Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn ôm Triệu Giai Ngọc vào lòng rồi hôn lên gương mặt nàng, sau đó hắn khẽ nói vài câu bên tai nàng. Triệu Giai Ngọc lập tức hơi giang chân ra.
Trương Thanh Vân lập tức rúc vào trong ghế sa lông nhanh như báo, hắn nói:
- Hoạt động nhẹ nhẹ một chút, nhẹ nhàng thì không sao đâu.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đỏ như trái táo, nàng có hơi giận dữ và thẹn thùng, bộ dạng làm cho người ta muốn phóng lên cắn thật mạnh. Trương Thanh Vân cũng không nhịn được nữa, hắn luồn tay vào trong áo xoa nhẹ bộ ngực đang phập phồng lên xuống, sau đó một tay luồn qua váy mỏng phủ lên bãi cỏ.
Động tác của Trương Thanh Vân rất nhẹ nhàng, hai tay khẽ xoa bóp. Triệu Giai Ngọc nhắm chặt mắt, những tiếng rên khẽ vang lên, hai bàn tay đàn ông mạnh mẽ đang nhẹ nhàng ma sát, cảm giác hưng phấn của nàng bùng lên như thác lũ, thân thể không khỏi co giật.
Trương Thanh Vân cũng lập tức gỡ bỏ những vướng bận trên người chính mình, hắn tốc váy vợ lên và tiến vào từ phía sau, cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt. Hai người đều thở hắt ra, Trương Thanh Vân tiến vào khá chậm rãi, hai tay ôm cứng lấy ngực vợ.
Một lúc lâu sau bầu không khí trở nên nóng bức vô cùng, một mùi hương kỳ dị bùng lên trong không khí, những tiếng ư ư vang lên cực kỳ kích thích.
...
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân lái xe thẳng đến khu dưỡng lão cho cán bộ, lúc này đã là đầu mùa xuân, bí thư Hoàng đang mặc một bộ quần áo công nhân lao động trong khoảng sân nhỏ cực kỳ hào hứng.
Trong khoảng sân nhỏ đã có ý xuân, những loại cây trồng vào năm ngoái đã vươn lên đầy sức sống, từ xa nhìn lại thấy xanh tươi một màu rất có sức sống. Bí thư Hoàng nhìn thấy Trương Thanh Vân từ xa, lão cởi mũ rơm rồi vung vẫy nói:
- Mau đi thay quần áo hỗ trợ.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhịn cười mà tiến thẳng vào nhà thay một bộ quần áo công nhân, khi hắn đi ra còn cầm theo một chiếc cuốc, bộ dạng không khác gì nông dân.
Hoàng Tân Quyền hơi híp mắt, lão gật đầu nói:
- Rất có bộ dáng nhà nông, tôi biết cậu là người không có gì sẽ chẳng leo lên điện tam bảo, nhưng bây giờ không được nói gì, trước tiên phải giúp tôi thu dọn xong cái đã.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng rồi liên tục xưng vâng, một già một trẻ bắt đầu bận rộn. Trương Thanh Vân và Hoàng Tân Quyền làm những công việc thế này cũng khá mệt nhọc, Hoàng Tân Quyền dù sao cũng có xuất thân phú quý, tuy đã sống đến tuổi này nhưng lại rất ít khi làm những chuyện vặt, căn bản chưa từng trải nghiệm cuộc sống nhà nông.
Mà Trương Thanh Vân tuy còn trẻ nhưng có xuất thân là nông dân, trước kia khi còn nhỏ cũng từng được dạy cách chăm bón hoa màu, vì vậy hắn rất quen thuộc với đồng ruộng. Tuy lúc này hắn đang là quan chức nhưng những công tác như tỉa cành, xới đất...Đều dễ như trở bàn tay.
Hoàng Tân Quyền cũng là người rất biết cách, lão rất khiêm nhường trên vấn đề này, Trương Thanh Vân có bất kỳ hành động nào cũng được lão tìm hiểu rõ ràng. Trương Thanh Vân trả lời vấn đề của Hoàng Tân Quyền còn mệt mỏi hơn cả làm việc, nếu trả lời không được thì vẻ mặt Hoàng Tân Quyền sẽ cực kỳ nghi ngờ.
Sau khi lao động được hai giờ thì y tá đến, Hoàng Tân Quyền mất đi quyền lợi lao động, Trương Thanh Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm nói:
- Bí thư, cháu nghi ngờ nếu mình không phải là nông dân thì sợ rằng không được chú cho vào gặp mặt.
