Hà Mậu Sâm mở hội nghị thường ủy, trọng điểm của hội nghị tất nhiên là sự kiện sập cầu Dục Mộc, nhưng xét trên vấn đề định tính sự việc thì hắn lại dùng ngôn từ rất ẩn giấu.
Về định tính sự cố, trước kia tuyến trên đã có những quy tắc chuẩn, chết ba người thì được coi là sự cố lớn, vượt qua mười mạng người thì coi là sự cố đặc biệt lớn. Nhưng vấn đề sập cầu Dục Mộc ở Thanh Giang không thể lấy số người chết làm kết luận. Nhưng nếu thị ủy chính quyền cùng đồng tâm hiệp lực, mọi người cùng nhau gánh vác khó khăn, sự cố lại không làm ai bị thương, dù phóng viên có xào nấu, dù đối thủ có sử dụng mánh lới, nếu có được sự giúp đỡ từ lãnh đạo tỉnh ủy thì sự cố đưa lên thật cao nhưng đưa xuống lại rất khẽ.
Nhưng Hà Mậu Sâm nóng lòng mời hội nghị thường ủy thì rõ ràng không có ý nghĩ sẽ nâng cao hạ khẽ, ý đồ mượn chuyện của người để nói chuyện mình là rất nồng đậm.
Mà trên hội nghị thì người tích cực đầu tiên cho hành động của Hà Mậu Sâm chính là Đàm Thủ Ngôn, là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an nên hắn là người hiểu rõ nhất về tiến độ điều tra sự việc lần này. Trong đó hắn trọng điểm nhấn mạnh đến những nguyên nhân sâu sắc bên trong sự cố, Trương Thanh Vân nghe được mà lông mày chợt nhíu lại rất chặt, lửa giận trong lòng dần bùng lên.
Vốn sự việc đã xảy ra và Trương Thanh Vân cảm thấy rất áy náy, dù sao sự cố cũng làm tổn thất một khoản tài chính khá lớn, mà điều này thì khó thể cứu vãn. Hắn là lãnh đạo được phân công quản lý, hắn cho rằng mình làm mình chịu, nếu tổ chức muốn xử phạt thì cũng đành chấp hành mà không nói gì.
Nhưng thành bại thị phi đều có công luận, bây giờ Hà Mậu Sâm rõ ràng đã đi lệch hướng, hắn cố gắng bận rộn với mục đích chủ yếu là nắm tóc Trương Thanh Vân, câu nói nguyên nhân sâu sắc trong sự việc của Đàm Thủ Ngôn là có ý gì? Không phải Trần Lâm đến Mao Xuân Huy, sau đó lại dây đến chính mình sao?
Trương Thanh Vân không biết Trần Lâm và Mao Xuân Huy có hoạt động qua lại gì với nhau nhưng cũng có được những phán đoán đại khái. Cũng không biết Trần Lâm và Mao Xuân Huy có sạch sẽ trong sự kiện này hay không, nhưng dù có sạch hay không thì bắt được hai người này, Trương Thanh Vân không có vấn đề cũng sinh ra có vấn đề.
Đây chính là những tính toán của Hà Mậu Sâm và Đàm Thủ Ngôn.
Mà Trương Thanh Vân căm tức nhất cũng nằm ở điểm này, Mao Xuân Huy cũng tốt, Trần Lâm cũng tốt, tuy hai người này trước kia đều là cấp dưới của Trương Thanh Vân hắn, hơn nữa cũng đã cùng sống chung với nhau rất tốt, nhưng lợi dụng bọn họ để áp dụng kế sách đánh rắn động cỏ với chính mình thì hoàn toàn không vui sướng gì.
Dù là Trần Lâm hay Mao Xuân Huy thì Trương Thanh Vân cũng không có quan hệ gì theo chân bọn họ. Nhưng những kẻ có tâm tư lại cố gắng gán ép mối quan hệ này, hơn nữa còn vì mục đích này mà cố gắng dùng rất nhiều mánh khóe, dùng tâm tư như vậy đúng là rất đáng giận. Nếu nói Trần Lâm có vấn đề, hay Mao Xuân Huy có vấn đề thì chỉ cần đưa các ban ngành tương quan điều tra cụ thể là được. Nhưng tất cả đám người ngồi đây đều không thèm quan tâm đến vấn đề kiểm tra, chỉ ồn ào muốn mở hội nghị thường ủy để thương lượng, đây không phải là tạo áp lực cho Trương Thanh Vân hắn sao? Mục đích tất nhiên là vừa tạo áp lực lại vừa dối trá kẻ khác, ép Trương Thanh Vân không thể không liên quan đến vụ việc lần này.
Mà Trương Thanh Vân cũng thật sự rất thất vọng với cục diện bây giờ, thất vọng với ban ngành Thanh Giang, càng thất vọng hơn với Hà Mậu Sâm. Hắn tin Thanh Giang trong tay Hà Mậu Sâm sẽ không có tương lai, nếu đã như vậy thì mình còn gì để băn khoăn?
