Vẻ mặt Lâm Ninh cực kỳ khó coi, hắn tuyệt đối không ngờ Mã Sơn Lâm lần này lại có đụng chạm với Trương Thanh Vân đến mức như vậy, vấn đề này nào chỉ là đơn giản như vậy? Phải nói là tình tiết cực kỳ ác liệt...
Mã Sơn Lâm cũng biết mình quá phận, hắn nói:
- Trưởng phòng Lâm, tôi thật sự không biết nhiều tin tức như vậy, cũng không biết Yến Thành có tâm tư với nghệ sĩ, nếu không sao có thể làm như vậy?
Lâm Ninh không lên tiếng, vẻ mặt hắn càng lạnh. Mã Sơn Lâm trầm ngâm một lúc lâu, hắn thấy tình cảnh như vậy thì tiến lên phía trước nói:
- Nhưng cũng phải nói rõ, khi điều tra quá trình biểu diễn của Lăng Tuyết Phi thì chúng tôi thấy có vấn đề không tuân theo quy định. Vì phía tổ chức sự kiện chính là xí nghiệp Hoa Đông của chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý...
Lâm Ninh đột nhiên ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào Mã Sơn Lâm, lúc này Mã Sơn Lâm bị nhìn có vẻ mất tự nhiên, hắn đành phải trơ mặt cười theo, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
- Anh Mã, tôi đã điều tra sự việc rõ ràng, anh yên tâm, việc này tôi sẽ liên hệ với giám đốc Yến, hôm nay dùng cơm đến đây là tốt rồi, tôi đi trước...
Lâm Ninh nói xong thì đứng lên ngay.
- Này, trưởng phòng Lâm, xin dừng bước, anh cũng biết rồi đấy, không phải là cho ra rìa sao? Tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi cũng không có lo lắng, giám đốc Yến nói Trương Thanh Vân sẽ không làm ăn được thêm vài năm, sau này danh tiếng...
Mã Sơn Lâm vội la lên.
Lâm Ninh nhíu mày, hắn giương mắt nói:
- Hắn nói như vậy sao?
Mã Sơn Lâm gật đầu rất mạnh, khóe miệng Lâm Ninh chợt co rút rồi lộ ra một nụ cười khó coi, hắn nói:
- Tôi biết rồi, cám ơn anh, anh cứ an tâm công tác, tạm thời không nên suy xét quá sâu...
Lâm Ninh rời khỏi căn phòng rồi cùng thư ký đi đến bãi đậu xe, chỉ một đoạn đường ngắn mà hắn cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong đầu nhanh chóng bùng lên ý nghĩ, hắn nghĩ đến những khả năng giải quyết khó khăn trước mắt.
Mã Sơn Lâm chỉ là một con tôm nhỏ, Lâm Ninh sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề của đối phương, nhưng trên người Mã Sơn Lâm lại ẩn giấu một bí mật kinh người, nếu bí mật này bị mở ra thì cả đời này Lâm Ninh sẽ chẳng đi đến đường cùng.
Năm năm trước Lâm Ninh biết Yến Thành, lúc đó Yến Thành là giám đốc xí nghiệp nhà nước, là một mầm mống tốt, hắn và người này thường lui tới, rất ít có người hoài nghi giữa hai người có bí mật. Nhưng Yến Thành tuyệt đối không phải chỉ là một giám đốc xí nghiệp nhà nước bình thường, từ năm năm trước đó Yến Thành luôn mạnh bạo, cũng cố gắng không lộ diện.
Mà những công tác của Yến Thành đều được thực hiện thông qua Lâm Ninh, Mã Sơn Lâm hai lần được đề bạt đều là Yến Thành đứng sau lưng thúc dục, mà Mã Sơn Lâm chỉ là một ví dụ nhỏ mà thôi, cũng không biết có bao nhiêu Mã Sơn Lâm đang đứng trong bóng tối.
Nếu sự việc này bị khui ra thì sẽ là hậu quả nghiêm trọng, Lâm Ninh cũng không dám nghĩ mình có tật giật mình, nhưng Trương Thanh Vân động vào Mã Sơn Lâm làm cho niềm cam đảm của hắn chợt rạn nứt. Bây giờ Lâm Ninh không biết Trương Thanh Vân có nhìn rõ vấn đề của Mã Sơn Lâm hay không, cũng không thể phán đoán liệu Trương Thanh Vân có tiếp tục quan tâm đến vấn đề này nữa không.
