Trương Thanh Vân định kết thúc khảo sát ở Hà Tây mới quay về thủ đô, nhưng khi nghe thấy tin tức Tạp Báng Đài gọi điện muốn mình về thủ đô thì cảm thấy buồn cười. Lúc này hắn cũng đại khái hiểu được tình hình ở thủ đô, hắn nghĩ rằng tình cảnh đã đúng ngưỡng, hắn cho rằng mình nên quay về.
Nhưng Trương Thanh Vân vẫn đánh giá thấp những gì Tạp Báng Đài đang suy nghĩ, đêm trước khi hắn quay về thì Tả Quân Dân đã đến Hầu Toản, lúc đó hắn biết rõ tin tức này vì nhận được điện thoại của Hoảng Thiên Hiệp. Khi hắn nghe nói Tả Quân Dân đến Hà Tây thì trái tim nhảy dựng lên, sau đó dần khôi phục lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân biết Tả Quân Dân đến cũng không phải muốn phá rối, tuy ý kiến của đám người bên ủy ban cải cách có sự khác biệt nhưng phải đóng cửa nói với nhau, không thể kéo nhau ra ngoài to tiếng.
Hơn nữa Tả Quân Dân cũng làm việc khó hiểu, hắn đường đường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, xuất hành cũng không thể nào giống trộm cướp như vậy được. Vì vậy trước khi hắn đến Hà Tây đã thông báo cho thư ký, thông báo cho vài phương diện ở Hà Tây.
Nhưng khi Tả Quân Dân đến Hà Tây thì lập tức hối hận, cách tiếp đãi của Hà Tây làm hắn cảm thấy không được tự nhiên. Phó bí thư chuyên trách tỉnh ủy Hà Tây Liêu Sơn Cốc tự mình ra sân bay nghênh đón, cùng đi còn có bí thư thị ủy Lục Trang kiêm thường ủy tỉnh ủy Hà Tây Hoảng Thiên Hiệp. Tổng cộng có mười chiếc xe cao cấp, đồng thời còn có xe cảnh sát mở đường, công thêm cả truyền thông, điều này làm cho Tả Quân Dân khó thể mở mắt.
Nếu là năm xưa xuống tuyến dưới được tiếp đón thế này thì Tả Quân Dân chắc chắn sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy quá châm chọc, cực kỳ châm chọc.
Trước đó cục trưởng cục kỹ thuật cao vừa mới cùng thị ủy Lục Trang liên hợp tổ chức họp báo công bố tin tức, bây giờ phó chủ nhiệm ủy ban cải cách Thành Quan đã xuống thị sát, như vậy có ý nghĩa gì? Thấy thế nào cũng rơi vào tình cảnh đang cổ động cho Trương Thanh Vân.
Tả Quân Dân nghĩ đến đây thì hiểu ý của Tạp Báng Đài, trước đó sợ rằng đối phương đã biết trước tình hình này, đây không phải trói hắn cùng một chỗ với Trương Thanh Vân sao? Đúng là giỏi tính toán, Trương Thanh Vân gây ra chuyện náo loạn lớn, Tạp Báng Đài vì muốn Tả Quân Dân hắn thoát khỏi liên quan mà chơi trò hung ác này.
Tất nhiên Hà Tây sẽ tiếp đón rất nhiệt tình, hơn nữa cũng không nhắc đến chuyện liên quan đến cuộc họp báo công bố tin tức, chỉ nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo ủy ban cải cách thị sát Hà Tây, hơn nữa cũng không đề cập một chữ đến Trương Thanh Vân, điều này làm cho Tả Quân Dân rất khó chịu.
