- Thư ký Lưu, bữa tối hôm nay sắp xếp thỏa mãn đấy chứ?
Chủ nhiệm Uông ban tiếp đãi và chủ quản nhà ăn thị ủy cười hì hì nói với Lưu Bằng. Lúc này hai vị lãnh đạo đang dùng cơm, Lưu Bằng được sắp xếp vào một gian phòng khác, chủ nhiệm Uông cũng đến, hoàn cảnh nơi đây cũng không kém, thức ăn rất tốt.
- Chủ nhiệm Uông kinh nghiệm phong phú, chút chuyện nhỏ ấy mà làm anh khó khăn sao?
Lưu Bằng nói, cũng rất khách khí.
- Ha ha, thư ký Lưu cứ khách khí, đúng là bạn tâm tình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Chủ nhiệm Uông cười ha hả nói:
- Sau này còn hy vọng anh quan tâm nhiều hơn, chúng tôi chỉ có chút phương pháp trên mặt vui chơi giải trí mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng ngại.
- Không khách khí, không khách khí, nếu khách khí với anh chẳng phải gây khó khăn cho cái miệng của mình sao?
Lưu Bằng cười nói, từ khi làm thư ký của bí thư Trương thì hắn đã có thói quen đến đâu cũng được người ta quan tâm. Đừng nói là chủ nhiệm ban tiếp đãi, còn có rất nhiều lãnh đạo quận huyện muốn nối quan hệ với Lưu Bằng.
Thật ra Lưu Bằng và vợ đều không có kinh nghiệm, sau khi hắn đến thành phố còn chưa được một tuần lễ thì đã nhận được điện thoại từ nhà. Miêu Thanh nói lễ vật đã đầy nhà, đều là các cán bộ ở Vọng Hải đến thăm hỏi, có người căn bản không nhận ra, đến bỏ lại lễ vật rồi đi. Miêu Thanh là một người phụ nữ cũng ngại không nể mặt, cũng khó chối từ, đành phải nhận.
Nhưng khi thấy lễ vật càng ngày càng nhiều thì Miêu Thanh rất sợ hãi, vì vậy mới gọi điện thoại cho Lưu Bằng. Khi nhận được điện thoại của vợ thì Lưu Bằng mới biết vấn đề an cư chưa được giải quyết, hắn đã vào thị ủy thì làm gì còn lưu luyến Vọng Hoài, hắn phải chuyển nhà vào thành phố Hoài Dương, như vậy con cái cũng được tiếp nhận hệ thống giáo dục tốt hơn.
Còn chuyện nhỏ nhặt như thu lễ vật thì Lưu Bằng cũng không lo lắng, hắn vừa lên nhận chức thì người ta đến thăm hỏi đầu tư tình cảm chỉ là chuyện thường tình. Hắn cũng là người lăn lộn lâu năm trong quan trường, cũng không quá mức cổ hủ, vì vậy mà cố gắng trấn an vợ.
Nhưng khi Lưu Bằng suy xét đến vấn đề an cư và chuyển nhà thì cũng không tiện mở miệng, nhưng không ngờ chủ nhiệm ban hậu cần lại đến tìm hắn về vấn đề nhà cửa. Tuy bây giờ vấn đề nhà cửa khá căng thẳng nhưng ban hậu cần vẫn có thể đặc biệt bố trí cho Lưu Bằng một căn phòng khá lớn, điều này làm hắn nhận thức được tình cảnh mình đã có chút quyền lực.
Cứ như vậy mà những chuyện trước đó Lưu Bằng cảm thấy cực kỳ khó khăn, những chuyện nghĩ cũng không dám làm, thậm chí bây giờ cũng không cần bỏ ra quá nhiều tâm tư cũng được giải quyết thỏa đáng. Dù Lưu Bằng đã nhiều năm trải qua ấm lạnh nhân thế và nhìn thấu tình đời nhưng trong lòng cũng khá hoảng hốt. Cuộc sống của hắn bây giờ và một tháng trước là hai thế giới khác biệt, dù kẻ nào có nhiều kinh nghiệm mà rơi vào tình cảnh biến đổi quá lớn như vậy cũng khó thể thờ ơ.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên.
Lưu Bằng nhận điện thoại, bầu bên kia vang lên giọng nói của Miêu Thanh:
- Bằng Tử, anh còn chưa tan tầm sao? Em đã đến Hoài Dương, đang ở trong nhà chị gái, anh rể và chị gái cũng đang chờ anh đến dùng cơm, điều này...