Nhưng cũng vì hai vấn đề không biết này mà Mã Sơn Lâm căn bản chẳng biết làm sao, không biết nên ứng phó thế nào với cục diện trước mắt. Nhưng trong lòng hắn đã hiểu rõ, Yến Thành là người rất nguy hiểm.
Đây chính là những nguyên nhân mà nhiều năm gần đây Yến Thành luôn đi lại thuận lợi trong Hoa Đông, mà thời gian gần đây hai bên mất đi quan hệ chặt chẽ, sự việc bắt đầu bị hất ngược lên. Lâm Ninh đã sớm ý thức được vấn đề này, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ người này dám xông đến Trương Thanh Vân, đây quả thật là muốn chết.
Lâm Ninh tiếp xúc rất nhiều với Trương Thanh Vân trong phòng tổ chức, không ai hiểu rõ sự lợi hại của lãnh đạo bằng hắn. Hắn cũng là lão quan trường, nửa đời làm công tác tổ chức, đã thấy nhiều cán bộ trẻ lợi hại, đã thấy nhiều lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với một vị cán bộ lãnh đạo trẻ như Trương Thanh Vân thì cực kỳ cẩn thận, suy xét rất kỹ mọi hành động...
Lâm Ninh càng nghĩ càng sợ, thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ lẩn trốn, nhưng bây giờ tất cả tình huống còn chưa rõ ràng, vì vậy hắn còn mơ hồ sinh ra tâm lý may mắn. Quan hệ tư nhân giữa hăn và Yến Thành đều được hai người biết rõ trong lòng, sau lưng Yến Thành là Hải phái.
Lâm Ninh không tìn những hành động của Yến Thành ở Hoa Đông mà ở sau lưng không có sự thúc đẩy của Hải phái, dù sao Yến Thành cũng làm việc quá mức, hơn nữa còn quá bất chính, nếu xảy ra vấn đề thì rất ác liệt, nguy hiểm quá lớn.
Lâm Ninh nghĩ đến đây thì trong đầu lóe lên tinh quang, đột nhiên có một ý nghĩ.
Bây giờ nhân vật tai to mặt lớn của Hải phái ở Hoa Đông là Âu Đan, Lâm Ninh can đảm nghĩ rằng, nếu hắn nói ra vài hành vi của Yến Thành với Âu Đan, sẽ có kết quả thế nào?
Bên bờ Trường Giang là một vùng biệt thự san sát, khu biệt thự nằm dưới những hàng cây san sát, nhìn qua có vẻ thần bí và tĩnh lặng. Âu Đan cũng có một căn trong khu biệt thự này, nhưng nàng rất ít khi đi đến, hôm nay nàng đưa Liên Nhược Hàm đến đây ngắm cảnh, cũng nhân tiện đến xem nhà. Cảm xúc của Âu Đan có vẻ rất tốt, nàng liên tục chỉ trỏ cười nói, nàng và Liên Nhược Hàm rất hăng hái nhìn những căn biệt thự ở xung quanh.
Xe hơi dừng lại trước một căn biệt thự khá cổ, Âu Đan dần thu nạp nụ cười, nàng nói:
- Tiểu Hàm, đôi khi cô muốn cả buổi chiều sẽ không phải làm việc mà cứ thả lỏng thế này. Nhưng sự việc luôn xử lý không hết, hơn nữa chuyện trên đời thường không được như ý muốn...
Âu Đan thở dài rồi lắc đầu, hai hàng chân mày như chứa đựng những phiền não vô cùng. Lúc này cổng biệt thự đã được cảnh vệ kéo ra, Liên Nhược Hàm nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn mập mạp từ bên trong đi ra.
- À, bí thư Âu, chị nói chúng tôi đến gặp, chúng tôi đã đến trước, xem ra bản lĩnh nắm chắc thời gian của chị cần chúng tôi học hỏi.
Người đàn ông đi đầu nói.
Âu Đan khẽ chau mày, sau đó hàng lông my chợt nhảy lên, nàng nói:
- Thế nào, các anh đợi lâu chưa?
Vẻ mặt hai người đàn ông chợt trở nên trì trệ, người đi đầu vội nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, sao có thể nói chúng tôi chờ đợi cho được...
Liên Nhược Hàm thấy bầu không khí có chút xấu hổ thì mỉm cười gật đầu với hai người, vẻ mặt hai người đàn ông có hơi biến đổi, người đi đầu nói:
- Chào Liên tiểu thư, tôi là Yến Thành, vị này là Miêu Thiên Phương tiên sinh, rất vui khi được gặp cô...