Tả Quân Dân có một loại cảm xúc muốn triệu tập tất cả phóng viên ở hiện trường lại để mắng chửi Trương Thanh Vân là loại khốn nạn, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết nghĩ như vậy mà thôi. Đừng nói là hắn không thể đại biểu cho cục kỹ thuật cao, dù là đại biểu cho cục kỹ thuật cao thì những lời này cũng sẽ ảnh hưởng đến ủy ban cải cách. Lợi ích của đoàn thể được đặt cao hơn tất cả, mình quét rác trên mặt ủy ban cải cách trước công chúng, nếu như vậy thì con đường làm quan của hắn đã đến đường cùng.
Tả Quân Dân lên xe và đoàn xe cuồn cuộn chạy về phía khách sạn, hắn trước kia cũng chỉ là bí thư thị ủy ở địa phương, còn chưa bao giờ được tiếp đãi long trọng như vậy. Đoạn đường hắn đi qua đều được quản chế giao thông, sợ rằng chỉ có lãnh đạo quốc gia đi nước ngoài mới có trận thế như vậy.
Xem ra Hà Tây rất nhạy cảm trên phương diện chính trị, bọn họ tất nhiên phát hiện ra chút manh mối nên mới làm như vậy. Tả Quân Dân thì tâm tình bị ảnh hưởng, dù sao bây giờ mỗi hành động của hắn cũng làm người xung quanh có cảm nhận rất sâu.
Đặc biệt là Liêu Sơn Cốc và Hoảng Thiên Hiệp, hai người nhiệt tình chào hỏi, không những không sinh ra cho Tả Quân Dân cảm giác thân thiết, điều này còn làm hắn cảm giác mình là một tên hề, một người bị người ta đùa giỡn trong vở kịch.
Khi tiến vào khách sạn, dù rất không muốn nhưng Tả Quân Dân cũng phải chủ động nhắc đến Trương Thanh Vân, nói mình muốn gặp hắn. Không biết vì sao khi nhắc đến vấn đề này thì Tả Quân Dân rất căng thẳng, hắn sợ đám người Liêu Sơn Cốc và Hoảng Thiên Hiệp sẽ nói Trương Thanh Vân đã rời khỏi Hà Tây.
Nếu như vậy thì Tả Quân Dân lần này đến Hà Tây đã hoàn toàn trở thành một điều đáng chê cười, không những chẳng hoàn thành nhiệm vụ mà Tạp Báng Đài đã giao, hơn nữa còn vỗ tay giúp Trương Thanh Vân. Đây không phải quá nực cười thì là gì?
Nhưng may mà Liêu Sơn Cốc và Hoảng Thiên Hiệp không nói như vậy, bọn họ dùng giọng sảng khoái nói đã thông báo cho cục trưởng Trương, có lẽ cục trưởng Trương cũng đang trên đường chạy đến. Nhưng Tả Quân Dân đợi hơn nữa giờ mà chẳng thấy đối phương, khi hỏi ra mới biết khách sạn Trương Thanh Vân đang ở cách nơi đây hơn mười lăm phút đi xe, nhưng lúc này đường lại đang kẹt xe.
Tả Quân Dân rất muốn dốc cạn túi một lượt, trực tiếp đem tất cả đám người nơi đây thành bia ngắm bắn. Hắn tin nếu mình trẻ hơn mười tuổi thì sợ rằng hôm nay sẽ phát tiết, nhưng bây giờ hắn là cán bộ cao cấp của bộ, có đủ lý trí để áp chế tất cả kích động, vì vậy dù vẻ mặt hắn tái nhợt thì vẫn nhịn được mà không bốc hỏa.
Hơn nữa Trương Thanh Vân trên đoạn đường ngồi xe tiến đến mà trong lòng rất phản cảm với Hoảng Thiên Hiệp, liên tục kẹt xe ba lượt, cuối cùng cũng đến được đích. Trương Thanh Vân vốn tưởng bữa tiệc tẩy trần đã phải bắt đầu rồi, không ngờ nhân viên khách sạn nói Tả Quân Dân đang ở trong phòng khách chờ hắn.
