Biệt thự số một khu hội nghị trung tâm Tân Uyển, phòng tiếp khách khoảng năm mươi mét vuông, mặt đất trải thảm nhung màu đỏ thẫm, chính giữa phòng là một ngọn đèn thủy tinh rủ từ bên trên xuống, vài chiếc ghế sa lông xám và tay vịn màu trắng, cả gian phòng giản lược nhưng không mất tính nghiêm túc.
Trương Thanh Vân đến được sắp xếp ngồi chờ trên ghế sa lông, khoảng hơn mười phút thì cửa phòng khách mở ra, Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên, đầu tiên hắn nghe được giọng nói của Ngô Ngôn Pháp.
Ngay sau đó Trương Thanh Vân thấy thủ tướng Đỗ, Ngô Ngôn Pháp và hai nhân viên công tác đi đến, hắn vội nói:
- Chào Thủ tướng.
Ánh mắt thủ tướng Đỗ chợt xoay chuyển, trên gương mặt treo nụ cười, lão nói:
- Hai ngày nay có lẽ cậu đã rất mệt mỏi, muộn thế này tôi còn cho mời cậu đến, chẳng qua theo lời của bí thư Ngô Ngôn Pháp, nếu cậu muốn thì cứ càu nhàu với anh ấy.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Thủ tướng Đỗ ba năm rồi mới đến Hoa Đông chúng tôi lần đầu tiên, dù có chút mệt mỏi tôi cũng tình nguyện. Anh ngày đi ngàn dặm, có cơ hội được tiếp kiến anh cũng là sự quan tâm và bảo vệ của tổ chức với tôi.
Thủ tướng Đỗ không nói thêm, lão ngồi xuống ghế sa lông rồi khoát tay cho mọi người cùng ngồi. Trương Thanh Vân ngồi khá gần thủ tướng Đỗ, khoảng cách chỉ hơn một mét, hơn nữa cũng không cản tầm mắt, vì vậy hai người có thể nói chuyện trực tiếp. Ngô Ngôn Pháp thì ngồi ở phía bên kia của thủ tướng Đỗ.
- Bí thư Thanh Vân, thành tích cải cách của Hoa Đông là không sai, đặc biệt là cải cách tổ chức, thành tích càng bùng ra, trong vấn đề này thì công tác của cậu đáng giá khẳng định.
thủ tướng Đỗ nói, giọng điệu rất bình thản, nhưng cũng có chút nghiêm túc.
Trương Thanh Vân liên tục cảm ơn, tiếp xúc với thủ tướng ở khoảng cách gần thế này là lần đầu tiên hắn có được. Thủ tướng Đỗ đã khá cao tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn rất trẻ, tương đương như Ngô Ngôn Pháp.
Thủ tướng Đỗ nói chuyện rất khẽ nhưng từng chữ loạt vào tai làm người ta nghe thấy rất rõ ràng. Khi lão nói thường duỗi tay phải, ngón cái và ngón út áp lại với nhau giống như đang cầm bút, khi nói đến trọng điểm thì nhấn xuống làm người nghe không tự chủ được bị thu hút.
Thủ tướng Đỗ nói về vấn đề cải cách Hoa Đông, ngay sau đó lại nhấn mạnh tầm quan trọng của cải cách công tác tổ chức và đội ngũ cán bộ, cỗ vũ Trương Thanh Vân không ngừng cố gắng, nâng cao thành tích, cố gắng làm tốt và triệt để các công tác cải cách còn sót lại.
Cuối cùng thủ tướng Đỗ nói:
- Đồng chí Thanh Vân, cậu là cán bộ trẻ, kết hợp với lịch trình phát triển và trưởng thành thì cậu hoàn toàn có thể tạo ra một đội ngũ cán bộ vĩ đại cho Hoa Đông. Chúng tôi rất vui khi được nhìn thấy Hoa Đông đang ngày càng thay đổi, ngày càng tốt đẹp.