Hai người bắt tay nhau, Âu Đan không đợi hai người này chào hỏi, nàng chỉ tự mình bước vào trong sân, vẻ mặt hai người Yến Thành cực kỳ xấu hổ. Lúc này Yến Thành khẽ nói với Liên Nhược Hàm:
- Liên tiểu thư, hôm nay bí thư Âu có gì không vui sao?
Liên Nhược Hàm cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nàng rất hiểu Âu Đan, tất nhiên sẽ không để lộ ra, nàng chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Tôi cũng không biết, tôi nghĩ có liên quan đến hai anh...
Ba người đi theo Âu Đan vào trong sân biệt thự, sau đó trực tiếp theo bí thư đến phòng khách, lúc này đã sớm có nhân viên pha cà phê, nước hoa quả. Khi mọi người ngồi vào vị trí của mình thì Âu Đan cầm muỗng quấy cà phê, tâm tình tốt đẹp trước đó giống như đã tan thành mây khói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Yến Thành liên tục trao đổi ánh mắt với Miêu Thiên Phương, cuối cùng Miêu Thiên Phương nói:
- Bí thư Âu, chị vội vàng cho mời chúng tôi, không biết có chuyện gì?
Âu Đan đột nhiên ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Yến Thành:
- Gần đâ các anh làm việc rất tốt, vì một ngôi sao ca nhạc mà tranh giành với cậu ấm ở thủ đô, nghe nói người trong sở văn hóa cũng đồng lõa, chuyện này là thật hay giả?
Vẻ mặt hai người Yến Thành và Miêu Thiên Phương chợt biến đổi, Yến Thành đứng lên nói:
- Bí thư Âu, hiểu lầm, chị cũng đừng nghe lời nói một bên của Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân kia khinh người quá đáng, quả thật không đặt chúng tôi vào mắt. Cái gì là vì một ngôi sao ca nhạc? Chúng tôi chỉ bất mãn với tên thiếu gia quá mức kiêu ngạo của Triệu gia mà thôi, hắn muốn để cho tập đoàn xây dựng Trung Nguyên tiến vào Hoa Đông, tôi có thể nhẫn nhưng không thể nhịn, chúng tôi...
Âu Đan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Yến Thành, ánh mắt như dao, khi tiếp xúc với ánh mắt này thì Yến Thành không thể tiếp tục nói nên lời, vẻ mặt hắn đỏ rực lên, không còn phong độ của lãnh đạo.
Âu Đan chậm rãi đứng lên, nàng đi về phía Yến Thành, đột nhiên nàng làm ra một động tác khó tưởng, một tiếng bốp vang lên, Yến Thành bị tát thẳng cánh. xem tại TruyenFull.com
Liên Nhược Hàm ở bên cạnh nhìn thấy mà giống như không tin vào mắt mình, nàng dùng tay che miệng mới không kêu thành tiếng. Đường đường là một phó bí thư tỉnh ủy mà phải thông qua biện pháp đánh người để phê bình, hơn nữa người bị đánh còn là quan lớn đồng cấp, đây đúng là chuyện khó tưởng. Đừng nói Liên Nhược Hàm chưa thấy qua, mà nàng cũng không thể ngờ sự việc này có thể phát sinh.
Miêu Thiên Phương cũng ngây người tại chỗ, nhưng Yến Thành giống như chưa ý thức được có chuyện gì phát sinh, cơ thể cũng hóa đá. Âu Đan hít vào một hơi thật sâu, nàng chỉ tay vào mũi Yến Thành nói:
- Người không thể vô liêm sỉ đến mức độ này, sắc tâm của anh cũng dám giữ lại một ngôi sao HongKong, anh tưởng đó chỉ là một con hát sao? Người như anh cũng xứng đáng tiến vào danh sách lãnh đạo cao cấp sao? Hơn nữa còn mở miệng nói về Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân cũng là người mà anh dám gọi sao?
Yến Thành bị khí thế khủng bố của Âu Đan chấn trụ, lúc này hắn mới biết mình tự quét rác trên mặt, vì vậy mà mặt tái xám. Có vài lần hắn muốn mở miệng nhưng không có dũng khí, tất nhiên hắn không phải là đối thủ của Âu Đan trên phương diện ngôn từ.
Mà Liên Nhược Hàm ở bên cạnh lại nhíu mày, nàng có cái hiểu cái không với nội dung nói chuyện của hai người, nàng nghe ba chữ Trương Thanh Vân rất rõ ràng, giống như có gì đó liên quan đến Trương Thanh Vân, nếu không thì sao sự việc lại căng thế này?