Trương Thanh Vân đi vào phòng khách, dọc đường hỏi ra mới biết Tả Quân Dân nói đi đường mệt mỏi mà từ chối bữa tiệc tẩy trần, Liêu Sơn Cốc và Hoảng Thiên Hiệp bị hắn đuổi đi.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn thầm nghĩ hôm nay hai bí thư ở Hà Tây đều được điều động, tình cảnh hoan nghênh có chút khác thường, không biết trong lòng Tả Quân Dân có cảm tưởng gì.
Trương Thanh Vân biết rõ lần này chính mình đã tạo ra sơ suất quá lớn, hắn ném vấn đề trung tâm nghiên cứu xe hơi ra áp dụng cơ chế cạnh tranh, triệt để bác bỏ những ý kiến trước kia, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy khó thể tiếp nhận. Sau này những gì ở thủ đô chờ đón hắn nhất định sẽ rất phiền lòng, nhưng hôm nay hắn lại rất vui, trước đó Tả Quân Dân muốn tìm mình nói chuyện hình như cũng không nghĩ đến tình cảnh chật vật hôm nay.
Trương Thanh Vân không đưa Hầu Toản đến, Hầu Toản được bỏ lại khách sạn để đối phó với các cuộc điện thoại. Sau khi họp báo công bố tin tức thì có rất nhiều cuộc điện thoại, các loại người có quan hệ điện đến nườm nượp, có người xin cố vấn tình huống, có kẻ mong muốn nói rõ những nghi hoặc, có kẻ muốn gọi điện hỏi tội. Dù sao tình cảnh cũng rất náo nhiệt, trước khi Trương Thanh Vân quyết định cũng nghĩ rằng chuyện lớn xảy ra, nhưng động tĩnh lớn như vậy lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tả Quân Dân ngủ lại trong phòng đặc biệt và có cả phòng khách, khi thấy thư ký đưa Trương Thanh Vân vào thì hắn định bảo trì chút thận trọng, ít nhất phải bày tỏ thái độ trách cứ với những hành động cố ý làm bậy của Trương Thanh Vân. Nào ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nói:
- Chào chủ nhiệm Tả, anh đến sao không điện thoại trước cho tôi? Nếu không phải các đồng chí ở Hà Tây thông báo thì tôi còn không biết. Đã làm chậm trễ cho anh, xin anh đừng trách.
- Ngồi đi!
Tả Quân Dân đứng dậy rất mất tự nhiên, khi hắn cảm thấy tình cảnh không đúng thì Trương Thanh Vân đã ngồi xuống bên cạnh như rồng như hổ.
- Thanh Vân, cậu đang ở Hà Tây, ôi, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với tôi rồi hãy quyết định? Cậu...
Tả Quân Dân nói, hắn muốn nổi nóng cũng không được, nói xong lời cuối cùng thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, ván đã đóng thuyền. Dù hắn có đồng ý hay không thì Trương Thanh Vân cũng quá cứng nhắc, vì vậy Tả Quân Dân cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
- Chủ nhiệm Tả, tôi biết vì sao hạng mục này phải bắt buộc cục kỹ thuật cao chúng tôi tiến vào, chúng tôi linh hoạt xử lý sự việc, lãnh đạo quan tâm nhất chính là vấn đề sở hữu trí tuệ trong nghiên cứu sản xuất xe hơi. Bây giờ chúng ta giải phóng tư tưởng, cổ vũ xí nghiệp chạy đua với nhau, đây không phải rất có khí thế sao? Không phải chẳng có cạnh tranh thì khó có động lực sao? Khi nào năm nào thì trung tâm nghiên cứu này mới được hoàn thành? Bây giờ thời gian đã không còn đợi người được nữa.
Trương Thanh Vân nói.
- Cậu!
