Trương Thanh Vân tan tầm về nhà, hai ông bà Trương Đức Giang bận rộn tối mặt, cả hai vui tươi hớn hở xuống bếp nấu cơm. Trương Thanh Vân tưởng rằng hôm nay là ngày lễ, vừa hỏi mới biết tiểu nha đầu Mạn Mạn đã thi cuối kỳ thành công, ông bà nội quyết định xuống bếp đãi cháu.
Trương Thanh Vân không dám chậm trễ, hắn vội vàng tìm tiểu nha đầu đang ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình để chúc mừng, tiểu nha đầu co quắp miệng nói:
- Nào có gì là hiếm thấy, lần nào con cũng thi được như vậy mà.
Tuy Mạn Mạn nói như vậy nhưng vẫn lấy bảng điểm trong cặp ra khoe với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân híp mắt nhìn lời bình của cô giáo, khóe miệng hắn cong lên thành đường. Cô giáo có trình độ cao, tính tình mạnh mẽ của nha đầu được nói thành cá tính độc lập, ức hiếp bạn học được ghi là có tinh thần trọng nghĩa, Trương Thanh Vân thấy vậy mà cười ha hả.
Tiểu nha đầu Mạn Mạn mặc kệ, nàng nhảy đến bên cạnh cướp lấy thông báo trên tay bố rồi bỏ trốn. Hai cha con đùa giỡn, Triệu Giai Ngọc đến nói: nguồn TruyenFull.com
- Hai người làm gì vậy? Sao hai cha con như một đôi cùng thế hệ như vậy?
Mạn Mạn nói:
- Mẹ, bây giờ mẹ phân xử nha, ba xem không chăm chú, ngược lại còn cười ha hả, nói rằng cô giáo ghi khuyết điểm thành ưu điểm, con không ba xem nữa...
Triệu Giai Ngọc cũng nhịn không được phải nở nụ cười, nàng ôm cong ái lên hôn một cái rồi nói:
- Đừng quan tâm đến ba con, hôm nay ông bà nội tự mình xuống bếp khao Mạn Mạn nhà ta, ngày mai mẹ lại đưa con đến khu giải trí vui chơi, chúng ta sẽ cùng nhau vui đùa, không cho ba đi.
Tiểu nha đầu gật gật đầu, tâm tình tốt hẳn lên, nàng làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Con là một trong những người cao điểm nhất lớp, đề thi lần này đặc biệt khó, môn số học của Cao Dương Dương điểm khá thấp...
Trương Thanh Vân xem bộ dạng thần khí của con gái, trong lòng yêu thương không thôi. Hắn muốn giành lấy con từ trong tay Triệu Giai Ngọc để hôn vài cái, nhưng tiểu nha đầu lại uốn éo sang một bên, sau đó được mẹ buông ra, nàng chạy đi tìm ông bà nội.
Trương Thanh Vân nhìn con chạy đi mà trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, trong lòng đầy ấm áp.
Chuyện sắp được điều động công tác, Trương Thanh Vân không nói cho bất kỳ ai trong nhà, bây giờ hắn vẫn công tác như ngày thường. Ngày đó nói chuyện với Ngô Ngôn Pháp đã qua, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không có nhiều tâm tư quan tâm đến vấn đề này, chỉ một lòng nghĩ đến công tác.
Nhưng có một vấn đề gần đây được phát tán, đó chính là tin tức Kiều Quốc Thịnh sắp được điều động được truyền đi trong những con đường khác biệt. Trong số đó có những người nói Kiều Quốc Thịnh công tác ở Hoa Đông không có thành tích, trung ương không hài lòng, ghế chủ tịch Hoa Đông sắp thay người.
Mà người tiếp nhận vấn đề thật giả của tin đồn nhiều nhất lại không phải Trương Thanh Vân mà chính là Niên Tuấn Quốc. Lý do cũng rất có hương vị truyền kỳ, nghe nói khi thủ tướng Đỗ đến Hoa Đông thì đã từng nói về phương hướng phát triển xí nghiệp vừa và nhỏ với Niên Tuấn Quốc.