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa lớn, mà đúng lúc này Hà Mậu Sâm đang cố gắng cùng trao đổi ý kiến sự việc với Đỗ Thận Khoa. Đỗ Thận Khoa trầm ngâm nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thế này đi, tôi thấy hoàn cảnh phòng họp có chút nặng nề, tôi đề nghị mọi người nghỉ ngơi một lát, bí thư thấy thế nào?
Hà Mậu Sâm chợt sững sờ, hắn quét mắt nhìn tất cả mọi người, cuối cùng thì dừng lại trên người Trương Thanh Vân rồi nói:
- Vậy thì nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục, bí thư Trương cũng không cần có gánh nặng quá lớn, anh là cán bộ vĩ đại được đảng nuôi dưỡng nhiều năm, bây giờ là lúc quan trọng, anh cần phải tin tưởng vào tổ chức.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn gật đầu không nói chuyện, sau đó rời khỏi chỗ và đi ra ngoài cửa.
Khi ra đến ngoài cửa thì Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ được một đoạn văn xem trên mạng: "Tổ chức thấy anh gặp phải chuyện khó thì nói: Chúng tôi bất lực! Khi thấy anh có người giúp việc đối đã quá bất công thì nói: Anh phải đối đãi chính xác! Khi quyền lợi hợp pháp của anh bị xâm hại thì sẽ nói: Anh phải lấy đại cục làm trọng! Khi anh bị người ta vu oan thì sẽ nói: Anh phải tin tưởng vào tổ chức!"
Bây giờ Hà Mậu Sâm đang chậm rãi không định tính sự việc, rõ ràng hắn cảm thấy trong sự việc còn có rất nhiều vấn đề chưa được đưa ra ngoài sáng. Nếu chỉ nói về trách nhiệm thì Trương Thanh Vân là lãnh đạo gánh trách nhiệm chủ yếu, điều này là không sai, nhưng không có ai thương vong, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân ít bị ảnh hưởng đến móng chân.
Nhưng nếu tiếp tục tra xét, nếu đem tất cả công trình đấu thầu, các phương diện thương mại làm cho rõ ràng thì tốt nhất phải xử lý vài người, như vậy trách nhiệm của Trương Thanh Vân mới nổi bật ra, cán bộ trẻ thiếu kinh nghiệm cũng sẽ bộc lộ ra, lãnh đạo tỉnh ủy mới thấy toàn bộ ban ngành Thanh Giang được rõ ràng. Như vậy thì không lâu sau, khi ban ngành điều chỉnh thì lãnh đạo sẽ có sự lựa chọn chính xác.
Thừa dịp ngưng họp mà Trương Thanh Vân về phòng làm việc của mình rót một ly trà, điện thoại vang lên âm báo, là tin nhắn. Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra xem, nội dung là: "Ủy ban kỷ luật của tỉnh ủy sẽ phái tổ công tác xuống điều tra!"
Trương Thanh Vân nhướng mày, người gửi tin là Vũ Đức Chi? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt không hiểu ý, chỉ vì việc này mà kinh động đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sao? Tới làm gì? Kiểm tra chính mình à?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà bàn tay run rẩy, xem ra sự việc càng lúc càng lớn.
Trương Thanh Vân mở cửa sổ, gió lạnh bên ngoài ùa vào phòng, hắn chợt rùng mình, ý nghĩ xoay chuyển, hắn đang cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa của tin nhắn Vũ Đức Chi gửi đến.
Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện mình gặp phải một cục điện cực kỳ thú vị, nếu hắn muốn thỏa hiệp thì không dễ dàng. Nhưng nếu đổi lại là một tư duy khác, nếu chọc phá sự việc ra, chuyện bé xé ra to, ngược lại sẽ rất có lợi cho chính mình.
Trương Thanh Vân rốt cuộc có vấn đề gì hay không thì tự biết rõ ràng, dù là ủy ban kỷ luật thị ủy hay tỉnh ủy, nếu phái người xuống điều tra thì mình cây ngay không sợ chết đứng, có gì phải sợ. Nhưng nếu sự việc náo loạn, cuối cùng kết quả lại chứng minh mình không có gì, lãnh đạo phía trên sẽ thấy thế nào?
Như vậy có phải ban ngành Thanh Giang đang đấu tranh với nhau ở bên trong, có người mượn đề tài này để nói chuyện của mình sao? Chỉ cần điều tra và có người châm ngòi thì vấn đề đoàn kết ban ngành ở Thanh Giang sẽ bộc lộ, Hà Mậu Sâm sẽ xách đá đập chân mình.
Trương Thanh Vân gõ ngón tay có tiết tấu lên mặt bàn, hắn nhịn không được phải buồn cười, nếu xét về công phu trên những cái nhìn nhỏ nhặt thì Vũ Đức Chi quả nhiên lợi hại.