Tả Quân Dân lập tức chán nản, Trương Thanh Vân vội hỏi:
- Chủ nhiệm Tả, anh cứ yên tâm, tôi biết rõ trong vấn đề này có rất nhiều người có cái nhìn thiển cận, đặc biệt là ở Lỗ Tây có những cán bộ sinh ra tư tưởng không đúng đắn. Nhưng những thứ này là không đáng lo, tôi là người đứng đầu cục kỹ thuật cao, tránh nhiệm này tôi tự mình gánh vác. Nếu ai có ý kiến thì cứ để người đó hướng về phía tôi, tôi sẽ tiếp nhận tất cả.
Tả Quân Dân không nói gì, Trương Thanh Vân nói như vậy rõ ràng là nói nhảm, trong mắt người ngoài thì ủy ban cải cách là một thể, sao người ta có thể ép sự việc này lên cục kỹ thuật cao? Đặc biệt là tất cả cơ sở đầu tư ở Lỗ Tây đều bị Trương Thanh Vân vứt bỏ, Lỗ Tây sẽ buông tha sao?
Tả Quân Dân càng suy nghĩ càng cảm thấy căng thẳng, Trương Thanh Vân thấy bộ dạng đối phương đã đến ngưỡng thì giọng điệu chậm rãi hạ xuống và giải thích những lợi ích trong vấn đề cạnh tranh, đồng thời cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Trước đó Trương Thanh Vân đã làm rất nhiều chuẩn bị, hắn vốn am hiểu thuật thuyết phục người khác, hắn nói qua rất nhiều đạo lý, sau đó Tả Quân Dân xâu chuỗi lại cũng thấy đúng. Lúc này Tả Quân Dân đã sớm quên mục đích trước đó khi giao nhiệm vụ này cho cục kỹ thuật cao, bây giờ hắn chỉ chờ đợi Trương Thanh Vân nhanh chóng xử lý mọi chuyện, như vậy lửa mới không lan đến người hắn, và như vậy mới là chuyện vui.
Mà chính Tả Quân Dân cũng đang rơi vào trong tình cảnh phải suy nghĩ thế nào để giải quyết tốt mọi chuyện, sự việc đến nước này cũng coi như quyết định kết quả, bắn tên thì khó thể thu hồi, bây giờ đám người phải cùng nhau xử lý mọi chuyện mới là quan trọng nhất.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, ngày hôm sau Trương Thanh Vân cũng biết thời thế mời Tả Quân Dân đến thị sát tập đoàn xe hơi Lục Dương, mà Hà Tây cũng cực kỳ coi trọng cuộc thị sát lần này. Đài truyền hình tỉnh trực tiếp xuống đưa tin, giống như sản nghiệp xe hơi ở Hà Tây đang ở vào trong giai đoạn quật khởi.
Khi hai người trở lại thủ đô thì bên trong cục kỹ thuật cao ủy ban cải cách đã sớm chất đầy đám người của ngành sản xuấn xe hơi các tỉnh thành đến để xin được cố vấn và nghiên cứu về hạng mục trung tâm nghiên cứu. Hoàng Diêu đã sớm về thủ đô, trước khi Trương Thanh Vân quay về thì nàng đã đưa ra một vài cơ cấu đơn vị, Trương Thanh Vân về thì nàng đến đưa danh sách.
Trương Thanh Vân thấy tuyến dưới nhiệt tình như vậy thì cảm thấy rất vui, sự thật chứng minh dùng cơ chế cạnh tranh thì sẽ kích thích xí nghiệp và hạng mục sẽ bừng bừng sức sống, hơn nữa còn làm cho hạng mục bùng ra tính tích cực. Bước tiếp theo của hắn chính là muốn đưa xu thế cạnh tranh thành cơ chế hóa, sau này thì cục kỹ thuật cao sẽ cố gắng dùng biện pháp này, phải để cho dòng chảy đầu tư của quốc gia phóng về phía những xí nghiệp và những ngành sản xuất khỏe mạnh. Nếu có thể làm được điều này thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình làm cục trưởng cục kỹ thuật cao mà không thẹn với lương tâm.
