Phòng tổ chức tỉnh ủy chuẩn bị sắp xếp đến trường đảng tham gia vài hoạt động, trường đảng lại do Trác Ngôn phụ trách, vì hắn muốn tình cảnh thêm trịnh trọng mà sắp xếp của Trương Thanh Vân đại biểu phòng tổ chức đến trường đảng để phỏng vấn.
Hôm nay trường đảng vang lên những tiếng người nói chuyện ầm ĩ, đợt này phỏng vấn khá nhiều thí sinh, bãi đậu xe trường đảng có rất nhiều loại xe xa hoa, cơ bản đều là cha chú chở con cháu đến phỏng vấn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trưởng ban số hai Bộ Ứng Quần cùng đi theo Trương Thanh Vân đến thị sát.
Quá trình thị sát chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, đi qua nhìn điều kiện phỏng vấn, động viên những thí sinh, cường điệu những câu "Công bằng, công chính" để khuyến khích trường đảng chọn ra những mầm mống tốt đẹp cho cơ quan tỉnh. Vì mạnh miệng nói những lời sáo rỗng và khách khí mà Trương Thanh Vân cảm thấy có chút chán nản.
Trong trường đảng là bầu không khí sôi nổi, kẻ nào cũng cố gắng phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo. Người ta đưa đến một phần danh sách, Trương Thanh Vân cũng muốn tham gia.
Trương Thanh Vân tùy tiện chọn lấy hai người, một thí sinh họ Lỗ tên là Lỗ Lượng, là dự bị đảng viên. Một thí sinh khác họ Vũ tên là Vũ Cường. Trương Thanh Vân chọn hai đối tượng này mà nghĩ đến Lỗ Thúc Thư và Vũ Đức Chi, mức độ giữa hai người trên cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm, hắn muốn xem hai thí sinh này có chênh lệch như vậy hay không.
Quá trình phỏng vấn được tiến hành trong phòng số một, đội hình phỏng vấn khá xa hoa, Trương Thanh Vân ngồi vào vị trí trung tâm, Bộ Ứng Quần mỉm cười ngồi ngay bên cạnh, một cán bộ khảo sát của khoa số hai là Vương Sấm ngồi phía bên kia của Trương Thanh Vân.
- Tiểu Vương, cậu là nhân vật chính, tôi và trưởng ban Bộ chỉ là dự thính. Vừa rồi tôi tùy tiện chọn hai phần lý lịch, chúng tôi xem như cưỡi ngựa xem hoa để nhận xét tố chất hai cán bộ này.
Trương Thanh Vân cười nói.
Vương Sấm cười cười, hắn cũng từng nghe nói đến phó phòng Trương Thanh Vân, nhưng trước nay hắn ở ban số hai nên không được tiếp xúc nhiều với đối phương. Mọi người đều nói trưởng phòng Trương thích nói chuyện tán dóc, hôm nay lãnh đạo đã cho cơ hội, Vương Sấm nào dám từ chối.
Cửa phòng được mở ra, một người thanh niên mặc tây phục đứng thẳng người nói:
- Chào các anh, Lỗ Lượng trường đại học Giang Nam đến tham gia phỏng vấn.
Vương Sấm liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này phó phòng đang ghi chép gì đó mà không chú ý, vì vậy Vương Sấm đành phải nhìn Bộ Ứng Quần. Lúc này Bộ Ứng Quần cũng gật đầu, vì vậy Vương Sấm có được quyền lợi phỏng vấn.
Lỗ Lượng này rất tự tin, Vương Sấm hỏi bất cứ điều gì đều được hắn trầm ngâm trong giây lát rồi trả lời rất đúng, hơn nữa có vài đáp án được mở rộng, có vẻ rất tài giỏi. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, người này rõ ràng khá có năng lực.
