Tiêu Hàn cảm thấy đau đầu, hắn nhức đầu nhất chính là làm sao để đối phó với dám đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị, mà đám lãnh đạo thì còn dễ nói, đáng sợ là đám đại biểu bình thường.
Những đại biểu hiệp thương chính trị phần lớn là nhân sĩ nổi tiếng, đám người này khoác chiếc áo đại biểu quốc hội và đại biểu nhân dân mà phản ánh vấn đề rất gay gắt. Tính chất của sự việc phản ánh này hoàn toàn không giống như bình thường, dù không kiên nhẫn thì cũng phải cố gắng giải thích và khuyên bảo.
Tiêu Hàn không rõ thời gian trước vẫn còn thái bình, vì sao gần đây Hoài Dương lại có nhiều vấn đề như vậy? Giống như chỉ trong một đêm mà chính quyền xảy ra chuyện và nhân dân nổi loạn vậy.
Tiêu Hàn là người thích tính trước làm sau, tất nhiên những phản ứng bất thường này làm hắn cảnh giác. Hắn do dự rất lâu, cuối cùng cũng điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng đại biểu Phùng Thấm Chương. Trước kia chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội Phùng Thấm Chương cũng là phó bí thư tỉnh ủy Hoài Dương, tất nhiên vẫn còn uy tín rất lớn ở Hoài Dương.
- Chủ nhiệm Phùng, tôi là Tiêu Hàn, gần đây công tác quá bận rộn nên không thể liên lạc với anh, đúng là xấu hổ!
Tiêu Hàn nói, hắn và Phùng Thấm Chương là bạn bè cũ, tất nhiên trước khi đi vào vấn đề phải chào hỏi một lượt.
- Anh Tiêu à? Ôi, cuối cùng anh cũng điện thoại đến, tôi cũng đang chờ anh cứu mạng, anh xem...
- Ôi, tôi cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Phùng Thấm Chương nói, giọng điệu rất thổn thức.
- Có chuyện gì? Anh cứ nói đừng ngại.
Tiêu Hàn nói.
- Là thế này, khoảng thời gian trước khối chính quyền có điều một vị phó chủ tịch đến nhận công tác, đồng chí này có nhiệm vụ liên lạc với các đại biểu hiệp thương chính trị. Cũng không biết chúng tôi hầu hạ không tốt hay sao, mà trước khi tiếp kiến đại biểu quốc hội và ủy viên hội nghị hiệp thương toàn quốc thì người này nói hiện tượng ăn bám của các đại biểu là quá nghiêm trọng, đồng thời bày tỏ sẽ thanh trừ những đại biểu không đủ điều kiện và tư cách ra khỏi hàng ngũ.
- Vị đồng chí phó chủ tịch kia vừa nói xong, thậm chí còn chưa thấy hiệu quả thì vài ngày nay đại biểu phản ánh quá nhiều vấn đề, tất nhiên chúng tôi sẽ trở tay không kịp, đây không phải đang làm cho tình hình lộn xộn lên sao?
Phùng Thấm Chương nói.
Tiêu Hàn cau mày, hắn nhạy cảm thấy được sự việc không đơn giản như lời phùng thấm chương nói. Vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi mở lời:
- Việc này đã thăm dò ý kiến của bí thư Trương chưa?
Đầu dây bên kia chợt khựng lại năm giây đồng hồ, sau đó Phùng Thấm Chương mới nói:
- Tôi đây chẳng phải còn chưa kịp phản ánh tình huống sao? Vừa rồi tôi đã điện thoại cho anh Thắng bên hội nghị hiệp thương chính trị, tình huống của anh ấy cũng giống như tôi, anh nói xem có chuyện gì xảy ra?
- Chủ nhiệm Phùng không nên nóng vội, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Tôi đã hiểu tình huống anh phản ánh, nhưng cá nhân tôi cũng không thể nào cho ra ý kiến, vì vậy việc này cần phải báo cáo ngay cho bí thư, để anh ấy quyết định.