- Em đến Hoài Dương rồi à? Sao không điện thoại cho anh? Con bây giờ thế nào rồi?
Lưu Bằng ngạc nhiên nói.
- Em...Em muốn đến xem xét tình hình thế nào, không phải anh nói sẽ mua nhà sao? Em muốn đến xem tình hình, anh cũng không nên lo lắng cho Trấn Trấn, em đã đưa nó đến nhà anh cả, chị dâu cũng rất vui vẻ.
Miêu Thanh nói.
Lưu Bằng hít vào một hơi thật sâu, hắn không nói thêm điều gì. Anh cả trong lời nói của Miêu Thanh là Miêu Cường, người này ở cùng với vợ chồng Miêu lão gia, trước kia có quan hệ không tốt với Lưu Bằng, mà con của Lưu Bằng cũng không muốn đến nhà ông ngoại.
Bây giờ Lưu Bằng nghe ra hương vị khác trong lời nói của Miêu Thanh, con người đúng là thường như vậy, cũng là người ta khó nói được câu nào. Lưu Bằng đã sớm vượt qua độ tuổi khắc sâu mối căm hận, nhưng hắn thật sự không có cảm tình với nhà cha vợ, vì quan tâm đến cảm xúc của vợ mà hắn nhịn không nói thêm lời nào. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Được, anh biết rồi, em nói anh chị khỏi chờ anh dùng cơm, anh đang cùng bí thư tiếp khách ở bên ngoài, sau khi kết thúc anh sẽ về.
Sau khi cúp điện thoại thì Lưu Bằng nghe thấy tiếng mở cửa ở gian phòng bên cạnh, người đi ra đúng là Trương Thanh Vân và Hùng Đan Đương, hai người đang cười nói trên bậc cầu thang và chuẩn bị xuống lầu. Lưu Bằng vội vàng đi ra nghênh đón, Hùng Đan Đương nói:
- Bí thư, anh dừng bước, hôm nay nghe anh nói chuyện thì tôi đã có lòng tin trong công tác, anh cứ đợi mà xem thành tích.
- Chúng ta cùng nhau đi xuống, tôi cũng phải về nhà. Bây giờ chúng ta đều có trọng trách nặng nề, tôi tuyệt đối an tâm với bí thư Hùng, thị ủy và cá nhân tôi cũng sẽ tuyệt đối giúp đỡ công tác tư pháp, hy vọng các đồng chí không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
- Nhất định, nhất định rồi, tôi đảm bảo sẽ làm tốt công tác.
Hùng Đan Đương cúi đầu nói, có vẻ khá cung kính.
Lưu Bằng ở bên cạnh thấy tình cảnh này cũng khá chấn động, bí thư tư pháp Hùng Đan Đương được người Hoài Dương gọi là bí thư mặt sắt, bình thường nói năng rất cẩn trọng, là một người rất khó ở, vì sao bí thư chỉ mời một bữa cơm mà năng động như thế này rồi?
Lưu Bằng và bí thư Trương cùng đưa Hùng Đan Đương xuống lầu lên xe, cả hai nhìn Hùng Đan Đương dần đi xa, lúc này Lưu Bằng cũng hiểu sâu về Trương Thanh Vân hơn một tầng. Trương Thanh Vân nhỏ tuổi hơn so với Lưu Bằng hắn nhưng hành vi lại cực kỳ phong cách và quý phái. Trong Hoài Dương đã có sẵn lực lượng, một đám cáo già chẳng có được chút ưu thế nào trước mặt bí thư Trương, chỉ cần nhìn thấy tình cảnh như vậy đã có thể thấy bí thư Trương nhất định có tương lai ở Hoài Dương, chắc chắc sẽ bùng ra hào quang.
Lưu Bằng nghĩ đến đây mà trong lòng rất kích động, hắn cũng là người có khát vọng, nhưng là hoang phế nhiều năm và bây giờ mới thấy được hy vọng. Trong lòng hắn đang tính toán chính mình, vẫn còn chưa quá muộn, chưa đến bốn mươi vẫn còn đủ thời gian. Mà bây giờ hắn phải hầu hạ tốt cho Trương Thanh Vân, phải học tập lãnh đạo, hắn thật sự nhắc nhở mình phải dùng tâm.
