Trong phòng làm việc của chủ tịch Xa, Ấn Ngũ Quốc lặng lẽ đặt văn kiện lên bàn, hắn sợ quấy rầy chủ tịch đang đứng ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ.
Từ cửa sổ phòng làm việc của chủ tịch nhìn ra ngoài có thể thấy toàn bộ thị ủy và trụ sở chính quyền, giống như đứng trên một ngọn núi nhỏ, gần đây Xa Vĩ rất thích đứng đó ngắm nhìn.
Ấn Ngũ Quốc đã theo Xa Vĩ nhiều năm, tất nhiên biết rõ tâm tư lãnh đạo của mình. Xa Vĩ gần đây rất bất mãn với người đứng đầu thị ủy, những năm vừa qua hắn khó thể chen tay vào, nhưng bây giờ Hồng Sơn Trà xảy ra chuyện, hắn nghênh đón cơ hội ngàn năm một thuở. Nếu hắn có thể thừa cơ hội này mà vặn ngã Nhuận Uyên, dù chỉ là làm suy yếu lực lượng của điện thoại thì lợi ích mà Xa Vĩ đạt được là không nhỏ.
Trên quan trường thì quyền lợi mạnh nhất thuộc về tổ chức nhân sự, nhưng khối công tác này lại do đảng ủy quyết định, Xa Vĩ không thể vươn vòi đến được. Ý nghĩa tất nhiên là hắn khó lòng bén rễ, cuối cùng không thể nào nuôi trồng được lực lượng của mình, đây chính là vấn đề làm hắn cảm thấy đau nhất.
- Đã bảo cậu đi gọi phó chủ tịch Hàn, cậu đang làm gì vậy? Sao không thấy động tĩnh gì?
Xa Vĩ đột nhiên nói.
Ấn Ngũ Quốc chợt sững sốt, hắn nói:
- Chủ tịch, phó chủ tịch Hàn sẽ đến ngay, tôi sẽ giúp anh đi thúc giục. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ấn Ngũ Quốc nói vậy nhưng lại thầm kêu khổ, Xa Vĩ làm người ta đau đầu nhất chính là luôn làm việc mơ hồ, hắn căn bản không nói sẽ cho gọi Hàn Khắc Cùng.
Nhưng khi Xa Vĩ mở miệng trách móc thì thứ gì cũng có thể nói ra được, nhưng như vậy thì thư ký luôn bị trách mắng.
Ấn Ngũ Quốc vội vàng chạy về phía phòng làm việc của Hàn Khắc Cùng, khi đến đầu cầu thang thì chợt đánh "ầm!" lên một người, hắn quýnh lên nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Ai...
Ấn Ngũ Quốc giương mắt lên nhìn, thân thể chợt khựng lại, môi liên tục mấp máy, cuối cùng nói:
- Trương...Chào chủ tịch Trương!
Trương Thanh Vân gật đầu dùng giọng ôn hòa nói:
- Có chuyện gì mà vội vàng như vậy, ở trụ sở chính quyền cũng không nên gấp gáp quá, cần phải trang trọng và nghiêm túc một chút.
- Vâng, tôi nhất định sẽ khắc ghi.
Ấn Ngũ Quốc nói, hắn chậm rãi lui về phía sau, trên mặt bày ra vẻ sẽ ghi nhớ.
- Này, anh chờ một chút, chủ tịch có ở phòng làm việc không!
Trương Thanh Vân gọi Ấn Ngũ Quốc lại nói.
- À, vâng, có...Tôi...
Ấn Ngũ Quốc vốn định nói chủ tịch muốn gặp mặt Hàn Khắc Cùng nhưng cuối cùng không dám mở miệng, là thư ký đứng đầu bên khối chính quyền, tất nhiên Ấn Ngũ Quốc khá nổi tiếng. Trong văn phòng thì ngoài Lỗ Quyền, Ấn Ngũ Quốc chưa từng nể mặt ai, dù là những phó chủ tịch thấy mặt hắn cũng phải khách khí.
Nhưng trong lòng Ấn Ngũ Quốc đã sớm kinh sợ Trương Thanh Vân, đây không chỉ đơn giản là sự chênh lệch về cấp bậc giữa hai người, loại cảm giác kính sợ này từ tận đáy lòng bùng ra. Trước nay hắn và Trương Thanh Vân chưa từng có liên hệ, cũng không biết nhiều về Trương Thanh Vân, nhưng khi hắn thấy đối phương thì giống như thấy mặt Xa Vĩ, trong lòng nơm nớp lo sợ và cực kỳ cẩn thận.
Sau khi nhận được tin tức chính xác thì Trương Thanh Vân để mặc Ấn Ngũ Quốc mà đi về phía phòng làm việc của Xa Vĩ.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân khẽ gõ cửa, Xa Vĩ ở bên trong chợt lên tiếng.
Trương Thanh Vân đẩy cửa đi vào, trong phòng có vẻ hơi lạnh, hắn cẩn thận nhìn mới thấy cửa sổ đang mở ra, Xa Vĩ đứng ở bên cạnh, gió lạnh tùy ý rót vào.