Tiêu Hàn nói, hắn là người giàu kinh nghiệm, tất nhiên sẽ ngửi ra hương vị khác thường trong sự việc lần này.
Tiêu Hàn đi theo Trương Thanh Vân đã lâu, hắn biết rõ bí thư Trương là người lợi hại. Bây giờ có nhiều người điện thoại đến phản ánh vấn đề với mình, điều này đã giăng lưới không cho phép mình tháo chạy, nếu lúc này còn bày ra vị trí bất chính, làm việc lung tung không đúng mực thì dù bí thư Trương sắp rời khỏi Hoài Dương, nhưng người ta cũng là lãnh đạo cấp tỉnh, ngáng chân một cán bộ phó phòng là quá dễ.
Bây giờ Tiêu Hàn cảm thấy cực kỳ mẫn cảm với những vấn đề này, vì hắn đã từng nếm quả đắng. Quan trọng hơn là Trương Thanh Vân rời khỏi Hoài Dương thì Tiêu Hàn đã dành thời gian suy xét về chính mình, vì thế mà vô tình sinh ra cảm giac kính sợ bí thư Trương.
Sau khi cúp điện thoại thì Tiêu Hàn cẩn thận xem xét lời nói của Phùng Thấm Chương, người này không phải kẻ đơn giản, muốn căn cứ vào những gì đối phương phản ánh để hiểu rõ tình huống là không thể. Đúng lúc Tiêu Hàn còn chưa có ý nghĩ nào thì cửa phòng làm việc đã bị gõ vang.
- Vào đi!
Tiêu Hàn tạm thời chôn giấu nhưng suy tính vào trong lòng. nguồn TruyenFull.com
Cửa bị đẩy ra, người tiến vào là Chung Gia Hoa, hắn mỉm cười nói:
- Không quấy rầy anh đấy chứ? Anh Tiêu, tôi mạo muội đến thăm.
- Hừ!
Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn nói:
- Nào dám nói là quấy rầy, anh bây giờ cũng rãnh rỗi vậy sao?
Chung Gia Hoa cười ha hả, hắn tiến đến rất nhanh, Tiêu Hàn cau mày nói:
- Đóng cửa, nếu để toang hoang như vậy cũng không hay.
Chung Gia Hoa lắc đầu, hắn đành phải xoay người lại đóng cửa, sau đó lại tiến đến rồi nói:
- Anh cũng không nên quá kiêu ngạo, tôi đã nói rồi, vào thời điểm mẫm cảm thế này thì tôi và anh phải đoàn kết một lòng mới được. Bây giờ tin tức bí thư Trương sẽ được điều động đã truyền ra, nhưng tôi thấy tin đồn có vẻ không đúng...
- Cái gì không đúng? Anh là người thừa nước đục thả câu, anh đã cho phó chủ tịch Quách ra tay với đám đại biểu sao?
Tiêu Hàn nói.
Chung Gia Hoa có chút sững sốt, hắn nói:
- Anh cũng biết chuyện này rồi à? Anh nói xem, Quách Vũ kia là ngôi sao mới, người này không hỗ danh là cậu ấm thủ đô, náo loạn bên Giang Thủy còn chưa đủ, bây giờ sang Hoài Dương lại bắt đầu nã pháo.
- Anh xem vị đồng chí này có phải quá nóng nảy không? Anh ta nói đại biểu chỉ ăn không ngồi rồi, điều này còn chưa là gì, hơn nữa còn chỉ đích danh. Cố Nhuận Thu là ai? Anh ta mới đến mà không biết trời cao đất rộng, anh nói xem...Tôi đúng là quá khó khăn!
- Cố Nhuận Thu sao? Có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Hàn nói, trong lòng lập tức sinh ra cảnh giác.