- Rất nhiều cán bộ chúng ta thường cường điệu tầm quan trọng của xây dựng kinh tế, dù kinh tế thật sự quan trọng, nhưng cơ sở phát triển kinh tế chính là phải có một đội ngũ cán bộ có năng lực và mạnh mẽ. Những cán bộ này phải kiên trì sự lãnh đạo của đảng, phải kiên trì theo nguyên tắc chủ nghĩa xã hội khoa học...
Thủ tướng Đỗ nói rất nhiều về tầm quan trọng của công tác đảng ủy, Trương Thanh Vân và Ngô Ngôn Pháp lắng nghe rất chân thành, đồng thời cũng dần hiểu rõ mục đích lần này của thủ tướng.
Xem ra cuối cùng trung ương cũng hiểu rõ tình huống ở Hoa Đông, đồng thời rất xem trọng công tác đảng không phối hợp mạnh ở Hoa Đông, nếu không thì thủ tướng Đỗ sẽ chẳng nhấn mạnh vấn đề xây dựng công tác đảng trong hội nghị tiếp kiến ban ngành thường ủy, bây giờ còn tiếp kiến phó bí thư tỉnh ủy để nhấn mạnh công tác này.
Trương Thanh Vân là người thúc đẩy công tác cải cách hệ thống tổ chức ở Hoa Đông, cho đến bây giờ tiếng vang là rất tốt, cơ chế công tuyển cán bộ đã phát triển mạnh, tạo nên hệ thống cán bộ lãnh đạo mới.
Dùng phương án đề bạt trưởng phòng làm điều lệ, trưởng phòng muốn được đề bạt phải vượt qua công tuyển của các cơ quan tương ứng mới có được tư cách, cửa thứ hai là quần chúng, phải cần xem xét đầu phiếu, cũng là dân cử, nếu không qua được cửa này thì khó có cơ hội được đề bạt. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Cửa thứ ba là tổ chức khảo sát, trong quá trình này sẽ sàng lọc một nhóm người, cuối cùng những quan viên còn lại sẽ do cơ quan đảng ủy và phòng tổ chức dùng đầu phiếu quyết định.
Đây chỉ là quá trình đề bạt các cán bộ bình thường, nếu là cán bộ có cương vị quan trọng thì cơ chế còn hoàn thiện hơn, mục đích chính là đạt đến mức công khai, công bình và công chính trong quá trình chọn lựa phân công cán bộ.
Thủ tướng Đỗ nói xong thì Ngô Ngôn Pháp và Trương Thanh Vân phân biệt báo cáo về quy hoạch cải cách trong thời gian tiếp theo. Thủ tướng Đỗ nghe nói sẽ sắp có quy hoạch cơ chế công tuyển cho cán bộ cấp sở, vì vậy mà lão rất vui, lão nói:
- Ý nghĩ này rất tốt, bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố cũng có thể công tuyển, mà phương thức phải linh hoạt, chúng ta không cần đi đúng tất cả các bước, nhưng chúng ta cần có hành động để dần hoàn thiện từng bước.
- Chỉ cần phương án tốt thì hoàn toàn có thể tích cực nếm thử. Công tác tổ chức cán bộ sở dĩ quan trọng, không chỉ vì nó có liên quan đến vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ, quan trọng là nó còn liên quan đến vấn đề cải cách thể chế cán bộ.
- Khi đất nước ngày càng phát triển kinh tế, khi trình độ kinh tế đến một nấc nhất định thì thể chế chính trị phải đi lên. Nhưng trước mắt kinh nghiệm của chúng ta còn thiếu, còn chưa thật sự tìm được đường đi xác thực. Vì vậy mới nói chúng ta cần nếm trải trên phương diện này, thu hoạch được kinh nghiệm vừa quý giá vừa có ý nghĩa.