- Gần đây vấn đề nắm bắt công tác có chút bừa bãi, ôi...
Xa Vĩ tức giận quát, khi nghiêng đầu thì nhìn thấy Trương Thanh Vân, vì vậy mà không khỏi sững sốt, giọng điệu khựng lại, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.
- Chủ tịch Xa, tôi đường đột quấy rầy anh, tôi đến chính là trưng cầu ý kiến của anh về vấn đề điều chỉnh ban ngành phòng xây dựng, anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
- À, à, ngồi, ngồi đi!
Xa Vĩ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn kéo cửa sổ, sau đó vội hỏi:
- Anh cũng không cần phải tự mình đến đây, không biết gọi điện thoại cho tôi sao?
- Ngũ Quốc, dâng...Dâng trà cho anh Trương!
Xa Vĩ khi xưng tên của Trương Thanh Vân thì có hơi lắp bắp, không biết nên gọi thế nào cho chuẩn. Bây giờ Trương Thanh Vân đến hỏi ý kiến của Xa Vĩ về vấn đề liên quan đến điều chỉnh phòng xây dựng, điều này rõ ràng là thực hiện công tác của một bí thư phụ trách công tác đoàn thể.
Vì trưng cầu ý kiến tức là xem xét cái nhìn của Xa Vĩ, cũng có thể không tiếp thu. Xa Vĩ đã mơ ước đến quyền nhân sự rất nhiều năm, bây giờ quyền lợi nằm trên tay Trương Thanh Vân, mà trên tay hắn lại trống rỗng, tương phản này chiếu rọi trong lòng, lúc này trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái.
Đối với Xa Vĩ thì đối thủ của hắn bây giờ là Nhuận Uyên, nếu Nhuận Uyên còn chưa chết một ngày thì một ngày hắn không còn cơ hội xoay người. Đặc biệt là tình cảnh vào lúc này, hai người đã không còn đường lui, chỉ có thể dùng tất cả những tài nguyên trên tay để xếp bài, hai bên dùng binh đao, rõ ràng đã rơi vào kết cục không chết không thôi.
Trước đó Xa Vĩ được cho là người không quyết đoán, lần này hắn ra tay vì trong lòng có bảy phần nắm chắc, những tin tức của ủy ban kỷ luật điều tra Hồng Sơn Trà tuy người khác không biết nhưng hắn lại rõ.
Hồng Sơn Trà theo Nhuận Uyên nhiều năm, nàng tham ô vài chục triệu, như vậy Nhuận Uyên sao có thể trong sạch? Hơn nữa Hồng Sơn Trà còn bị khả nghi mua quan bán chức, rốt cuộc là nàng làm hay là Nhuận Uyên làm? Trong quan trường Cảng Thành thì từ trên xuống dưới, dù là kẻ ngốc cũng biết Nhuận Uyên có quyền lực cực mạnh, Hồng Sơn Trà là một trưởng phòng tuyên truyền, nếu muốn mua quan bán chức phải có sự giúp đỡ của Nhuận Uyên. Nếu thật sự là như vậy thì mọi chuyện đã quá dễ dàng.
Xa Vĩ khiêu chiến Nhuận Uyên mà lo lắng đối phương lau mông quá sạch, trong ý nghĩ của hắn thì Nhuận Uyên nếu thông minh thì phải có chút nhượng bộ. Nếu không thì quan hệ giữa hai bên sẽ rơi vào tình thế giương cung rút kiếm, một đôi lãnh đạo "hợp tác hoàng kim" sẽ trở nên thủy hỏa bất dung. Lúc này mà lãnh đạo tỉnh ủy chú ý đến Cảng Thành thì sẽ bất lợi cho Nhuận Uyên.
Trong suy nghĩ của Xa Vĩ thì chỉ cần Nhuận Uyên ngã, trong Cảng Thành sẽ không còn chiến sự. Đối với "lính hàng không" Trương Thanh Vân, Xa Vĩ xác nhận đây là nhân tài, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không là được trò trống gì. Xa Vĩ cho rằng mình chỉ cần vươn tay vào đảng ủy, chỉ cần nắm quyền nhân sự thì mọc rể ở Cảng Thành, căn bản không phải sợ gì khác.
Nhưng Xa Vĩ đã đánh giá thấp thủ đoạn của Trương Thanh Vân, người này gần đây hướng dư luận chạy theo những gì vạch ra, sự việc liên quan đến Hồng Sơn Trà đã hoàn toàn không còn thu hút được quần chúng nhân dân. Chiêu thức của Trương Thanh Vân đã trợ giúp quá lớn cho Nhuận Uyên, vì sự kiện của Hồng Sơn Trà đã được truyền thông trợ giúp, nếu cấp trên mà suy xét đến những ảnh hưởng tiêu cực trong xã hội thì sợ rằng sẽ giải quyết sự việc trong êm đẹp.
