Liên Nhược Hàm báo danh ở ban số một phòng tổ chức tỉnh ủy, cán bộ ban số một Viên Sở Hán cực kỳ khách khí, hắn tự mình đưa nàng đến báo danh ở văn phòng tỉnh ủy.
Vì Liên Nhược Hàm là người thủ đô, hơn nữa còn là trưởng ban của ban tổng hợp số hai phục vụ trực tiếp cho bí thư Âu nên văn phòng tỉnh ủy cho nàng đãi ngộ rất cao, chỉ trong vòng một ngày đã sắp xếp thỏa đáng tất cả phương diện công tác và cuộc sống.
Mà như vậy Liên Nhược Hàm cũng không có cơ hội được gặp mặt vị trưởng phòng Trương cực kỳ kiêng kỵ kia, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ thì nàng biết hành trình lần này đến Hoa Đông sẽ được gặp Trương Thanh Vân, nói không chừng còn có liên hệ.
Liên Nhược Hàm phục vụ trực tiếp cho phó bí thư Âu, mà Âu Đan là người được phân công quản lý đoàn thể, phòng tổ chức cũng là một bộ phận nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của phó bí thư Âu. Trương Thanh Vân và Âu Đan không phải cùng một phái, có lẽ sẽ có mâu thuẫn và vấn đề nổi bật, nếu đã như vậy thì Liên Nhược Hàm sẽ không ngại phất cờ reo hò cho bí thư Âu.
Viên Sở Hán đi đến văn phòng tỉnh ủy rồi quay về, sau đó hắn trực tiếp chạy đến khu vực văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy. Trương Thanh Vân đang ở trong phòng làm việc vùi đầu xem văn kiện, khi thấy Viên Sở Hán tiến vào thì buông văn kiện hỏi:
- Thế nào? Anh đưa cán bộ đến văn phòng tỉnh ủy rồi chứ?
Viên Sở Hán gật đầu, hắn nói:
- Đều đã sắp xếp thỏa đáng theo yêu cầu của anh, trưởng ban Liên đều cực kỳ hài lòng với các phương diện.
Viên Sở Hán nói ra những lời này thì không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân vài lượt, trong lòng hắn mơ hồ có chút kỳ quái. Vị trưởng ban Liên đến từ thủ đô kia có quan hệ rất sâu với trưởng phòng Trương, nhưng trưởng phòng không thể gặp nàng sao? Trong ấn tượng của hắn thì Trương Thanh Vân không phải là người cổ hủ, cho tới bây giờ cũng không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng hôm nay không giống với bình thường, chẳng lẽ cũng vì đối phương là nữ? Trong đầu Viên Sở Hán lóe lên một ý nghĩ, hắn vội vàng đề tỉnh chính mình, không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ miên man.
Trương Thanh Vân cũng không có thời gian su xét tâm tư xấu xa của Viên Sở Hán, hắn chỉ nói:
- Gần đây phòng tổ chức chúng ta tổ chức phái đoàn đến khảo sát Giang Nam, anh cũng đi theo thôi.
Viên Sở Hán sững sờ, hắn gật đầu nói:
- Vâng, cảm ơn trưởng phòng...
Khoảnh khắc này trong lòng Viên Sở Hán đã tràn ngập hưng phấn, gần đây phòng tổ chức thành lập tổ công tác đến khảo sát học tập tỉnh Giang Nam, thực tế chính là học tập kinh nghiệm cải cách thể chế cán bộ.
Lần này nhân viên theo đoàn chính là những học viên đang được huấn luyện ở trường đảng, những người này bao gồm các cán bộ trưởng phòng tổ chức tuyến dưới, rõ ràng đây là bước đệm của trưởng phòng Trương cho quá trình cải cách sau đó.
Viên Sở Hán cũng là một lão quan trường có tư cách trong phòng tổ chức tỉnh ủy, trước nay đều có tin đồn được đề bạt. Bây giờ Trương Thanh Vân cho hắn đi theo đoàn tham gia khảo sát ở Giang Nam, điều này có phải sắp được xuống tuyến dưới rèn luyện hay không? Trong lòng Viên Sở Hán có chút cảm giác, trưởng phòng Trương đã đến phòng tổ chức khá lâu, dù không quá can thiệp vào vấn đề nhân sự nhưng tất cả công tác đều được nắm chặt, quyền uy trong phòng tổ chức cũng rất mạnh. Tuy tất cả công tác hằng ngày đều được các phó phòng xử lý, nhưng từ trên xuống dưới đều biết rõ tất cả quyền lực tập trung trong tay Trương Thanh Vân.
Hơn nữa lúc này Trương Thanh Vân đang đấu sức với phó bí thư Âu Đan, trong lúc vô hình lại càng dựng lên uy tín. Dù sao đám người trong phòng tổ chức đều có lo lắng với cải cách, Trương Thanh Vân có thể đứng vững trước áp lực, có gan đưa ra ý kiến không đồng nhất, tất nhiên hắn sẽ càng được ủng hộ trong phòng tổ chức.