Thủ tướng Đỗ nói chuyện rất vui, Trương Thanh Vân và Ngô Ngôn Pháp cũng dần tiến vào trạng thái. Ngô Ngôn Pháp không phải chỉ có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa bản lĩnh lý luận cũng cực kỳ vững chắc. Trương Thanh Vân thì quen thuộc Hoa Đông, biết rõ vấn đề trong tỉnh, có kinh nghiệm lớn trong công tác tổ chức, vì vậy nói chuyện với thủ tướng Đỗ cũng rất đầu nhập.
Ngoài lúc bàn về công tác thì thủ tướng Đỗ còn hỏi về độ tuổi của Trương Thanh Vân, khi biết còn chưa đến bốn mươi thì thủ tướng lại nói đùa với Ngô Ngôn Pháp, hỏi Ngô Ngôn Pháp xem khi bằng tuổi Trương Thanh Vân thì đang công tác ở cương vị nào.
Ngô Ngôn Pháp nói với thủ tướng Đỗ, khi lão ở vào độ tuổi của Trương Thanh Vân thì đang còn làm phó chủ tịch thành phố Thiết Mã. Thủ tướng Đỗ cười ha hả, lão nói khi mình hơn ba mươi thì cấp bậc vẫn là rất thấp, chỉ là một trưởng phòng của xí nghiệp nhà trước trong tỉnh Liêu Đông.
Thủ tướng Đỗ dùng câu chuyện này để khuyến khích Trương Thanh Vân, nói cho hắn biết tuổi trẻ là lợi thế và cũng không quá tốt. Là cán bộ trẻ thì quan trọng nhất phải có tinh thần học tập, phải có tinh thần cầu tiến, có ý chí dũng cảm. Hơn nữa bất kỳ thời điểm nào cũng phải đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho mình, phải có ý thức công bộc, phải thật sự, cụ thể và an tâm làm việc.
Sau khi tiếp kiến được hơn bốn mươi phút thì nhân viên công tác đến nhắc nhở thủ tướng cần phải nghỉ ngơi, vì vậy mà cuộc tiếp kiến lần này mới kết thúc.
Trương Thanh Vân rời khỏi biệt thự số một trong khu hội nghị trung tâm Tân Uyển mà có chút kích động. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với một lãnh đạo quốc gia, một thủ tướng chính phủ thì mỗi ngày có bao nhiêu công tác cần xử lý? Thủ tướng có thể rút chút thời gian tiếp kiến, điều này làm hắn cảm thấy vinh hạnh.
Trương Thanh Vân đi ra đến xe của mình, đang chuẩn bị cho Mao Khiêm lái xe thì thư ký Vương Hồng của Ngô Ngôn Pháp tiến đến nói:
- Bí thư Trương, bí thư Ngô mời anh.
Trương Thanh Vân xuống xe theo Vương Hồng đi ra phía sau biệt thự số một. Thì ra lúc nãy Ngô Ngôn Pháp đi ra từ cửa đông của biệt thự số một. Trương Thanh Vân thấy bí thư thì vội vàng đi nhanh hơn, khi hắn định mở miệng thì Ngô Ngôn Pháp đã khoát tay, lão chỉ vào biệt thự tỏ ý không cần làm ồn.
Trương Thanh Vân đi theo Ngô Ngôn Pháp đến biệt thự văn phòng của lão trong hội nghị trung tâm Tân Uyển, không biết qua bao lâu, cuối cùng Ngô Ngôn Pháp quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, ấn tượng của bí thư với cậu là rất tốt, trước đó đã nói sẽ tiếp kiến ba mươi phút nhưng lại lố hơn mười phút, đây là điều không dễ dàng.
- Cám ơn bí thư, thủ tướng coi trọng công tác Hoa Đông cũng làm tôi thấy được ủng hộ.