Vũ Đức Chi giống như trời sinh có năng lực thấy rõ sự vi diệu của thế cục, hơn nữa lão là người bên ngoài tỉnh táo bên trong u mê, tất nhiên có ưu thế xem xét vấn đề hơn Trương Thanh Vân. Lão chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra chỗ vi diệu, lão tự nói cho Trương Thanh Vân biết tin tức này, chẳng phải đang nói mình có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt buông lỏng, áp lực nhiều ngày qua cuối cùng cũng hạ xuống. Nguy cơ giữa nguy cơ, trong nguy hiểm có cơ hội, lời này quá chính xác. Nếu như lần này không có Hà Mậu Sâm "phối hợp" thì mọi việc sẽ không sáng tỏ như vậy.
Nếu ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuông điều tra, những vấn đề sâu sắc bên trong sẽ bộc lộ, lãnh đạo tỉnh ủy sẽ hiểu rõ tình huống ở Thanh Giang. Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân trong sạch, Hà Mậu Sâm trộm gà không được còn mất nắm gạo, ấn tượng không bình tĩnh và trầm ổn sẽ in sâu vào đầu lãnh đạo tỉnh ủy. nguồn TruyenFull.com
Khoảnh khắc này tâm tình Trương Thanh Vân chợt thư giản xuống, tất cả mệt mỏi giống như bị gió lạnh bên ngoài thổi bay. Hắn thuận tay đóng cửa sổ, bầu không khí ấm nóng trong gian phòng chợt phát huy tác dụng, khoảnh khắc giữa lạnh và nóng làm hắn lảo đảo một chút mới đứng vững. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian bắt đầu họp đã đến, hắn giơ chân muốn bước ra khỏi cửa, nhưng đột nhiên trời đất xoay chuyển, hắn không nhịn được phải ngồi xuống bất động. Hắn ngửa cổ lên muốn hét một tiếng nhưng trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.
Khoảnh khắc trước khi ngất đi hắn còn nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Ân Bằng Phi, sau đó chẳng còn biết điều gì.
Hai ngày khi Trương Thanh Vân tiến vào bệnh viện thì thị ủy Thanh Giang mới thống nhất ý kiến, đã sớm nói vấn đề ra với mọi người. Nhưng đã sớm có người cho rằng Trương Thanh Vân vì sợ phải gánh trách nhiệm, khi áp lực đến quá lớn thì không thể gắng gượng nổi. Cũng có người cho rằng Trương Thanh Vân sợ hãi ủy ban kỷ luật tỉnh ủy điều tra, trong lòng khiếp đảm, dưới tình cảnh khủng hoảng cực độ mà ngã xuống.
Hơn nữa cũng có kẻ cho rằng Trương Thanh Vân bị Hà Mậu Sâm ra tay quá ác, bị đẩy lưng trong hội nghị thường ủy, vì vậy mới đột nhiên sinh bệnh.
Có rất nhiều tin đồn truyền ra khắp Thanh Giang, nhưng chỉ sau vài ngày thì tất cả đều bị quét đi sạch sẽ, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận sự thật, Trương Thanh Vân vì quá lao lực nên chóng mặt bất tỉnh.
Trong ngày Trương Thanh Vân té xỉu thì lập tức được đưa đến bệnh viện đệ nhất ở thành phố Thanh Giang, vào giờ cơm tối thì tất cả các loại xe xa hoa vây quanh bệnh viện, người đến thăm bệnh làm giao thông bế tắc, tình hình rất căng.
Khi Trương Thanh Vân ngã bệnh thì mọi người mới biết hắn có năng lượng quá lớn, chưa nói đến quan trường thị ủy, vài vị lãnh đạo tỉnh ủy gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tình huống, trăm miệng một lời nhất định phải đảm bảo cho đồng chí Trương Thanh Vân nhanh chóng khôi phục, không để xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.
Ngoài lãnh đạo tỉnh ủy thì những người đồng liêu đồng cấp với Trương Thanh Vân đến thăm bệnh không ngớt. Thương nhân Thành Đô, Thanh Giang, thậm chí cả giới văn nghệ sĩ, rất nhiều người có uy tín và danh dự cũng đến thăm bệnh. Điều này làm cho bệnh viện Thanh Giang rơi vào tình cảnh rộn rã trong vài ngày.
Đây chỉ là văn vẻ bề ngoài, khoảng thời gian này tổ điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng không buông lỏng mà kiên trì điều tra tất cả khả năng sự cố, trong đó hai người quan trọng nhất chính là Trần Lâm và Mao Xuân Huy đều chủ động khai báo vấn đề. Căn cứ vào những lời nói của bọn họ thì Trương Thanh Vân tuyển chọn nhà thầu rất tốt, không có bất kỳ sơ hở gì trong thi công, càng không tham gia vào bên trong sự việc vừa rồi.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân đang nằm trên giường bệnh, cục diện yên lặng ở Thanh Giang lại phát sinh biến hóa.