thanh Vân.
Vương Đỉnh lại tiếp tục gọi điện đến cho hai cán bộ phòng tổ chức tỉnh ủy khác, đây là hai cán bộ chuyên phụ trách khảo sát các ban ngành và đồng chí ở tuyến dưới. Hai người này cũng nói là không biết, nhưng câu nói sau cùng lại có ý nghĩ rất sâu:
- Trương Thanh Vân ở Tang Chương là cán bộ được chúng tôi chú ý trọng điểm, nhưng anh ấy trước đây là người trong cơ quan tỉnh ủy đi xuống, trưởng phòng Vương phải quen thuộc hơn mới đúng chứ?
Vương Đỉnh đụng vào một chiếc đinh mềm, trong lòng càng cảm thấy quá sâu. Sau nhiệm kỳ mới thì người tiếp nhận chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy chính là Lưu Tiến, người này nhận chức thì lập tức điều chỉnh tất cả nội dung công tác. Những cán bộ phụ trách khảo sát cấp thị vào trước đó được chuyển sang khảo sát cấp tỉnh, tất cả các cán bộ khảo sát đều được phân phối công tác mới đan xen vào nhau.
Sau lần sửa đổi của Lưu Tiến thì vài lần Vương Đỉnh vào tỉnh ủy cũng không liên lạc được với những người quen trước đó, lần này mình gọi điện cũng có chút khó khăn, dù sao cũng dính vào chút hiềm nghi đang thám thính.
Vương Đỉnh lại nghĩ đến điện thoại của bí thư Tạ lúc vừa rồi, giọng điệu không sống không chết, thái độ rất khó cân nhắc. Lúc này Vương Đỉnh thầm mắng Tạ Minh Quân một câu cáo già, chính mình thiếu chút nữa bị lão đưa lên đầu súng.
Vương Đỉnh vỗ đầu và cố gắng xem xét về Trương Thanh Vân, tình thế trước mặt quá vi diệu và hình như còn có nguyên nhân khác. Trương Thanh Vân công tác ở Tang Chương quá tốt, uy vọng ở Tang Chương cao như núi, đây cũng là một nguyên nhân.
Mà nguyên nhân thứ hai rất quan trọng chính là Trương Thanh Vân có quan hệ trên tỉnh ủy, chưa tính đến bí thư Hoàng, dù sao người này cũng từ phòng giám sát tỉnh ủy đi xuống, cũng có quan hệ với phòng tổ chức, những thứ ẩn giấu bên trong ai có thể nói cho rõ ràng?
Khi hiểu rõ những điều này thì Vương Đỉnh thầm kêu một tiếng may mắn, những gì trước đó vò đầu bứt tóc thì bây giờ đã đơn giản hóa, cần phải thu tay ngay lập tức.
Vương Đỉnh chậm rãi thả điện thoại trong tay xuống, khi hắn còn chưa kịp ngồi nóng đít thì điện thoại lại vang lên. Hắn dùng tay cầm điện thoại đưa lên tai rất mất kiên nhẫn, bên trong truyền đến một âm thanh nũng nịu:
- Trưởng phòng Vương sao? Em là Sở Hà, lần trước Hà công tử đã giới thiệu chúng ta quen biết nhau. Trước nay vẫn muốn mời anh một bữa cơm, hôm nay em vừa đến Vũ Lăng, không biết anh có nể mặt không?
Trong lòng Vương Đỉnh chợt sinh ra cảm giác chán ghét, mọi chuyện đều từ con đàn bà lẳng lơ này mà ra, Sở Cảnh ở bên dưới làm loạn, thiếu chút nữa mình đã bị đưa lên đầu súng trong chuyện lần này.
Nếu Vương Đỉnh hắn không cẩn thận mà kéo Trương Thanh Vân thì Tạ Minh Quân và Liêu Vĩ sẽ bỏ qua cơ hội tốt để đả kích sao?
Vương Đỉnh nghĩ đến đây thì lập tức dùng giọng lạnh lẽo nói:
- Cám ơn, gần đây tôi rất bận, lãnh đạo lại mời họp, vẫn còn rất nhiều công tác chưa hoàn thành, để hôm khác nhé!
Vương Đỉnh nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Sở Hà đang định nói thì những tiếng tút tút đã vang lên, vẻ mặt nàng trắng nhợt, điện thoại chậm rãi hạ xuống.
Vẻ mặt Sở Cảnh đứng bên cạnh chợt biến đổi, hắn nói:
- Em gái, có chuyện gì xảy ra?
Sở Hà lắc đầu nói:
- Người này từ chối, xem ra tình hình có vẻ không ổn.
- Sao?
Vẻ mặt Sở Cảnh chợt biến đổi, hắn lập tức xụi người xuống ghế sô pha, hắn đấm ngực dậm chân rồi thì thào nói:
- Xong rồi, xong hết rồi.
Sở Cảnh đột nhiên vọt lên rồi lớn tiếng nói:
- Anh đã nói tất cả rồi, Trương Thanh Vân không dễ vặn như vậy, bây giờ thì tốt rồi, không vặn được hắn mà anh lại tự đập gãy chân mình.
Sở Hà nhướng mày, nàng trợn mắt nói:
- Nhìn đức hạnh của anh kìa, còn làm cán bộ được nữa sao? Lúc nào anh cũng nhảy nhắt như khỉ, trước nay anh quan hệ lâu năm với trưởng phòng Vương, chẳng lẽ lúc này không nghĩ ra biện pháp gì sao?
Sở Cảnh lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, trong lòng thầm chửi tổ tông mười tám đời nhà Vương Đỉnh. Mỗi năm hắn đều quà cáp rất nặng, bây giờ mới biết tất cả đều ném cho chó ăn.