Trương Thanh Vân chăm chú nói, Ngô Ngôn Pháp gật đầu mà không nói thêm điều gì. Hai người tiếp tục đi lên khoảng một trăm mét, Ngô Ngôn Pháp tiếp tục:
- Cậu có biết thư ký trưởng Canh vì sao phải vội vã về thủ đô không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:
- Điều này không quá rõ ràng, không phải trung ương có lệnh sao?
Ngô Ngôn Pháp nở nụ cười nhàn nhạt, lão dừng bước nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt rất cẩn thận, sau đó mới dùng giọng trầm thấp nói:
- Có một việc tôi cần nói với cậu, bí thư Tần đã từ Mỹ quay về, bây giờ đang ở bệnh viện trung ương, bệnh tình lúc này rất nguy kịch.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt đứng đờ, trong đầu nổ ầm một tiếng, ý nghĩ rối loạn. Bệnh tình của bí thư Tần đã nguy kịch sao? Trương Thanh Vân không tin đó là sự thật, hắn mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Ngô Ngôn Pháp thở dài một hơi rồi lắc đầu:
- Đồng chí Thanh Vân, tôi biết rõ quan hệ giữa cậu và bí thư Tần là không tầm thường, vì vậy tôi hy vọng cậu biết chuyện này. Hai ngày trước tôi không nói vì suy xét đến tính quan trọng trong công tác hiện nay của cậu.
Ngô Ngôn Pháp dừng lại một chút rồi nói:
- Ngày mai cậu về thủ đô đi, hôm nay thư ký trưởng Canh đã điện thoại về, nói rằng bí thư Tần muốn gặp cậu lần cuối, mà vấn đề công tác bây giờ không còn gì cần lo lắng, cậu nên một lòng đến thủ đô cáo biệt anh Tần...
Ngô Ngôn Pháp khoát tay nói:
- Đáng lý ra tôi cũng phải đi, nhưng...
Ngô Ngôn Pháp không tiếp tục, lão chỉ khoát tay nói Trương Thanh Vân có thể đi.
Trương Thanh Vân đứng yên một lúc lâu không nhúc nhích, Ngô Ngôn Pháp nháy mắt cho thư ký Vương Hồng, vì vậy Vương Hồng vội vàng vẫy tay. Mao Khiêm ở phương xa nhìn chằm chằm về phía bên này, khi thấy chỉ thị thì chạy xe đến bên cạnh và xuống xe mở cửa.
Trương Thanh Vân khoát tay với Mao Khiêm, ngay sau đó tự mình đi lên phía trước. Ngô Ngôn Pháp nhìn theo Trương Thanh Vân một lúc lâu, cuối cùng mới cùng Vương Hồng đi về. Trương Thanh Vân không thấy tình cảnh này, trong đầu đều là hình ảnh về Tần Vệ Quốc, đặc biệt là tình cảnh gặp mặt lần cuối trong biệt thự văn phòng.
Lúc đó vẻ mặt bí thư Tần đã biến đổi lớn, khí sắc rất khó coi, nhưng khi lão thấy Trương Thanh Vân thì vẫn mỉm cười, bây giờ hắn nhớ lại và thấy nụ cười của bí thư rất tái nhợt và miễn cưỡng.
Trời vào đông rất tiêu điều, gió lạnh thổi lồng lộng, Trương Thanh Vân mặc quần áo dài, bóng của hắn được ánh đèn chiếu lên đổ dài trên mặt đường, nhìn qua có vẻ hiu quạnh và cô độc không nói nên lời. Mao Khiêm không dám lái xe, hắn đi theo phía sau lãnh đạo khoảng hai thước.
Mao Khiêm đã làm cảnh vệ cho Trương Thanh Vân được khá lâu, hắn có thể thấy lúc này lãnh đạo đang có suy tư, không dám quấy rầy. Dù trong tay hắn có khăn quàng cũng không đám tiến lên, lúc này nên để cho bí thư yên tĩnh một chút, quấy rầy là quá tàn nhẫn