Bây giờ Trương Thanh Vân chặn ngang một đòn, hạ nhiệt tất cả mọi người, nếu sau đó tiếp tục có gì xảy ra thì rõ ràng là rất xấu.
Mà quan trọng là sự kiện này Trương Thanh Vân cũng không đứng bên cạnh Nhuận Uyên, hắn chỉ cố gắng sử dụng thế lực của mình, cố gắng trong công tác quy hoạch và xây dựng, làm tốt quan hệ giữa quần chúng và chính quyền. Còn vấn đề có sinh ra những ảnh hưởng gì hay không thì Trương Thanh Vân không thèm quan tâm.
Xa Vĩ và Nhuận Uyên đưa ra tư thế đối chiến, ngược lại tạo thành không gian cho Trương Thanh Vân phát triển tài hoa, điều này làm cho Xa Vĩ khó hiểu, làm cho Nhuận Uyên cảm kích.
Thần tiên đánh nhau mà Trương Thanh Vân thì ổn định ngồi câu cá, cũng không lợi dụng cơ hội để xả thân cho Nhuận Uyên, giữ khoảng cách nhất định với bí thư, hơn nữa lại giúp Nhuận Uyên thay đổi hoàn cảnh và hướng đi của dư luận xã hội. Mục đích của Trương Thanh Vân tất nhiên là làm sao cho bí thư và chủ tịch có thực lực và lợi thế ngang nhau, hắn có thể lợi dụng cơ hội để xem sau lưng hai người có bao nhiêu bài tẩy.
- Anh Trương, về vấn đề điều chỉnh trong phòng xây dựng, tôi nghĩ anh phải là trung tâm. Tôi chỉ có một đề nghị, phòng xây dựng là một ban ngành khá quan trọng, vì vậy nhân tuyển chức trưởng phòng phải thận trọng, người đó phải vừa có đức vừa có tài.
- Lần này chuyện liên quan đến Hồng Sơn Trà đã cho chúng ta một lời cảnh báo, sự việc lần này cũng ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của chính quyền chúng ta. Bây giờ dân chúng xem chúng ta như những vị quan tham ô, lực tin của chính quyền giảm xuống quá thấp, cũng không thể không làm cho người ta phải thở dài.
Xa Vĩ nói, lời nói khá ẩn giấu.
Tuy Xa Vĩ căm tức Trương Thanh Vân nhưng không giám trở mặt gây thù, vì vậy cũng chỉ biết sử dụng sách lược uốn lượn. Hắn ném trọng trách về điều chỉnh phòng xây dựng cho Trương Thanh Vân, về phương diện khác lại cường điệu nhấn mạnh tính nghiêm trọng trong vấn đề của Hồng Sơn Trà, mơ hồ cảnh báo Trương Thanh Vân không nên xen vào sự việc này.
- Cốc, cốc!
Xa Vĩ cau mày, Trương Thanh Vân đi ra mở cửa, Hàn Khắc Cùng đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng, khi thấy Trương Thanh Vân thì chợt ngây ngốc và không kịp phản ứng, một lúc sau hắn mới nói:
- Tôi không biết chủ tịch Trương đang nói chuyện với chủ tịch, tôi sẽ chờ một lúc nữanh
- Không cần, không cần, tôi đã báo cáo xong, anh vào ngồi đi!
Trương Thanh Vân vội vàng nói, Hàn Khắc Cùng bất đắc dĩ phải vào cửa, cũng vì vậy mà hôm nay ba đầu sỏ ở khối chính quyền chạm trán nhau.
Hàn Khắc Cùng là người cùng tuyến với Xa Vĩ, bọn họ chạm trán chính là muốn thương lượng phương pháp ứng đối với tình cảnh hiện nay, đặc biệt là ngăn chặn Trương Thanh Vân đưa ra nhiều hành động khống chế cục diện. Không ngờ hai người còn chưa kịp bàn bạc thì Trương Thanh Vân đã đến tìm Xa Vĩ trước.
Khoảnh khắc Xa Vĩ nhìn thấy Hàn Khắc Cùng thì thấy được sơ hở, Hàn Khắc Cùng là người nắm kinh tế, mà phương diện kinh tế lại liên quan rất lớn đến xây dựng và quy hoạch. Bây giờ quyền lợi trung tâm của quy hoạch và xây dựng đều nằm trong tay Trương Thanh Vân, đây chẳng phải đã nói Hàn Khắc Cùng muốn thở thì phải cầu cạnh đối phương sao?
Xa Vĩ nghĩ đến đây thì lập tức sinh ra cảm giác chán ghét như nuốt phải ruồi, hắn cực kỳ chú ý quyền lợi nhưng lại để vuột mất vài thứ, hơn nữa còn phải cười tươi vui vẻ tiễn Trương Thanh Vân ra ngoài, đây là một cảm giác cực kỳ khó chịu với một người thích quyền lực. Trong lòng hắn biết rõ, vì thế cờ lần này với Nhuận Uyên mà mình đã phải trả giá quá nhiều, đã không còn đường lui, chỉ còn cách tiến lên mà thôi...