Những kẻ thích nghi sẽ sinh tồn, pháp tắc thường nghiêng về phía cường giả, Trương Thanh Vân biểu hiện quá mạnh, nhưng vậy rất dễ dàng đoàn kết ban ngành, năng lực dẫn đầu đội ngũ là rất mạnh.
Sau khi Viên Sở Hán rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân nhíu mày thở dài, phó thủ tướng Liên tự mình điện thoại cho hắn, nói về vấn đề Liên Nhược Hàm sẽ xuống Hoa Đông rèn luyện. Thủ tướng nói con gái mình kinh nghiệm công tác kém, sợ rằng sẽ phạm phải sai lầm, vì vậy yêu cầu Trương Thanh Vân quan tâm.
Trương Thanh Vân nhận được cú điện thoại này thì cảm thấy cực kỳ quái dị, hắn cũng hiểu ý của phó thủ tướng Liên, nhưng Liên Nhược Hàm là vợ của Cao Cát Tường, mà ân oán giữa Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường thì ai cũng biết.
Bây giờ chính kiến của Trương Thanh Vân và Âu Đan khác biệt quá lớn, lúc này Liên Nhược Hàm đến với Âu Đan, chắc chắn sẽ có xung đột trực diện với Trương Thanh Vân. Mà phó thủ tướng Liên gọi điện cũng không phải cuộc điện thoại của một thủ tướng, lúc này thủ tướng điện thoại cho hắn vì việc tư, xem ra lão cũng thấy rất rõ mâu thuẫn ở Hoa Đông. Tất nhiên điều này cũng làm Trương Thanh Vân cảm giác được sự bảo vệ của lão với con gái.
Tuy phó thủ tướng Liên điện thoại không nhắc đến Âu Đan, nhưng Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể cảm giác được mối quan hệ sâu xa giữa thủ tướng và phó bí thư. Bây giờ chính kiến giữa hắn và Âu Đan quá khác biệt, cuối cùng sẽ có xung đột trực tiếp, phó thủ tướng Liên điện thoại cho hắn có ý gì khác không?
Trương Thanh Vân trước nay vẫn rất tín nhiệm phó thủ tướng Liên, xem ra dù nhìn từ góc độ của thủ tướng thì mình khó thể chiếm được thượng phong trong lúc giao chiến với Âu Đan. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là ai thắng ai thua, đây là vấn đề liên quan đến hướng đi của cả hệ thống chính trị Hoa Đông, đây là chuyện lớn.
Trương Thanh Vân không vì vấn đề mình rơi vào hoàn cảnh xấu mà buông bỏ lý niệm chính trị. Hắn đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức, hắn nhận trách nhiệm về vấn đề cải cách thể chế và hệ thống cán bộ, khi đã xảy ra vấn đề quan trọng thì không thể thỏa hiệp, điều này khó thể liên quan đến tình cảm cá nhân.
Nói thật, bỏ qua vấn đề chính kiến thì Trương Thanh Vân trước nay khá kính trọng Âu Đan, một người phụ nữ có địa vị cao như vậy, có năng lực và tài hoa xuất chúng, thật sự phải làm người ta kính phục. Nếu không rơi vào tình cảnh không có đường sống thì Trương Thanh Vân sao có thể đối kháng với nàng?
Trương Thanh Vân đối kháng với Âu Đan, thật ra chính là sự đối kháng của Tần Vệ Quốc và Âu Đan. Nhưng Tần Vệ Quốc là vua Hoa Đông, dù lão có uy vọng rất cao ở Hoa Đông nhưng vẫn không thích hợp để phản ứng với lời đề nghị của Âu Đan.
Nếu Tần Vệ Quốc phản đối Âu Đan thì tính chất sẽ biến đổi, điều này là cực kỳ rõ ràng. Nếu Tần Vệ Quốc đã không tiện ra mặt thì Trương Thanh Vân phải thay thế, vì thế mà sự việc diễn tiến nhanh chóng.
Lúc này Âu Đan muốn trnh thủ sự giúp đỡ của Tần Vệ Quốc với sách lược phá rồi lập, mà Trương Thanh Vân thì cố gắng kéo Tần Vệ Quốc giúp đỡ sách lược từ từ chậm rãi của mình. Lúc này Tần Vệ Quốc rõ ràng đã khéo léo ở vào vị trí trung lập, điều này càng làm cho Hoa Đông còn đường sống quay về, nếu không xuất hiện tình cảnh bí thư trực tiếp can thiệp thì tất cả sẽ đẩy vào ngõ cụt.
Biệt thự của bí thư Tần, trong sân hương hoa nồng nàn, cây cuối ướt át, không gian xanh tươi yên tĩnh.
Tần Vệ Quốc được nhân viên hộ lý đưa ra sân thực hiện vật lý trị liệu, thư ký trưởng tỉnh ủy Canh Liệt đứng cách đó không xa.