Sau khi phỏng vấn Lỗ Lượng xong thì đến lượt Vũ Cường tiến đến, tiểu tử này rất căng thẳng, quần áo cũng rất tầm thường nhưng kiến thức cơ bản rất vững, cũng chuẩn bị khá đầy đủ cho phỏng vấn. Nhưng hắn cũng không được khá cho lắm, có vài vấn đề không trả lời được rõ ràng.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Vương Sấm, người này có nhiệm vụ khảo sát trường đảng, quả nhiên rất có bộ dáng. Khi đặt vấn đề thì Vương Sấm không hỏi: "Anh có hiểu rõ phòng giám sát hay không?" mà lại hỏi: "Cậu có người quen hay họ hàng làm trong phòng giám sát không?" Người am hiểu sẽ nghiêm túc đưa vấn đề vào phương diện một câu hỏi bình thường, nói chuyện như vậy đã chứng minh tâm tính của kẻ am hiểu phỏng vấn, rất dễ dàng nhìn rõ tố chất của người khác.
Phòng tổ chức có rất nhiều nhân tài, chỉ cần xem xét phương diện nghiệp vụ thì quả thật có rất nhiều, Vương Sấm này cũng coi như là một người trong số đó, người này rất có kinh nghiệm trong vấn đề khảo sát và phỏng vấn.
Khi Vương Sấm còn đang phỏng vấn thì điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên, Trương Thanh Vân khoát tay bảo Vương Sấm tiếp tục, chính hắn thì đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Người gọi điện đến chính là trưởng ban Tiêu ban số bốn, khi điện thoại vừa thông thì đối phương đã nói:
- Trưởng phòng Trương, lần này chúng tôi khảo sát đài truyền hình và các ban ngành lãnh đạo ngành sản xuất năng lượng ở Giang Nam, có rất nhiều lãnh đạo mở lời, hôm nay lại có vài giám đốc công ty mở tiệc ở khách sạn quốc tế, bọn họ nhất định muốn mời anh, anh xem...
Trương Thanh Vân vừa nghe thấy những lời này thì lập tức bốc hỏa, Tiêu Nhật Sinh này thật là, cái gì mà có rất nhiều lãnh đạo mở lời? Cậy già lên mặt sao? Trưởng phòng sẽ trực tiếp đến chào hỏi à? Những lãnh đạo tỉnh ủy khác sẽ trực tiếp đến chào hỏi sao? Nếu có thì lời này cũng đã thầm ra ám hiệu cho mình, chỉ cần nói vài câu tùy tiện trong điện thoại mà giúp kẻ khác nối quan hệ, đây quả thật là thị uy!
- Trưởng ban Tiêu, chúng ta chủ yếu phải làm tốt công tác khảo sát, đối tượng khảo sát lần này đều là các vị lãnh đạo vĩ đại trên phương diện công tác kinh tế, lãnh đạo tuyến trên sẽ thiên vị để đi xuống chào hỏi sao?
- Ít nhất thì tôi ở đây cũng chưa được nghe nói lời nào, tôi sẽ gọi điện cho trưởng phòng để xác nhận lại! Tóm lại chúng ta không thể ép khảo sát viên bên dưới phải khó xử.
Trương Thanh Vân nói.
Tiêu Nhật Sinh chợt lúng túng, hắn cũng hiểu lời nói của Trương Thanh Vân, rõ ràng đang bảo mình hãm hại lãnh đạo. Vì vậy hắn đành nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Tôi đây không phải đang hỏi ý kiến của anh sao? Nếu có chỉ thị của anh thì tôi sẽ biết nên làm thế nào.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà vẻ mặt có hơi khó coi, Tiêu Nhật Sinh giống như có chỗ dựa rất vững chắc, để xem hắn có bao nhiêu trò mèo.
- Này!
Trương Thanh Vân cảm thấy bờ vai bị ai đó đụng khẽ, một giọng nói tươi đẹp vang lên phía sau.
Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu, hắn híp mắt. Trước mặt là một cô gái đang chớp chớp mắt, đây không phải Phạm Tiểu Hoa gặp trên xe lửa trước đây à?