Nhưng cải cách thì sẽ làm tổn thương đến lợi ích của những người khác, tất nhiên sẽ phải nhận một số lời phản đối. Trong ủy ban cải cách có rất nhiều người phản đối Trương Thanh Vân, rất nhiều người nói cục kỹ thuật cao đã quá cấp tiến trong sự việc lần này, không đủ ổn trọng, gây ra ấn tượng không tốt cho tuyến dưới.
Mà giống như muốn chứng minh những quan điểm này, những ảnh hưởng mặt trái có tồn tại, vì vậy mà tỉnh tủy Lỗ Tây và thị ủy Tuyền Thành lập tức cùng nhau phái người đến ủy ban cải cách tìm cho ra lẽ, đầu mũi dùi chỉa thẳng vào cục kỹ thuật cao.
Bọn họ bên ngoài đòi nói rõ ràng lý do trước đó đã chọn công ty xe hơi La Thụy làm đơn vị xây dựng trung tâm nghiên cứu xe, hơn nữa cũng vì vậy mà tỉnh ủy và thị ủy đã hỗ trợ cho công ty rất nhiều tài chính, đã tổn thất rất nhiều mới được như lúc này. Bây giờ ủy ban cải cách đột nhiên đưa vào cơ chế cạnh tranh, đây rõ ràng là lật lọng.
Tỉnh ủy Lỗ Tây ra mặt, động tĩnh này tất nhiên sẽ làm thủ đô bùng lên hàng loạt con sóng dữ, ủy ban cải cách giống như rơi vào tình cảnh bất lợi. Nói thật diễn biến sự việc như vậy cũng làm cho Trương Thanh Vân phải căng thẳng, nhưng đáng tiếc là bây giờ hắn không nên làm gì, bây giờ người tìm hắn chứng thực tin tức cạnh tranh là quá nhiều, hắn chỉ biết đóng cửa và từ chối tiếp khách mà thôi.
Nhưng đúng lúc này thì Tạp Báng Đài cũng phái thư ký Tiểu Lượng đến tìm, điều này làm cho hắn thở dài một hơi. Dưới cục diện trước mắt thì Tạp Báng Đài cuối cùng cũng nhìn rõ những hành động bên trong, hắn chủ động đến tìm Trương Thanh Vân để đánh tan hiềm nghi trước đó. Khoảnh khắc này sự việc bắt đầu có cơ hội xoay chuyển, tảng đá lớn trong lòng Trương Thanh Vân cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Đi vào văn phòng Tạp Báng Đài, Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm. Gần đây hai người rất ít nói chuyện, cơ bản đều rơi vào một loại chiến tranh lạnh. Chiến tranh lạnh đã bắt đầu khi Trương Thanh Vân từ Tấn Đông trở về, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng xảy ra vài chuyện lớn. Nhưng hôm nay Tạp Báng Đài đã vững vàng tìm hắn, tất nhiên hắn sẽ không biểu hiện vui mừng đến mức vung tay múa chân, điều này làm cho hai người khó thể mở miệng liên hệ.
- Cậu ngồi đi!
Tạp Báng Đài dùng ánh mắt bình thản nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm. Sau đó hắn ngưng lại một chút rồi tiếp tục:
- Cậu nói đến phương án cạnh tranh, bây giờ Lỗ Tây lại dựa vào sổ sách để đến đòi lời công bằng, cậu có kế hoạch gì không?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trước mắt tôi không có kế hoạch, lập trường của tôi đã rất rõ ràng, tôi là người phụ trách hạng mục, tôi cần phải suy xét để hoàn thành nhiệm vụ sản nghiệp xe hơi trong nước đạt được sở hữu trí tuệ riêng, hơn nữa còn phải đẩy nhanh tiến độ thực hiện. Còn vấn đề xúc phạm lợi ích của địa phương, nếu bọn họ muốn tìm tôi nói lý lẽ thì tôi sẽ có lời giải thích hợp lý.