- Lưu Bằng, danh tiếng tài tử đệ nhất Vọng Hải của anh quả nhiên danh bất hư truyền, tôi đã xem qua bản thảo hôm nay, rất tốt.
Trương Thanh Vân nói.
- Cảm tạ bí thư đã khích lệ, anh thỏa mãn là quá tốt, tôi mới đến còn đang ở trong giai đoạn thích ứng với công tác, tôi nhất định sẽ dốc hết tâm sức làm tốt công tác.
Lưu Bằng kích động nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, cũng không nên để những lời quả quyết ở mãi bên miệng, nói phải có trọng lượng. Tôi chọn thư ký cũng không phải chỉ là một chân chạy việc và viết báo cáo, tôi chọn chính là cán bộ trẻ có năng lực, cho nên sau này anh cần biểu hiện nhiều hơn, không cần che giấu, anh hiểu chứ?
- Vâng!
Lưu Bằng nghiêm túc nói, Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì mà lúc này xe cũng đã đến. Trương Thanh Vân gật đầu, Lưu Bằng giúp bí thư Trương mở cửa xe, sau khi ngồi vào thì xe cũng chạy đi xa.
Trương Thanh Vân tuyển được một thư ký thần xui quỷ khiến và cảm thấy rất thỏa mãn, trước đó hắn tuyển Lưu Bằng vì nghĩ rằng sẽ tạo ra lực ảnh hưởng lớn, không ngờ bản lĩnh đối phương không tầm thường. Lưu Bằng này rõ ràng rất gọn gàng, trật tự và rõ ràng, tư tưởng độc đáo, vượt xa tư tưởng của nhiều cán bộ lãnh đạo đương thời.
Trương Thanh Vân đã quyết định phải cố gắng đào móc tiềm lực của Lưu Bằng, hắn cũng đã chào hỏi với Chiêm Giang Huy và vài lãnh đạo quen thuộc khác, hắn muốn ở lại Hoài Dương vài năm, muốn ngóc đầu lên và nuôi trồng thế lực của riêng mình, nếu không thì rất khó khi tiến thêm một bước ở Hoa Đông.
Chu Hà Dương ở Cảng Thành gọi điện đến thăm hỏi, Trương Thanh Vân lại đúng lúc đang nghe Lưu Phái báo cáo công tác. Trước đó Trương Thanh Vân có hai điện thoại, một điện thoại giao cho Lưu Bằng quản lý, đây là điện thoại công tác, mà điện thoại cá nhân thì rất ít người biết.
Hôm nay Chu Hà Dương gọi đến điện thoại cá nhân của Trương Thanh Vân, khi nối thông thì bên trong đã vang lên giọng nói của Chu Hà Dương:
- Bí thư Trương phải không? Tôi là Hà Dương, tôi muốn tìm hiểu một chút, vấn đề xây dựng thành phố mới ở Hoài Dương thật sự kém như vậy sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn bị những lời của Chu Hà Dương làm cho nghẹn giọng nói không nên lời. Lưu Phái thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân biến đổi thì còn tưởng rằng nhận được điện thoại phê bình của lãnh đạo, vì vậy vội vàng đứng lên lảng tránh ra ngoài.
- Tiểu tử cậu nói gì đấy? Tôi đang bận rộn cậu không biết sao?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.
- À...Tôi...Tôi không biết...
- Đừng lắp bắp ra đấy nữa, có gì cứ nói, dù sao cũng đã làm phiền rồi.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu bất thiện đã có buông lỏng. Chu Hà Dương là người theo hắn khá lâu, hắn biết rõ tính cách của tiểu tử này, đúng là nói chuyện không biết che miệng, nhưng Chu Hà Dương lại cực kỳ tôn trọng hắn, hôm nay gọi điện thoại đến tất nhiên phải có chuyện muốn nói.
Quả nhiên Chu Hà Dương thấy bí thư Trương nói như vậy thì cũng vội vàng nói rõ tình hình trước mắt ở Cảng Thành cho Trương Thanh Vân. Sau khi Nhâm Gia Niên đến Cảng Thành thì giảm mạnh quá trình giúp đỡ xây dựng thành phố mới ở quận Hoàng Lăng, những hạng mục vốn sẽ được đẩy mạnh ở quận Hoàng Lăng lại bị Nhâm Gia Niên điều đi nơi khác.