Câu trời của Niên Tuấn Quốc tương đối hợp lý, vì vậy mà thủ tướng Đỗ liên tục nói ba tiếng tốt, còn khích lệ Niên Tuấn Quốc tìm hiểu kinh tế, Hoa Đông cần cán bộ như hắn, nhân tài như hắn càng nhiều càng tốt.
Tin tức này lan truyền ra ngoài, Trương Thanh Vân xác định một điểm, đó chính là Niên Tuấn Quốc có hoạt, lời đồn này nhìn thế nào cũng thấy giống như có người bày ra.
Tuy Trương Thanh Vân không biết tính cách của thủ tướng Đỗ, nhưng khả năng lãnh đạo nói như vậy là rất nhỏ. Lúc đó thủ tướng Đỗ sẽ nói vài lời khẳng định, nhưng sẽ tuyệt đối không nói ra những lời như Hoa Đông cần Niên Tuấn Quốc này nọ. Có lẽ đây là những gì người ta thêm mắm dặm muối, tâm tư thế nào thì lúc này chưa rõ.
- Thanh Vân...
Triệu Giai Ngọc khẽ nói, Trương Thanh Vân quay đầu nhìn nàng. Khi thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của vợ thì hắn cau mày nói:
- Vợ đại nhân, có lời gì mà ngại không dám nói ra sao? Chẳng lẽ bây giờ còn thẹn?
Triệu Giai Ngọc đỏ mặt lên, nàng hứ một tiếng, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục như thường, nàng nói:
- Bí thư Ngô và Tứ thúc có quan hệ không tầm thường...
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, ý nghĩ lóe lên và hiểu ngay ý Triệu Giai Ngọc. Xem ra Niên Tuấn Quốc có tiếng hô cao cũng vì nguyên nhân có quan hệ với Ngô Ngôn Pháp, vì vậy mà khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, như thế có thể thấy Ngô Ngôn Pháp quả thật có thủ đoạn, bản lĩnh tạo thế không tầm thường.
Triệu Giai Ngọc lại nói:
- Thanh Vân, anh và phó chủ tịch Niên cạnh tranh với nhau sao?
Trương Thanh Vân hỏi ngược lại:
- Em thấy sao?
Trương Thanh Vân trầm mặc không nói, Trương Thanh Vân nói:
- Em đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh tin vấn đề đi hay ở của mình sẽ được trung ương suy xét. Tứ thúc cũng có suy xét, nếu anh Niên có thể tiến lên cũng tốt, nhưng anh xem chuyện xấu là không nhỏ, khả năng sự việc không đơn giản như những gì mọi người tưởng.
Trương Thanh Vân nói xong thì duỗi lưng mệt mỏi, hắn ngồi trên ghế sa lông dùng ánh mắt hăng hái xem bộ phim hoạt hình mà lúc nãy con gái xem chưa xong. Vị trí chủ tịch Hoa Đông đang có người ngồi, Kiều Quốc Thịnh bây giờ còn chưa đi đã có nhiều ngườ như hổ rình mồi, có lẽ bây giờ trong lòng bí thư Chiêm cũng rất khó khăn.