Tạp Báng Đài cau mày, hắn nghe rõ những lời này của Trương Thanh Vân, người khác tìm muốn nói lý lẽ thì đối phương sẽ giải thích, nhưng bây giờ người ta không tìm đến tận cửa thì cứ thờ ơ sao? Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, mơ hồ cảm thấy Trương Thanh Vân có nhiều chỗ bén nhọn mà chính mình không bì kịp. Dưới cục diện này Trương Thanh Vân rất tỉnh táo, hắn chỉ lo lắng đến vấn dề Tạp Báng Đài có xem xét lợi hại và đứng cùng một tuyến với mình hay không? Chỉ cần lãnh đạo được phân công quản lý đứng cùng tuyến thì Lỗ Tây có bùng lên bao nhiêu sóng cũng không thu được kết quả gì.
- Hai ngày sau chủ nhiệm Hùng sẽ tự mình chủ trì một hội nghị, đến lúc đó tôi và cậu sẽ phải cùng đi lên sân khấu, cậu cố gắng biểu hiện cho tốt.
Tạp Báng Đài nói, khóe miệng cong lên thành đường, hắn dùng ánh mắt cực kỳ có thâm ý nhìn Trương Thanh Vân.
- Hội nghị gì?
Trương Thanh Vân vô thức hỏi, hắn đã tiếp xúc qua Tạp Báng Đài vài lần, đại khái cũng biết rõ tính tình của vị phó chủ nhiệm Tạp này. Nếu đối phương muốn đứng cùng mình trên một tuyến thì rõ ràng sẽ không thản nhiên như thế, chắc chắn phải tìm cách cho mình nếm chút đau khổ. Đối phương có tính cách như vậy cho nên khi nhắc đến hội nghị thì Trương Thanh Vân phải mẫn cảm hỏi rõ tình hình và chi tiết cụ thể.
- Còn hội nghị gì nữa? Hội nghị cãi nhau! Đến lúc đó sẽ có lãnh đạo tỉnh ủy Lỗ Tây, còn có những người trực tiếp tương quan trách nhiệm, tất cả cùng cãi nhau, mục đích chính là làm cho vấn đề trở nên rõ ràng.
Tạp Báng Đài nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn đang định nói thêm điều gì đó thì Tạp Báng Đài đã khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, cậu trở về chuẩn bị đi, đến lúc đó có chủ nhiệm Hùng, cậu cũng không nên không gánh được, nếu không lãnh đạo chúng tôi khó xuồng đài.
Trương Thanh Vân có một câu nói nghẹn trong cuống họng, hắn đi từ trong phòng làm việc của Tạp Báng Đài ra ngoài mà cảm thấy đối phương cổ vũ chính mình, thực chất lại là cảnh cáo mình. Nếu thật sự có một hội nghị cãi nhau như vậy thì chính mình sẽ bị khắp các thế lực vây công, như vậy còn lớp da gì để lột đây? Trước tiên sẽ gây ra ấn tượng không tốt cho lãnh đạo, vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân phải lắc đầu, nếu sớm biết sự việc không đơn giản như vậy thì trước đó phải nghiên cứu cho rõ ràng.
Hai ngày sau thì hội nghị cãi nhau theo như lời của Tạp Báng Đài chính thức đi mời người, Trương Thanh Vân được thông báo phải tham gia. Tên gọi chính thức của hội nghị là giải thích, trên thực tế chính là mọi người kéo đến làm bắt buộc phải có lời giải thích rõ ràng, làm sáng tỏ những hiểu lầm, để cho cán bộ đến từ Lỗ Tây phải tâm phục khẩu phục.
Mười giờ thì hội nghị được bắt đầu trong ủy ban cải cách, Trương Thanh Vân đến trước năm phút. Vì đây là hội nghị bàn tròn nên ghế cũng được bày thành vòng tròn, tất cả mọi người đều có thể thấy nhau.