- Đúng là anh rồi, tốt quá, cuối cùng cũng tìm được anh! Lần trước còn chưa cảm ơn anh, anh xem...
Phạm Tiểu Hoa rất vui mừng, nàng cười ha ha nói. Nàng vừa nói vừa ưỡn bộ ngực sữa, trên tay nắm lấy tấm thẻ rồi lắc lư trước mặt Trương Thanh Vân: "Chuyên viên phòng thiết kế!"
- À, vui mừng như vậy thì tốt, lúc đó cô lại không tin!
Trương Thanh Vân cười nói.
Phạm Tiểu Hoa gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Anh lợi hại, thì ra là người có quan hệ, trước đó tôi còn tưởng anh là lãnh đạo công ty, tôi và Tiểu Điệp đến phòng hành chính xem ảnh nhân sự mà không thấy anh, vì vậy mới biết được anh là hiệp khách, là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Trương Thanh Vân cảm thấy khóe miệng có hơi đắng chát, cả đời này mình đã nghe qua nhiều lời đánh giá nhưng chưa từng nghe ai nói mình là hiệp khách, Phạm Tiểu Hoa này rõ ràng rất sáng ý.
- À, đúng rồi, cô đến tham gia đợt phỏng vấn lần này sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Phạm Tiểu Hoa co quắp miệng nói:
- Em mà có tư cách sao? Em không còn là sinh viên, không còn tư cách.
Phạm Tiểu Hoa chỉ tay vào trong cửa nói:
- Em đưa em trai đến phỏng vấn, vì vậy mới xin nghỉ một ngày.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn còn chưa kịp mở lời thì Phạm Tiểu Hoa đã dùng giọng súng máy đưa ra đủ câu hỏi, tên gì, làm gì, cuối cùng lại kéo người nói:
- Này, anh kết hôn chưa đấy? Anh có phải là ông chủ kim cương hay không?
Trương Thanh Vân gần như muốn cười sặc sụa, hắn nhìn trái phải trước sau, may mà không có ai đi đến. Nếu có một cán bộ cấp dưới thấy lãnh đạo bị một cô gái chất vấn, sau này sẽ trở thành chuyện cười mất.
- Không được ồn ào ngoài phòng phỏng vấn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em trai bên trong.
Trương Thanh Vân nói, hắn sờ mũi, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn vừa định lấy ra nghe thì chợt cúp.
Phạm Tiểu Hoa đắc ý dùng tay ra hiệu gọi điện, nàng nói:
- Điều này mới là quan trọng, nếu có số thì gọi điện hỏi vấn đề không phải đã rõ rồi sao? Nơi đây không được ồn ào, hôm nào đó em hẹn anh ra ngoài ồn ào!
Phạm Tiểu Hoa nói xong thì chuẩn bị bước đi, lúc cuối cùng còn không quên đá lông nheo làm Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Phạm Tiểu Hoa vừa đi vừa cười, trong lòng nàng biết chắc Trương Thanh Vân là hũ nếp. Chưa nói trước được vấn đề có tán đổ hay không nhưng nếu có quan hệ với người thế này thì trăm ích lợi mà vô hại. Tiểu Điệp mắng nàng là ham giàu, chính nàng là kẻ ham giàu, không giống như những kẻ thích mà ra vẻ giả vờ, đó mới là dối trá làm người ta ghét bỏ.
Trương Thanh Vân nhìn Tiểu Hoa cười hì hì bỏ đi, sau đó lại ngoắc ngoắc với một cậu thanh niên, bộ dạng chị hai kéo em trai đi về. Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, đúng là quả đất tròn, có thể hiểu Phạm Tiểu Hoa vì sao thích chàng trai giàu có, nhưng nói thật ra cũng là một cô gái lớn gan, điều này rõ ràng làm người ta thoải mái hơn những phụ nữ dối trá.
Trương Thanh Vân quay vào phòng, Bộ Ứng Quần và Vương Sấm đều ở bên trong, khi thấy Trương Thanh Vân tươi cười thì Bộ Ứng Quần chợt đứng lên nói:
- Trưởng phòng Trương, có việc gì mà vui thế?