Hoàng Tân Quyền trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, trên mặt lão lộ ra nụ cười rất hiếm gặp:
- Cậu nói đúng, người già nên lui lại, cũng nên biết hưởng phúc, tôi cũng phải có quyền lợi được nghi ngờ và chăm sóc hoa cỏ chứ?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn liếc mắt nhìn cô y tá, nếu nói là cô gái thì không thích hợp vì đã hơn ba mươi, chỉ cần nhìn trang phục thì biết đây là hộ lý cao cấp. Khi Trương Thanh Vân nhìn thì nàng cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân.
Trong ấn tượng của cô y tá thì Hoàng Tân Quyền trước nay chưa bao giờ cười, dù đối mặt với con gái cũng cùng một bộ dạng. Nha đầu kia thì tốt, nhưng mỗi lần hai đứa con trai đến thì bộ dạng nơm nớp lo sợ, hơn nữa bí thư Hoàng hình như không ưa gì hai đứa con trai, chỉ cần có chút hành động la quát mắng điên cuồng.
Nhưng người đàn ông còn trẻ này có địa vị gì, sao có thể dùng những câu nói như vừa rồi để vui đùa với bí thư?
Khi ánh mắt hai người xen vào nhau thì Trương Thanh Vân nở nụ cười tràn đầy thiện cảm, cô y tá cũng gật đầu, hai người giúp bí thư Hoàng đi vào phòng khách.
- Thế nào? Tôi thấy cậu hình như có gì đó không thông!
Sau khi ngồi xuống thì Hoàng Tân Quyền trực tiếp nói ra chỗ hiểm.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên nói:
- Đúng vậy!
Sau đó Trương Thanh Vân nói rõ ý đồ của Triệu Truyền khi gọi điện cho mình, hắn không bỏ sót một câu nào của đối phương. truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Hừ!
Hoàng Tân Quyền chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt không vui không buồn. Lúc này y tá cũng đưa sang ống đo huyết áp và nhịp tim, Trương Thanh Vân không dám mở miệng, không gian rất yên tĩnh chỉ còn lại những tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc.
Trương Thanh Vân không biết rõ ý nghĩ của Hoàng Tân Quyền nhưng tiếng hừ này lại nói rõ vấn đề. Hắn chậm rãi ngồi xuống mà trong lòng đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Lúc này Giai Ngọc đã mang thai, nếu hắn có thể tiến vào thủ đô thì có thể nó là trăm lợi vô hại.
Trương Thanh Vân hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Giai Ngọc, nàng không muốn về Thành Đô, nguyên nhân quan trọng chính là không yên lòng về tình hình hiện nay của công ty. Ngày hôm qua Trương Thanh Vân suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định đưa cha mẹ về thủ đô sống với nàng.
Công tác hộ lý hoàn toàn có thể mời người, nhưng bầu không khí gia đình ấm áp thì không thể thiếu. Lúc này Triệu Giai Ngọc là vợ mình, Trương Thanh Vân đã suy xét đến vấn đề cả nhà ở tại thủ đô. Hiện nay cả nhà có bốn người, tương lai sẽ là năm người, sáu người, người một nhà ở cùng nhau mới là tốt nhất.
- Tôi kể cho cậu nghe một chuyện xưa!
Hoàng Tân Quyền đột nhiên nói, Trương Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, lúc này cô y tá cũng đã làm xong mọi chuyện.
- Nhiều năm trước tôi cũng trải qua vấn đề tương tự như cậu, lúc đó tôi đang làm cán bộ ở vùng đông bắc, tôi cũng có được một phần danh sách tiến vào thủ đô. Tổ chức lúc đó đang cần nên tôi cũng bỏ qua, vì thế thời gian trôi qua năm năm.
- Năm năm này khá quan trọng, khi tôi tiến về thủ đô thì đồng chí thay thế cho tôi năm năm trước đã là phó phòng, mà tôi lại phải phấn đấu từ đầu. Rất nhiều năm sau tôi mới nghĩ rõ về vấn đề đó.
Hoàng Tân Quyền nói, hơi thở khá dồn dập.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà ánh mắt sáng lên, trái tim đập lên rất mạnh, ý đồ của bí thư là muốn mình tiến vào thủ đô sao?
Hoàng Tân Quyền dùng ánh mắt như chim ưng quét qua Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cậu có lẽ không biết chuyện này, tôi có thể nói rõ cho cậu biết, người thay thế cho tôi tiến về thủ đô chính là Tứ thúc của cậu.
Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn mở lớn miệng mà không biết nói gì cho phải. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Mai Nam đến thăm bệnh Hoàng Tân Quyền thì cảm giác quan hệ giữa hai người không tầm thường, không ngờ hai bên lại có một ân oán năm xưa.