Canh Liệt đã làm quản gia cho Tần Vệ Quốc ở tỉnh ủy đã được tám năm, lúc này hắn căn bản đã có cơ hội tiến lên nhưng cuối cùng lại không lựa chọn phương hướng này, hắn ở bên cạnh Tần Vệ Quốc, điều này là rất hiếm thấy trong quan trường.
Canh Liệt sùng bái Tần Vệ Quốc, khi hắn còn là một trưởng ban nho nhỏ thì đã biết Tần Vệ Quốc, cũng liên tục đi theo lãnh đạo đến chức vị thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Hai người là đồng sự lâu năm, hai bên sớm có ăn ý, thậm chí có những công tác mà Tần Vệ Quốc không cần căn dặn, Canh Liệt sẽ tự hiểu ra ý đồ của bí thư.
- Bí thư, tình huống bây giờ là như vậy, đồng chí Trương Thanh Vân nhận áp lực rất lớn, tôi sợ cậu ấy có cá tính quá mạnh, sợ rằng sẽ rơi vào bị động.
Canh Liệt cung kính nói, trong ánh mắt là những ý nghĩ hỏi thăm.
- Hừ!
Tần Vệ Quốc hừ một tiếng không cho ý kiến, lão cũng không mở mắt giống như đang hưởng thụ quá trình điều trị.
Không biết đã qua bao lâu thì Tần Vệ Quốc đột nhiên mở mắt nói:
- Anh Canh, năm nay anh bao nhiêu rồi?
Canh Liệt có chút sững sốt, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy, bí thư, năm nay tôi cũng đã năm mươi lăm.
Tần Vệ Quốc cười nhạt, lão dùng giọng cảm thán nói:
- Thời gian trôi qua quá nhanh, tôi và anh cũng đều già rồi, tôi đã đến đúng tuổi, anh thì chỉ còn sáu bảy năm nhưng có lẽ cũng khó phát triển. Mà điều này cũng phải nói rõ, tôi đã làm anh phải chậm trễ trong đề bạt.
- Bí thư cứ nói đùa, tôi đã thấy rõ tình cảnh trước mắt. Ngày hôm qua tôi đến bên phòng cán bộ lão thành, để xem khu nhà mà bọn họ vừa xây dựng, tôi cũng đã chọn cho mình một căn tốt, sau khi về hưu thì chúng ta sẽ là hàng xóm, ngày thường đánh vài ván cờ, thời gian cũng tiêu dao hơn.
Canh Liệt cười ha hả nói.
Tần Vệ Quốc đứng thẳng người, lão khoát khoát tay cho bác sĩ vật lý trị liệu lui ra, sau đó lão quay đầu nhìn Canh Liệt nói:
- Tốt, tôi còn đang nghĩ về vấn đề này, không ngờ anh đã đi trước, anh làm việc thì tôi cũng yên tâm. Mà chuyện này cũng phải làm cho đúng quy củ, chúng ta không được phép đặc thù hóa, phải nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn.
- Con cháu của tôi và anh cũng không quá nhiều, đến lúc đó cũng chỉ có những người già chúng ta, mọi người cùng ở một nơi, làm gì cũng tốt, cũng không quá cô đơn.
Canh Liệt mỉm cười gật đầu xưng vâng, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sau khi về hưu thì chúng ta có thể buông tay, nhưng tình hình bây giờ rõ ràng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu cứ ầm ĩ mãi thế này thì tình hình rất đáng ngại.
Tần Vệ Quốc cau mày, lão hì một tiếng rồi nói:
- Tôi nói anh thông minh cả đời mà hồ đồ khoảnh khắc, Hoa Đông chúng ta có thành tựu ngày hôm nay thì chắc chắn phải có vấn đề, mà bây giờ tôi và anh đều đã già, sau này là thế giới của người trẻ, những lão già như chúng ta có nên can thiệp hay không?
- Ngọc không mài giũa thì không thể tươi đẹp, nhân tài không vượt qua thử thách thì khó thể phát huy tác dụng. Tôi tin Hoa Đông sẽ có một tương lai tốt, chúng ta nên buông tay cho bọn họ phát triển, chỉ cần ngồi xem cuộc chiến là được.
- Nhưng...Bí thư, không thể không đề phòng, nếu anh không chuẩn bị...
Canh Liệt nói một nửa lời, sau đó không dám nói tiếp.
Quả nhiên Tần Vệ Quốc nghe những lời này thì có chút mất hứng: xem tại TruyenFull.com
- Chuẩn bị sao? Anh nói tôi phải chuẩn bị thế nào? Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, đây là thái độ trước sau của tôi. Mặt khác, nếu hôm nay tôi chuẩn bị thì sau này ai sẽ chuẩn bị cho cậu ta?
- Mọi chuyện trên thế gian này đều không hoàn mỹ, càng không cần quá sức cẩn thận, những việc có thể thất bại thì sợ rằng sau này sẽ không thất bại, miễn cưỡng đến thành công mới là thất bại. Sau này tương lai Hoa Đông nhất định phải có một người đủ trí tuệ và tài hoa đến gánh vác...
- Bây giờ là thời điểm khảo nghiệm con người, khoảnh khắc này không ai giúp ai được, chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi