Khu thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, những luồng sáng vào lúc sáng sớm chiếu vào bức tường trắng nõn phản xạ ra những luồng sáng chói mắt. Bây giờ trời vẫn còn khá lạnh nhưng vệ binh ở trước cổng lại mặc quần áo không quá dày, kẻ nào cũng đứng thẳng tắp, tư thế oai hùng, khung cảnh này cũng làm khu thường ủy có thêm vài phần nghiêm túc.
Chín giờ sáng, sân nhỏ tỉnh ủy có vài chiếc Audi tiến vào, những cảnh vệ có nhiệm vụ chỉ định vị trí đậu xe. Hôm nay là thời gian mở hội nghị thường ủy, mỗi khi đến ngày này thì các lãnh đạo tỉnh ủy sẽ tập trung vào khu nhà thường ủy.
Lăng Tiểu Tô cũng chăm chút vào hoa tươi như mọi ngày, nhưng chốc chốc nàng lại quét mắt nhìn qua cửa sổ. Tuy chỉ vừa tiến vào tỉnh ủy công tác một thời gian ngắn nhưng nàng vẫn cảm thấy hiếu kỳ với các lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy.
Bình thường ban thư ký tỉnh ủy không có việc gì làm đều nghị luận về các vị lãnh đạo, Lăng Tiểu Tô không tham dự nhiều nhưng lại nghe được khá nhiều, nàng biết được rất rõ ràng về hình tượng của hơn mười vị thường ủy tỉnh ủy.
Vừa rồi Lăng Tiểu Tô nhìn qua cửa sổ và thấy thường ủy tỉnh ủy kiêm bí thư Cảng Thành Triệu Hải Dân tiến vào khu thường ủy. Triệu Hải Dân chính là chủ tịch tỉnh Hoa Đông có thâm niên, truyền thuyết về người này có rất nhiều, Lăng Tiểu Tô có thể thấy được chân nhân, tất nhiên trong lòng sẽ rất kích động.
Lúc này lại có một chiếc xe dừng lại, Lăng Tiểu Tô híp mắt nhìn xuống, khi xe dừng đúng vị trí thì cửa sau được mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn từ bên trong bước xuống. Người này còn rất trẻ, làn da mặt bóng loáng và căng cứng, tuyệt đối không đến bốn mươi. Tuy người này nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng cực kỳ có khí độ, giống như có thể tạo ra cho người khác một cảm giác áp bách, rõ ràng là phong thái lãnh đạo.
Lăng Tiểu Tô khẽ a lên một tiếng, khoảnh khắc này nàng kịp phát hiện ra lãnh đạo kia là ai, đây là bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân, đúng, nhất định là anh ấy. Tâm tình Lăng Tiểu Tô cực kỳ kích động, trái tim đập lên mạnh mẽ. Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, bí thư Âu đã đi, gian phòng không còn ai, vì vậy mới thở ra một hơi.
Lăng Tiểu Tô cảm thấy rất hứng thú về sự tích của bí thư Trương Thanh Vân. Cũng giống như rất nhiều cô gái khác, Lăng Tiểu Tô là người sùng bái anh hùng, nàng thi vào làm nhân viên nhà nước, tất nhiên có một cảm giác sùng bái với các ngôi sao trog chính giới.
Nghe nói bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân mới hơn ba mươi, hơn ba mươi mà đã là thường ủy tỉnh ủy, đã tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp nhất Hoa Đông, tất nhiên thành tựu của Trương Thanh Vân là chuyện mà tất cả nhân viên nhà nước phải tha thiết ước mơ. Những truyền kỳ về Trương Thanh Vân cũng là chủ đề được các nhân viên nhà nước bàn tán say sưa.
Trước kia Lăng Tiểu Tô rất thích nghe về chuyện liên quan đến Trương Thanh Vân, bình thường xem báo cũng chú ý bí thư Trương, có thể nói Trương Thanh Vân tuyệt đối là thần tượng của nàng. Nhưng lúc này nàng không ngờ có thể nhìn thấy thần tượng ở một khoảng cách gần như vậy, nàng cảm thấy bí thư Trương Thanh Vân còn đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều lần, hơn nữa xem trên ti vi cũng không thể thấy được khí độ uy nghiêm của bí thư.
Lăng Tiểu Tô dùng ánh mắt sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn đang đi từ xa đến gần khu nhà thường ủy, càng ngày càng gần. Cuối cùng Trương Thanh Vân đi đến cổng lớn thì Lăng Tiểu Tô đã không còn nhìn được nữa, nàng kiểng chân cũng không thấy, vì vậy mà cảm thấy chưa thỏa mãn...
Nhưng khoảnh khắc sau trong lòng Lăng Tiểu Tô đã tràn đầy hưng phấn, hôm nay nàng đã thấy được thần tượng trong khoảng cách gần, loại cảm giác này là rất tốt, lần sau đã có thêm chủ đề nói chuyện khi tụ tập với các chị em. Lăng Tiểu Tô nghĩ đến đây mà khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dạng chảy nước miếng của các chị em kia.
- Đẹp trai, thật sự rất tuấn tú!
Lăng Tiểu Tô khẽ nói, trên tay hơi dùng lực, một tiếng rắc vang lên, một cây hoa bách hợp đang nở rộ bị vặn gãy. Lúc này nàng mới chợt tỉnh táo, biết được mình gây họa. Hôm nay nàng mất rất nhiều thời gian mới chon được một cây bách hợp, bí thư Âu vừa đi làm đã khen cây hoa xinh đẹp, đã ho Lăng Tiểu Tô một lời khen nguyên vẹn, bây giờ hoa đã gãy, phải làm thế nào đây?
Lăng Tiểu Tô vài lần nâng thân hoa lên nhưng đều không được, vì vậy mà khóe miệng chợt co quắp, nàng làm mặt quỷ nói:
- Hừ, cùng lắm là chọn thêm một cây nữa.
Lăng Tiểu Tô nghĩ xong lập tức hành động, nàng vội vàng cầm bóp rời khỏi cửa, trong miệng lẩm bẩm một bài dân ca, cuối cùng cũng rất vui vẻ...
Trong phòng hội nghị, trước khi hội nghị bắt đầu thì mọi người đều chào hỏi nhau. Trương Thanh Vân đi đến bên cạnh Triệu Hải Dân nói:
- Anh Triệu, tôi xin lỗi chuyện hôm qua, thái độ của tôi không được tốt, hôm nay coi như xin lỗi với anh.
Triệu Hải Dân nhíu mày nhìn Trương Thanh Vân rồi lắc đầu nói:
- Tính làm gì, gần đây tôi cũng không thuận khí, cũng đừng nói ai đúng ai sai.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Vậy thì tốt, sau khi chấm dứt hội nghị tôi muốn mời anh dùng cơm. Thế nào? Đừng nói với tôi là anh ngày chạy ngàn dặm, cũng không có thời gian dùng bữa nhé?
- Tôi thật sự... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Triệu Hải Dân há miệng, khi thấy Trương Thanh Vân như cười như không thì lập tức đổi giọng nói:
- Lão đệ cậu mời khách, sao tôi không nể mặt cho được? Dù sao cũng là ăn của cậu mà thôi.
Triệu Hải Dân nói ra lời này thì trên mặt mới có chút vui vẻ, nhưng nụ cười lại miễn cưỡng, khó thể che giấu sự suy tư giữa hai hàng chân mày. Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn cũng không biết có chuyện gì làm cho một Triệu Hải Dân thường trầm ổn cảm thấy khó khăn, xem ra tám phần là sự việc khó giải quyết.
- Bí thư đến!
Triệu Hải Dân đột nhiên nói, Trương Thanh Vân ngẩng đầu, Tần Vệ Quốc cùng Chu Hướng và Canh Liệt đang ngang nhiên đi đến, khi lão vào cửa thì tất cả mọi người đều đứng lên chào hỏi. Tần Vệ Quốc dùng hai tay ôm quyền nói:
- Các vị, tôi cũng không bắt tay mọi người, bây giờ ai cũng nhất mạnh hiệu suất cao, chúng ta muốn phát triển tốt thì nên giảm bớt thời gian.
Tuy âm thanh của Tần Vệ Quốc là không lớn, nghe qua có hơi khàn khàn, xem ra thân thể cũng không tốt như suy đoán, nhưng nhìn qua thấy tinh thần không tệ, cặp mắt vẫn có thần thái như xưa, nhìn qua có cảm giác uy nghiêm trầm trọng.
Hội nghị thường ủy hôm nay chủ yếu thảo luận những vấn đề liên quan đến nhân sự, đây là sự việc khá nặng nề, nhưng vấn đề thảo luận đầu tiên liên quan đến Tiêu Hàn.
Bí thư ủy ban kỷ luật Thương Đông Hoa thông báo tình huống thẩm tra cuối cùng về Tiêu Hàn, cuối cùng hắn nói:
- Đối với đồng chí Tiêu Hàn thì có nhân tố hãm hại của "tập đoàn tội phạm Cố Nhuận Thu", nhưng đồng thời chúng ta cũng phái ý thức được hành vi trái pháp luật của đối phương. Vì vậy đối với vấn đề xử lý đồng chí này thì chúng ta phải suy xét đến lực ảnh hưởng, ủy ban kỷ luật cũng không dám tự ra quyết định, vì vậy cần hướng về phía hội nghị thường ủy xin chỉ thị...
- Trước mắt ủy ban kỷ luật chúng tôi hủy bỏ kỷ luật với đồng chí Tiêu Hàn, điều này là không có gì dị nghị. Nhưng vấn đề xử phạt, vấn đề sử dụng lại, hơn nữa sau này còn phải nói với công chúng như thế nào, đó chính là những thứ chúng ta cần phải xem xét...