- Mai Nam là bạn của tôi từ thuở nhỏ nhưng hắn lại tính toán trên danh sách tiến vào thủ đô của tôi. Sau đó hai chúng tôi cả đời không qua lại, chẳng lẽ cậu không có cái nhìn gì với vấn đề này sao?
Hoàng Tân Quyền nói.
Trên trán Trương Thanh Vân vã mồ hôi, hắn nói:
- Chuyện của trưởng bối cháu cũng không dám bình luận, nhưng cháu nghĩ nếu chú về thủ đô sớm vài năm thì nói không chừng...
Hoàng Tân Quyền cười nói:
- Nói không chừng cái gì? Nói không chừng tôi sẽ tiến vào trong danh sách cán bộ quốc gia sao?
Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng không nói, Hoàng Tân Quyền dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân rồi khoát tay:
- Có rất nhiều người có suy nghĩ giống như cậu, kẻ cả chính tôi!
Hoàng Tân Quyền nói đến đây thì đổi giọng và đứng lên nói:
- Có phải như vậy không?
Trương Thanh Vân đột nhiên bị Hoàng Tân Quyền nói lớn là cho chấn động, hắn vội vàng đứng lên. Hoàng Tân Quyền cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Sai rồi, chúng ta đều sai rồi. Năm năm không thể nói rõ vấn đề, tính cách con người mới quyết định vận mệnh. Cứng quá thì dễ gãy, bản tính của tôi quyết định thành công của cả đời, không có quan hệ gì tới thời gian.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoàng Tân Quyền, hắn giống như có cảm ngộ nhưng lại giống như không có gì. Hoàng Tân Quyền ép tay bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Làm quan là một môn học vấn, mà trụ cột của nó...
Hoàng Tân Quyền chỉ chỉ tay xuống đất:
- Là ở phía dưới, là sống trong dân, là cơ sở. Vì vậy điều quan trọng nhất đối với cán bộ trẻ không phải là xuất thân, không phải bằng cấp, căn cơ chính là lao động.
Hoàng Tân Quyền quét mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tôi cũng đã có nhận thức, cũng có khái quát về năm năm đó. Nếu tôi vào thủ đô thì cũng không đến bước này, mà năm năm sau Mai Nam vào thủ đô cũng không thua kém bây giờ bao nhiêu, cho nên nếu xét theo đúng bản chất thì Mai Nam cũng thiệt thòi, nói như vậy cậu đã hiểu chưa?
Trương Thanh Vân ngồi sững sờ, trong đầu vang vọng những câu nói của Hoàng Tân Quyền, trong lòng kích động bành trướng. Trong ký ức của hắn thì Hoàng Tân Quyền là người tự phụ, tự ngạo, chưa bao giờ thấy lão lấy mình mà phân tích. Hôm nay Hoàng Tân Quyền phân tích chính lão một cách triệt để, cứng quá thì dễ gãy, bốn chữ này đã khái quát tất cả ưu khuyết điểm của lão.
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến hai chữ "căn cơ" của Hoàng Tân Quyền mà trong lòng lại càng xấu hổ, mình công tác ở cơ sở chưa bao giờ vẹn toàn. Khi mới khởi sắc ở thị trấn Nguyệt Toàn thì lại bị điều đi, ở Tang Chương cũng vứt bỏ giữa chừng, bây giờ nghĩ lại cũng thấy rất đáng tiếc.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức vứt bỏ ý nghĩ về thủ đô, trong lòng mơ hồ có quyết đoán. Sau công tác lần này ở phòng tổ chức thì mình nhất định phải tìm cơ hội xuống tuyến dưới, nếu công tác ở cơ quan thì hai tay sẽ không dính bùn nhưng sẽ mãi mãi không có cảm giác tuyệt vời như khi còn làm bí thư huyện ủy.
Khi đó Trương Thanh Vân xây dựng khu dược liệu, giúp dân làm đường, mỗi ngày đều lo đến tài chính, lo lắng tình hình dân chúng, tính toán về cuộc sống và sản xuất của nhân dân. Những cảm giác trên hoàn toàn không có khi ở cơ quan, ở cơ quan cần phải tính toán đến tâm tư của lãnh đạo, phải xem xét các quan hệ khắp nơi, khác biệt là quá lớn.
- Bí thư, cám ơn chú, cháu đã hiểu rõ.
Trương Thanh Vân dùng giọng chăm chú nói.
- Được!
Hoàng Tân Quyền híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, gương mặt lộ ra nụ cười. Lão biết rõ Trương Thanh Vân không giống như mình, hắn hòa hợp với quan trường hơn, tính tình có cứng có mềm, cái thiếu chỉ là kinh nghiệm, mà kinh nghiệm thì hoàn toàn có thể rèn luyện.