Nếu dám công khai bí mật của Cố Nhuận Thu ở Hoài Dương thì Quách Vũ rõ ràng không phải chỉ tạo ra tai họa.
- Anh Chung, trước tiên anh phải báo cáo với bí thư Trương, đến đây là lộn địa điểm rồi.
Tiêu Hàn thản nhiên nói, hắn ý thức được sự việc khó giải quyết, vì vậy quyết định đứng nhìn mà không làm gì.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi tôi đến thì gặp thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông, anh ấy nói bí thư đã đến thị sát huyện Vọng Hải, không biết khi nào mới quay về.
Chung Gia Hoa nói.
- Vậy thì chờ bí thư quay về rồi báo cáo, bây giờ tôi đang rất bận, cũng không có biện pháp nào để xử lý những vấn đề này.
Tiêu Hàn nói.
- Anh...
Chung Gia Hoa chợt sững sờ, khoảnh khắc này không nói nên lời. Tiêu Hàn khoát tay nói:
- Được rồi, việc này nên dừng ở đây, tôi cũng phải ra ngoài một chuyến, nếu tiếp tục có chuyện quan trọng thế này thì anh phải báo cáo cho bí thư. Việc này liên quan đến vấn đề đoàn kết, hơn nữa lại trực tiếp chọc đến lỗ hổng ổn định ở Hoài Dương, anh và tôi có thể đảm đương được sao?
- Có nghiêm trọng như vậy sao? Không đến mức như vậy chứ?
Chung Gia Hoa đột nhiên nói.
Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Chung Gia Hoa mà khóe miệng cong lên thành đường, hắn dùng giọng sâu sắc nói:
- Anh có gì thì cứ nói.
Chung Gia Hoa thở dài một hơi, hắn không nói gì, tâm tình trầm xuống, hắn nói:
- Nếu thế thì tôi xin cáo từ.
Tiêu Hàn nhìn bóng lưng xiêu vẹo của Chung Gia Hoa mà lắc đầu, Chung Gia Hoa và chính mình rõ ràng nhìn thấy hai mặt của một sự việc, Chung Gia Hoa thường rất cẩn thận với những sự việc không nắm chắc, vì thế mà thiếu khuyết đặc điểm khai thác tinh thần.
Mà Tiêu Hàn lại thuộc loại người biết rõ sự việc mới cẩn thận suy xét, vì vậy cũng không có sự lạc quan, đối với những gì không biết thì thích dùng phương pháp thăm dò, vì vậy thuộc loại cán bộ có lòng tham tiến thủ.
Hai tính cách này rõ ràng vừa có lợi vừa có hại, chỉ cần thông qua một ví dụ đơn giản là thấy được lợi hại bên trong. Trước đó Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì Chung Gia Hoa rất cẩn thận, xem xét chặt chẽ bổn phận của mình, lúc đó hắn tỉnh táo không phạm sai lầm.
Mà Tiêu Hàn lại bày ra vị trí bất chính, hơn nữa còn muốn tạo ra phiền phức cho Trương Thanh Vân, suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn. Nếu chẳng phải Trương Thanh Vân lòng dạ rộng lớn, hơn nữa Tiêu Hàn cũng biết tự mình cứu mình, nếu không tương lai đã sớm chôn vùi.
Mà tình cảnh bây giờ lại khác biệt, Tiêu Hàn và Trương Thanh Vân tiếp xúc lâu, Tiêu Hàn biết rõ bí thư Trương là kẻ lợi hại, vì vậy bí thư Trương chưa rời khỏi Hoài Dương thì hắn cũng không dám sinh ra dị tâm. Hắn tôn trọng Trương Thanh Vân ở khắp phương diện, hắn rất tỉnh táo ở vấn đề này.
Mà Chung Gia Hoa lại khác biệt, hắn phạm phải sai lầm lớn, hắn vung tay quá sớm bên khối chính quyền, hơn nữa còn không biết che chắn. Nếu không phải Chung Gia Hoa quá phận thì Quách Vũ có thể bí quá hóa liều như thế sao? Quách Vũ náo loạn thì rõ ràng đã bộc lộ tất cả vấn đề của Chung Gia Hoa ra ngoài.