Thủ đô vừa nói vừa nhìn về phía Tần Vệ Quốc, rõ ràng đang muốn hỏi thăm ý tứ. Tần Vệ Quốc vung tay nói:
- Bí thư Thương nói rất đúng, chúng ta cần thảo luận về vấn đề này. Dù sao sự việc của đồng chí Tiêu Hàn cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, bây giờ chúng ta cần xử lý công bình công chính, đầu tiên phải suy xét sức ảnh hưởng, chuyện này mọi người nên phát biểu ý kiến.
Tần Vệ Quốc nói hết lời thì người xếp cuối cùng trong thường ủy là Trương Thanh Vân sẽ phải nói chuyện. Hắn đã sớm có chuẩn bị, vì vậy trình bày khách quan những ưu khuyết điểm của Tiêu Hàn, mặt khác cũng có những lời đề nghị trên phương diện loại trừ ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội.
Trương Thanh Vân nói, sau đó Triệu Hải Dân lập tức tán thành, mà chủ tịch mặt trận tổ quốc và trưởng phòng tuyên truyền cũng phát biểu ý kiến, tuy vậy ý kiến cũng không giống nhau. Bọn họ cho rằng tuy sự kiện của Tiêu Hàn có dấu hiệu bị tội phạm hãm hại nhưng sai lầm là khẳng định, vì vậy quyết định giải trừ kỷ luật, còn lại thì không nên sửa đổi, mà vấn đề rửa tiền thì Tiêu Hàn không liên quan. Còn những vấn đề sau đó chính là hướng đi của Tiêu Hàn, cơ bản đều cho là nên xuống chức, ít nhất cũng ghi lại hình thức xử phạt vào trong lý lịch.
Đến lượt phó chủ tịch thường vụ Niên Tuấn Quốc, người này lại giúp đỡ ý kiến của Trương Thanh Vân. Hắn cho rằng những công thần trong vụ án Cố Nhuận Thu, những đồng chí bị oan phải quan tâm đặc biệt, cũng nói vấn đề xã hội là không khó, chỉ cần giải thích rõ ràng cho quần chúng, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, tất nhiên sẽ không phát sinh ảnh hưởng gì.
Từ khi Trương Thanh Vân bắt đầu thì di chuyển đã được hơn nửa vòng thường ủy, người nào cũng phát biểu ý kiến, không ai bỏ quyền.
Kiều Quốc Thịnh xê dịch thân hình hơi mập trên ghế, hắn dùng tay sờ đầu hói, trên mặt không chút biểu cảm. Đề nghị hôm nay là do một tay hắn sắp xếp, thật ra ủy ban kỷ luật toàn quyền xử lý vấn đề Tiêu Hàn sau đó báo cáo bí thư cũng không sao, nhưng cũng có thể ném lên hội nghị thường ủy để thảo luận. Sự việc này thuộc về vùng ngoài của hội nghị thường ủy, thường những sự việc thế này luôn làm người ta thấy rõ đặc điểm của mọi người. Kiều Quốc Thịnh có phán đoán riêng với thường ủy Hoa Đông, đối với Trương Thanh Vân cũng có nhận thức. Hắn thấy Trương Thanh Vân và Triệu Hải Dân có ăn ý, mặt khác Niên Tuấn Quốc cũng không hổ danh là quan viên Triệu phái, cũng rất quan tâm đến Trương Thanh Vân. Như vậy xem ra Trương Thanh Vân nhìn qua không có vẻ quá sâu sắc nhưng quan hệ ở thường ủy là không tầm thường.
Niên Tuấn Quốc phát biểu xong thì chỉ còn lại ba vị lãnh đạo tỉnh ủy, bí thư Âu Đan là người giúp đỡ Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Chúng ta cần phải khắc sâu nhận thức với vấn đề đả kích tập đoàn tội phạm Cố Nhuận Thu, bây giờ Cố Nhuận Thu đã bị diệt, hoàn cảnh xã hội và đầu tư ở Hoài Dương đã biến đổi rất lớn, nếu không có cơ sở này thì khó tìm được thành tích liên kết phát triển với Hoàng Hải hôm nay. Vì vậy đối với các đồng chí bị oan, chúng ta nên cho bọn họ cơ hội sửa sai...
Ngôn từ của Âu Đan rất sắc bén, nói chuyện rất khí thế, có tư thế dứt khoát giải quyết, biểu hiện sự mạnh mẽ của cán bộ lãnh đạo.
Âu Đan nói như vậy thì Kiều Quốc Thịnh ở phía sau giống như bắt buộc phải phát biểu giúp đỡ, nếu kohnog sẽ có ý nghĩ nông cạn với vấn đề tập đoàn tội phạm Cố Nhuận Thu. Kiều Quốc Thịnh thấy mọi người nhìn mình thì cũng cười cười, hắn quay đầu nói với Tần Vệ Quốc:
- Bí thư, tôi không có ý kiến, anh nói đi. Bây giờ tôi cũng không biết nói từ đâu.
Tần Vệ Quốc cười ha hả, lão biết Kiều Quốc Thịnh đang trách bí thư Âu Đan nói lời quá ép người, vì vậy lão nói:
- Việc này ủy ban kỷ luật tự quyết định, có chuyện lớn nào xảy ra? Nếu có sơ hở thì tôi phụ trách.