Khi Trương Thanh Vân đến thì người đầu tiên phải nhìn chính là Cao Cát Tường, vài năm không gặp mà Cao Cát Tường bây giờ nhìn rất có bộ dáng, bên cạnh hắn là cục trưởng Mà cục đầu tư. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, rõ ràng khá quen thuộc.
- Cục trưởng Trương đã đến rồi à, sao không tiến lên chào hỏi mọi người.
Mã Không Quần nhìn thấy Trương Thanh Vân từ xa thì đã gào lên, hắn chỉ chỉ vào Cao Cát Tường.
Trương Thanh Vân biết rõ Cao Cát Tường cũng là cán bộ từ ủy ban cải cách đi ra, có quan hệ bên trong ủy ban cải cách, bây giờ thấy Mã Không Quần quen thuộc như vậy cũng không có gì nằm ngoài dự đoán.
Trương Thanh Vân chậm rãi đi qua, không nhanh không chậm. Đợi đến khi lại gần thì hắn thản nhiên nói:
- Chào bí thư Cao!
Trương Thanh Vân cũng không có ý muốn bắt tay đối phương.
Cao Cát Tường giơ tay lên, khi thấy Trương Thanh Vân không có động tĩnh thì vẻ mặt hắn có chút biến đổi, cũng khẽ gật đầu. Hắn mấp máy môi nhưng không lên tiếng, sau đó lại gật đầu xem như chào hỏi.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Cao Cát Tường quả nhiên có phong thái của lãnh đạo, cũng không kích động vì những biểu hiện của mình, khác biệt chính là bảo trì phong độ rất tốt, có phong thái của bí thư.
Hai người chào hỏi nhau làm cho đám người chung quanh phải chú ý, dù sao Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường cũng miễn cưỡng coi như những người cùng tuổi, đều là những cán bộ xuất sắc trong nước, tất nhiên ở cùng với nhau sẽ thu hút ánh mắt mọi người. Đây đều là cán bộ trưởng phòng, hơn nữa còn rất trẻ và đã là cán bộ lãnh đạo dưới cơ sở, những cán bộ như thế này cũng không phải có rất nhiều. Quan trọng là hai người giống như có gì đó va chạm từ trước, đây cũng là một manh mối càng làm người ta phải chú ý. Nhưng lần này Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường đối mặt nhau cũng không có quá nhiều mùi thuốc súng, hai người đều rất khắc chế, cũng đều có tu dưỡng, xem ra muốn chứng thực phải đợi đến lúc hai người này cùng giao chiến.
Mà sau khi đối mặt với Cao Cát Tường thì Trương Thanh Vân cũng tìm đến vị trí của mình và ngồi xuống, cũng không có tính toán phải đến chào hỏi những người khác. Hôm nay trong những đại biểu của tỉnh Lỗ Tây còn có một người quen, đó chính là phó chủ tịch Cao Ninh của công ty La Thụy.
Cao Ninh vừa thấy Trương Thanh Vân thì định đứng lên chào hỏi, nhưng Trương Thanh Vân vào cửa thì cũng lập tức ngồi xuống làm hắn không có cơ hội. Sau đó hắn lại càng cảm thấy đi đến chào hỏi thì không thỏa đáng, vì vậy càng cảm thấy xấu hổ.
Ấn tượng của Cao Ninh về Trương Thanh Vân là quá sâu, hắn còn nhớ rõ tình cảnh trước đó cục trưởng Trương đến Lỗ Tây thị sát, lúc đó chủ tịch và chính hắn đã phán đoán sai tình thế. Hắn tự cho rằng mình là người chủ động ở Lỗ Tây, muốn dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt để kiếm thêm một chút lợi ích, nhưng cuối cùng lại không ngờ kết quả nghiêm trọng như lúc này. Nếu nói lời thật lòng thì Cao Ninh có chút hối hận, hắn cảm thấy nếu trước đó tập đoàn cùng phối hợp với cục trưởng Trương, mọi người toàn tâm toàn lực thì bây giờ hạng mục đã sớm được duyệt. Text được lấy tại Truyện FULL
Đáng tiếc trên thế giới này không có chỗ cho hối hận, cục trưởng Trương cũng không phải là một lãnh đạo đi theo lẽ thường, chỉ hy vọng hội nghị hôm nay Lỗ Tây có thể giành được một kết quả tương đối.