Với những hiểu biết của Trương Thanh Vân về Chiêm Giang Huy, lãnh đạo rất quan tâm đến cấp dưới, nhưng Kiều Quốc Thịnh rơi vào tình cảnh thế này ở Hoa Đông, có thể nói là khó thể chấp nhận được, nhất định kém xa sự kỳ vọng của lão. Chủ tịch Hoa Đông, một chức vị quan trọng như vậy mà Chiêm Giang Huy ném cho Kiều Quốc Thịnh, bây giờ Kiều Quốc Thịnh xám xịt quay về, hắn còn mặt mũi gặp Chiêm Giang Huy sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến bí thư Chiêm mà trong lòng thầm cảm thấy hổ thẹn, trước đó Chiêm Giang Huy sắp xếp Kiều Quốc Thịnh đến Hoa Đông, nghĩ rằng Kiều Quốc Thịnh và Chiêm Giang Huy có thể cùng nhau hợp tác chân thành, đoàn kết liên hợp, cuối cùng có thể làm tốt công tác. Nhưng trạng thái bây giờ của Trương Thanh Vân và Kiều Quốc Thịnh lại khác biệt quá xa so với ước nguyện ban đầu của bí thư Chiêm, trong chuyện này có nguyên nhân của Kiều Quốc Thịnh, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân nghĩ lại, hắn cảm thấy chính mình cũng có trách nhiệm.
Bây giờ thì tốt, Kiều Quốc Thịnh sắp xám xịt bỏ đi, mà Trương Thanh Vân sợ rằng cũng sẽ lui ra. Bố cục bí thư Chiêm mất hết tâm tư mới tạo ra ở Hoa Đông, bây giờ không có thu hoạch, những ngày nay Trương Thanh Vân không liên lạc với Chiêm Giang Huy, vì dưới tình huống này, hắn còn mặt mũi liên lạc với bí thư sao?
Hội nghị hiệp thương chính trị được mở, người chủ trì hôm nay chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Niên Tuấn Quốc. Sau khi Niên Tuấn Quốc đến Hoa Đông thì luôn ở vào trạng thái ngủ đông, trạng thái ở ẩn, điều này làm cho người ta sinh ra cảm giác hắn đang một mực cố gắng công tác, không xuất đầu lộ diện.
Nhưng gần đây Niên Tuấn Quốc lại bị chú ý, nguyên nhân cũng vì lời đồn hắn sắp trở thành chủ tịch tỉnh Hoa Đông. Rõ ràng không có lửa sao có khói, nhưng tin đồn thường làm cho người trong cuộc ở vào trạng thái căng thẳng.
Bây giờ Niên Tuấn Quốc đang ở vào trạng thái như vậy, hắn cố gắng an phận nhưng là một thường ủy tỉnh ủy, hắn đã bị chú định gánh chịu sự chú ý, vì vậy đây là mâu thuẫn.
Đại biểu của hội nghị hiệp thương chính trị hôm nay phần lớn là các nhân sĩ tôn giáo, mục đích chủ yếu của hội nghị là bàn về những ảnh hưởng ác liệt của sự kiện Lý Sơn vừa rồi. Tất cả ủy viên tôn giáo đều được mời tham gia tọa đàm, vừa thể hiện sự tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo, vừa đảm bảo tôn giáo có môi trường lạnh mạnh để phát triển, tránh cho những kẻ có tâm tư lợi dụng thủ đoạn tôn giáo để mê hoặc lòng người, ảnh hưởng đến trị an xã hội và thậm chí là an toàn quốc gia.
Tọa đàm mở ra nửa ngày, sau khi kết thúc thì phó thư ký trưởng Lưu Minh khối chính quyền đến nói với Niên Tuấn Quốc:
- Phó chủ tịch Niên, đêm nay sư Ngộ Minh trụ trì chùa Pháp Âm Tự sẽ ngủ lại ở khách sạn quốc tế, tối tôi đã sắp xếp thức ăn chay, muốn mời anh cùng đi...
Niên Tuấn Quốc nhìn Luu Minh, hắn gật đầu nói:
- Trụ trì Ngô Minh là nhân vật có cấp bậc cao của Phật giáo trong nước, nếu có thể nhân cơ hội này mà thỉnh giáo, tất nhiên tôi sẽ cực kỳ tình nguyện...
Niên Tuấn Quốc nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói:
- Buổi tối còn có người nào?
Lưu Minh hạ giọng nói:
- Đại sư Ngộ Minh là người ít kết giao, bình thường cũng không có vài vị khách, nhưng lần này đến Lăng Thủy và thấy có duyên với phó chủ tịch Niên, cho nên mới phá lệ...