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn thu lại nụ cười rồi nói:
- Sao vậy? Phỏng vấn xong chưa?
Hai người đều gật đầu, Trương Thanh Vân dùng giọng có chút hăng hái nói với Vương Sấm:
- Tiểu Vương, tôi ra một câu hỏi với cậu, cậu cho rằng hai người vừa rồi thì ai có tương lai hơn?
Vương Sấm chợt ngẩn ngơ, cũng không biết Trương Thanh Vân có ý gì, hắn trầm ngâm một lúc lâu nói:
- Phải là Lỗ Lượng, tiểu tử này khá mạnh!
Trương Thanh Vân cười cười mà không lên tiếng, hắn nói với Bộ Ứng Quần:
- Đi thôi, anh Bộ, những người này rõ ràng là mầm mống tốt.
- Được, được, đi thôi!
Bộ Ứng Quần lớn tiếng nói, hắn còn định chuẩn bị nghe Trương Thanh Vân bình phẩm về lời nói của Vương Sấm, không ngờ Trương Thanh Vân lại không nói, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng Lỗ Lượng có tương lai?
Khi Trương Thanh Vân hỏi về vấn đề này thì đã suy xét rất kỹ, hắn xem trọng Vũ Cường vì Lỗ Lượng quá nổi bật, hơn nữa luôn tỏ ra bản thân hùng mạnh, trả lời toàn bộ vấn đề, mức độ cũng không quá mức thành thật, đây là những điểm tối kỵ trong quan trường. Đó cũng là nguyên nhân mà các lãnh đạo không tín nhiệm, nếu ở cơ quan mà quá nổi trội và tỏ ra hơn người thì cơ bản không được đề bạt.
Mà Vũ Cường kia lại khác hẳn, trả lời cẩn thận, rất chăm chú, còn có khiêm tốn. Đối với các cán bộ trẻ thì lãnh đạo rất thích những người này, kiến thức cũng không tồi, có nhiều tương lai hơn.
Chẳng lẽ phó phòng Trương có được ánh mắt như vậy? Bộ Ứng Quần cảm thấy trong lòng buồn bực, hắn biết rõ Vương Sấm trả lời như vậy chủ yếu đưa điểm tốt về phía lãnh đạo, cũng không suy nghĩ cho sâu sắc.
Bộ Ứng Quần nghĩ đến đây thì không khỏi quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, đối phương như cười như không, trẻ đến mức làm người ta giật mình, đứng thẳng tắp. Trong lòng Bộ Ứng Quần khẽ động, chính hắn trước nay không thấy phó phòng Trương cẩn thận và cung kính với lãnh đạo, nếu như vậy thì sao đối phương lại được đề bạt lên chức phó phòng tổ chức? Tại sao lãnh đạo lại coi trọng đối phương?
Bộ Ứng Quần cảm thấy vấn đề của Trương Thanh Vân rất hay, khả năng ý đồ sẽ không đơn giản, bên trong phải có ý. Vì vậy trong lòng hắn rất ngứa ngáy, cuối cùng cũng không nhịn được phải tiến lên hỏi:
- Trưởng phòng Trương, anh thấy trong hai sinh viên vừa rồi thì ai hơn ai kém?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm làm Bộ Ứng Quần cảm thấy mất tự nhiên, cũng chỉ biết cười ngượng ngùng.
- Không thua kém nhau bao nhiêu, khó phân chia cao thấp, con đường của bọn họ vẫn còn xa lắm!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới thở phào một hơi rồi nói, Trương Thanh Vân có thể thấy được bóng dáng của mình trên người hai sinh viên vừa rồi. Lỗ Lượng giả mà mà không thật, tiến thối rất có bộ dáng. Vũ Cường là người trầm ổn nhưng thiếu kinh nghiệm sống, hơn nữa cũng khó lọt vào mắt của Trương Thanh Vân.