Lúc này đã có khá nhiều người đến, chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân tự mình trình diện, cộng thêm bốn vị phó chủ nhiệm Tạp Báng Đài, Tả Quân Dân. Mà Lỗ Tây thì ngoài bí thư thị ủy Tuyền Thành Cao Cát Tường còn có cả phó chủ tịch thường vụ Lỗ Tây Mục Liên Thành.
Ngoài các lãnh đạo thì Lỗ Tây còn có chủ tịch công ty La Thụy Tiền Hiểu, phó chủ tịch Cao Ninh. Cục kỹ thuật cao của ủy ban cải cách có Trương Thanh Vân, cục đầu tư có cục trưởng Mã Không Quần, cục địa khu có cục trưởng Dương Khiết, hội nghị hôm nay do Tả Quân Dân chủ trì.
Người được nói đầu tiên chính là phó chủ tịch tỉnh Lỗ Tây, hắn nói tất cả các phương diện ở Lỗ Tây đều hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương, tập đoàn La Thụy đã bỏ vốn để xây dựng cơ sở hạ tầng. Trước đó lãnh đạo đã từng phê chỉ thị với sự kiện này, tập đoàn xe hơi La Thụy cũng đưa đưa vào trong những quốc gia đi đầu và trọng điểm quốc gia, mà trung tâm nghiên cứu xe hơi cũng là hạng mục được đi ra từ bối cảnh đó.
Tài ăn nói của vị phó chủ tịch Mục này rõ ràng là không tệ, hơn nữa nói đều có dẫn chứng và sự việc cụ thể, hiểu cách nắm bắt, nói không kiêu ngạo không xu nịnh, rất có tâm tư. Người này dùng giọng lưu loát nói hơn mười ngàn chữ mới chấm dứt, bầu không khí hội trường chợt trở nên cổ quái, Trương Thanh Vân rõ ràng cảm thấy ánh mắt đám người chung quanh nhìn về phía mình.
- Khụ, khụ! Phó chủ tịch Mục đã nói về lịch trình của hạng mục, tôi muốn hỏi những người khác có lời nào bổ sung hay không?
Tả Quân Dân nói.
- Tôi!
Mã Không Quần nhấc tay, Tả Quân Dân tỏ ý cho phép phát biểu. Mã Không Quần hắng giọng rồi nói:
- Vừa rồi những lời phó chủ tịch Mục nói ra đều rất đúng, trước đó hạng mục là do cục đầu tư chúng tôi phụ trách, chúng tôi cũng kiên trì theo nguyên tắc để xử lý hạng mục. Nhưng bây giờ cục kỹ thuật cao lại đưa hạng mục vào xu thế cạnh tranh, tôi cho rằng phương pháp không sai nhưng thời cơ lại không đúng, chúng tôi không thể bắt buộc các đồng chí tuyến dưới phải thất vọng và đau khổ.
Trương Thanh Vân cau mày, Mã Không Quần đúng là làm việc bừa bãi, chẳng lẽ là đồng sự mà ghen ghét nhau như vậy? Khoảnh khắc này đối phương còn nghiêng về phía Lỗ Tây, rõ ràng quan hệ thế nào thì khỏi nói.
- Tôi cũng có hai câu!
Mã Không Quần nói xong thì thì Cao Cát Tường kéo micro xuống cất cao giọng nói. Hắn mở miệng nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Đối phương bây giờ là bí thư thị ủy Tuyền Thành nhưng trước đó cũng là cục trưởng ủy ban cải cách, hai phương diện hắn đều hiểu rất rõ, dưới điều kiện này thì đối phương có nói ra những câu kinh người hay không?