Trong mắt Tiêu Hàn thì Chung Gia Hoa quá ngu xuẩn, Quách Vũ kia chẳng là thứ gì ra hồn nhưng dù sao cũng là người có quan hệ với Trương Thanh Vân. Bây giờ phó chủ tịch Quách đột nhiên trở nên như vậy, hơn nữa nhân tâm bên phía các đại biểu hiệp thương chính trị và đại biểu quốc hội lại không ổn, mâu thuẫn chính quyền nổi lên rất rõ, ai sẽ là người gánh trách nhiệm?
- Thông minh một đời hồ đồ một khắc, như vậy còn muốn kéo mình xuống nước theo sao?
Tiêu Hàn lạnh lùng nói, hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn nghĩ rằng trước khi đi Trương Thanh Vân sẽ xử lý Chung Gia Hoa, điều này đáng cho người ta phải chờ mong.
Tiêu Hàn có thể thấy được từ trên người Trương Thanh Vân tất cả thủ đoạn lợi hai của một nhân vật chính trị kiệt xuất, hắn căn bản không tin Trương Thanh Vân có thể nhẫn nhịn đến mức độ như vậy, dù cố gắng bảo trì tính đoàn kết của ban ngành Hoài Dương thì cũng sẽ không bỏ qua cho một Chung Gia Hoa giở trò ở phía sau. Mà Chung Gia Hoa có thể hiểu rõ đạo lý này sao?
- Tút, tút!
Điện thoại bàn vang lên, Tiêu Hàn chợt bừng tỉnh, hắn nắm lấy điện thoại.
- Bí thư Tiêu phải không? Bí thư muốn trò chuyện với anh!
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của thư ký Lưu Bằng, Tiêu Hàn chợt vô thức đứng lên.
- Anh Tiêu, tôi điện thoại là muốn hỏi anh còn ở phòng làm việc không? Bây giờ tôi đang trên đường về, đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước anh đề cập đến vấn đề trưởng phòng tài chính, bên phía phòng tổ chức cũng đã đề cử vài nhân tuyển. Tôi thấy cũng không nên quan tâm quá mức, anh đã chọn được ai chưa?
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu nhàn nhạt của Trương Thanh Vân.
- Điều này, điều này...
Tiêu Hàn có chút căng thẳng, không biết vì sao Trương Thanh Vân lại hỏi về vấn đề này.
- Anh cứ nói đừng ngại, cần phải tận dụng thời gian công tác.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói. Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn cắn răng nói:
- Nhân tuyển đã có, tôi cảm thấy phó bí thư quận Hoa Sơn Thiệu Côn Ba là nhân tài, hơn nữa tôi cũng quen thuộc với người này.
- Thiệu Côn Ba sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thâm trầm của Trương Thanh Vân. Trái tim Tiêu Hàn chợt đập mạnh, hắn hối hận vì lời nói vừa rồi của mình, đáng tiếc là tên bắn khỏi cung khó thể quay lại, vì vậy cũng chỉ biết ngồi chờ Trương Thanh Vân bày tỏ thái độ mà thôi.
- Thế này đi, còn khoảng bốn mươi phút nữa tôi sẽ về thị ủy, anh thông báo trưởng phòng Lưu, ba người chúng ta sẽ gặp mặt, tôi muốn nhanh chóng chứng thực vấn đề này.
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo!
Tiêu Hàn nói.
- Được, cứ như vậy, một giờ sau sẽ gặp mặt, đúng rồi, việc này có liên quan đến vấn đề thay đổi nhân sự một loạt, tốt nhất anh nên có chuẩn bị...
- Tút, tút!
Điện thoại tắt máy, Tiêu Hàn ngây ra như phỗng