Niên Tuấn Quốc cười cười, hắn gật đầu.
Niên Tuấn Quốc tin phật, bí mật này cũng không có nhiều người biết, Lưu Minh biết được điều này, tất nhiên đã chứng tỏ trình độ công tác của hắn là rất cao. Hòa thượng Ngộ Minh không quen Niên Tuấn Quốc, nhưng trụ trì Thích Vĩnh Gia chùa Giang Nam Phổ Pháp Tự là bạn họ với Ngộ Minh, Thích Vĩnh Gia có quan hệ rất tốt với Niên Tuấn Quốc, vì vậy hòa thượng Ngộ Minh cũng cơ bản nghe nói về hắn.
Đến tối, trong một gian phòng vip khách sạn quốc tế, Niên Tuấn Quốc cuối cùng cũng gặp được hòa thượng Ngộ Minh đại danh đỉnh đỉnh. Vị hòa thượng này tai to mặt lớn, gặp người có bộ dạng cười ha hả, tên tay không mang phật châu mà đeo đồng hồ Omega. Nếu bộ tăng bào của lão đổi thành tây trang thì tuyệt đối không làm người ta liên hệ đến tình cảnh cao tăng đắc đạo.
Ngộ Minh nhìn thấy Niên Tuấn Quốc thì chắp tay trước ngực nói:
- Chào chủ tịch Niên, anh rất đúng giờ, mời anh ngồi.
Ngộ Minh nhiệt tình mời Niên Tuấn Quốc ngồi xuống, sau đó lại tự mình châm trà. Niên Tuấn Quốc không khỏi nhíu mày, Lưu Minh cũng ho khan, cũng có chút xấu hổ. Cao tăng trên giang hồ ai cũng am hiểu chút đường quỷ đạo, mà pháp môn thứ nhất chính là phải biết ra vẻ.
Dù có phải là cao tăng hay không thì phải ráng giả làm cao tăng, nào có ai một thân toàn tục khí như Ngộ Minh? Cửa đầu tiên còn chưa làm tốt, sao có thể tìm được sự tín nhiệm của lãnh đạo?
- Chủ tịch Niên, phật gia thường nói đến duyên pháp, tôi và anh là người hữu duyên, mời tùy ý.
Ngộ Minh đưa tay nói, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu phù hợp thân phận.
Khách và chủ ngồi xuống, Lưu Minh sợ Ngộ Minh lại nói lung tung, vì vậy hỏi Ngộ Minh có bản lĩnh gì, Ngộ Minh nói mình biết đoán chữ. Niên Tuấn Quốc dùng ánh mắt hăng hái nhìn Ngộ Minh, hắn hỏi có thể đoán cho mình một chữ được không, sau đó tiện tay dùng nước trà viết lên bàn một chữ.
Hòa thượng Ngộ Minh mỉm cười nhìn Niên Tuấn Quốc nói:
- Phó chủ tịch Niên, ghi ra chữ này tôi có thể kết luận trong lòng anh đang không yên, vì bên dưới có một chữ "Đi" không đầu, có lẽ bây giờ chủ tịch Niên đang đưng ở ngã tư đường và khó đưa ra quyết đoán.
Niên Tuấn Quốc cau mày nói:
- Đại sư quả nhiên là cao nhân, kính xin dạy bảo.
Ngộ Minh cười ha hả nói:
- Trên chữ đi là chữ thiên, đi với ai? Đi lên trên, đi theo thiên ý, xem ra có người muốn dẫn đường cho anh. Vì vậy anh cũng không nên lo lắng, nếu xem từ mặt chữ thì anh đại cát.
Khóe miệng Niên Tuấn Quốc chợt co quắp, vẻ mặt không biến đổi, hắn nói:
- Mượn lời cát tường của đại sư, tôi cũng không quá tin về thuật xem chữ, hôm nay tôi đến để bàn với đại sư về phật hiệu, mong đại sư chỉ giáo.