Chương 39: Trưởng lão trêu đùa, thiếu chủ là tiểu sắc phôi
Tại Vạn Cổ Diệp gia, bên trong gia tộc chủ điện, mọi người hoàn toàn thông qua hình chiếu để quan sát sự tình vừa phát sinh tại Tổ Long sào.
"Ha ha ha, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão vẫn trước sau như một, thật bá đạo!"
"Nhất là nhị trưởng lão, bản thân liền là một tôn Sát Thần, hễ một lời không hợp liền động thủ ngay, đến nỗi chi nhánh chủ yếu của Thái Cổ Long tộc là Tổ Long Sào, đều phải chịu thua a."
"Cũng đừng nói vậy, dù sao cũng là hiệp cốt nhu tình. Chớ quên nhị trưởng lão khi thiếu chủ sinh ra, đối với thiếu chủ yêu thích không rời tay. Nếu không phải vì bảo hộ hình tượng con người kiên cường của mình, chắc hẳn đã hận không thể hôn hai cái vào má rồi."
Bên trong gia tộc chủ điện, mấy vị trưởng lão chi mạch cùng các vị tiền bối của Càn Khôn Các, Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, đang trêu đùa nhau.
Diệp Vạn Quân và Diệp Vạn Kiếp chính là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của chủ mạch gia tộc, chỉ đứng sau gia chủ, chủ mẫu cùng các Thái Thượng trưởng lão, quyền cao chức trọng.
Nhưng khác với những trưởng lão đức cao vọng trọng của các thế lực bất hủ khác.
Hai người bọn hắn đều là Sát Thần, hung thần, nắm trong tay hung danh hiển hách, chiến ý ngập trời.
Đối diện với tất cả những ai không phục, đều trực tiếp trấn áp, khiến máu tươi đổ xuống tại chỗ.
Mọi người hoàn toàn tin tưởng.
Nếu vừa rồi Tổ Long Sào cự tuyệt trao Hoang Cổ trứng rồng, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ xuất thủ, đoạt lại bằng được, không hề để ý đến bất cứ điều gì khác.
Chỉ cần có thể làm thiếu chủ của mình vui vẻ, cho dù là diệt thêm mấy thế lực bất hủ, thì có hề gì.
Nhờ có vượt châu truyền tống trận pháp, hai người rất nhanh đã trở về Vạn Cổ Diệp gia, chạy ngay đến gia tộc chủ điện.
Khoảnh khắc đại trưởng lão và nhị trưởng lão bước vào Diệp gia chủ điện, không khí liền trở nên yên tĩnh.
Những người đang đùa nghịch trước đó, cũng đồng loạt im bặt, đối với hai người vô cùng cung kính.
"Sao phải câu nệ như vậy? Mọi người cứ vui vẻ lên đi!"
Nhị trưởng lão thấy thế, cười lớn một tiếng, nhưng thanh âm như sấm động, tựa như tiếng gầm của dã thú.
"Haizzz, quả thật đáng tiếc, không kịp trở về trước khi thiếu chủ làm lễ trăng tròn."
Đại trưởng lão Diệp Vạn Quân lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
Chỉ hận hai người không thể trở về nhanh hơn, bỏ lỡ lễ trăng tròn của thiếu chủ.
Nếu không để hai người bọn họ nhìn thấy những thế lực phản nghịch và tàn đảng cấm khu huyết hải kia.
Tuyệt đối sẽ giết đến trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang.
Dám động đến thiếu chủ, quả thực là ông cụ thắt cổ — chán sống.
"Không sao đâu, hai vị trưởng lão bôn ba như vậy, còn xâm nhập vào Tổ Long Sào, "mượn" về Hoang Cổ trứng rồng, cho Thiên Nhi làm thú cưỡi."
"Đã là công lao to lớn rồi."
Diệp Quân Lâm khẽ mỉm cười, khẽ búng ngón tay, hai chén rượu nóng được đưa đến trước mặt hai vị trưởng lão.
"Nào, ta, Diệp Quân Lâm, thay mặt Thiên Nhi, cảm tạ hai vị trưởng lão, kính hai vị một chén."
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão không dám chậm trễ, vội vàng nâng chén rượu nóng lên, uống một hơi cạn sạch.
Rượu này hương vị thuần khiết mát lạnh, cảm giác thật tuyệt, khi vào cổ họng, khiến người ta như muốn bay lên tiên giới.
"Chúng ta không phụ sự kỳ vọng cao của gia chủ!"
"Đã thành công mang về Hoang Cổ trứng rồng từ Tổ Long Sào!"
"Nếu đã bỏ lỡ lễ trăng tròn, vậy thì lấy Hoang Cổ trứng rồng này làm lễ vật mừng trăng tròn đi."
Đại trưởng lão cởi mở cười lớn, đông đảo trưởng lão cũng tụ tập lại.
Diệp Quân Lâm và Nguyệt Lưu Ly nhìn nhau, Diệp Thiên đang ở trước ngực Nguyệt Lưu Ly được đưa đến trước mặt Diệp Vạn Quân.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Vạn Quân chậm rãi lấy ra Hoang Cổ trứng rồng vừa đoạt được từ Tổ Long Sào.
Phù văn khắc sâu trên đó, vỏ trứng trong suốt như thủy tinh, tản ra từng đợt quang huy, năm màu thần quang lượn lờ bên ngoài, tựa như đang bảo vệ quân chủ của mình.
Và ngay khi Hoang Cổ trứng rồng xuất hiện, Hoàng Nhược Hi, thị nữ thân cận của Diệp Thiên, đứng bên cạnh Nguyệt Lưu Ly, huyết mạch trong cơ thể bỗng nhiên rung động, như thể cảm nhận được một nhân vật cực kỳ khủng bố.
Đồng tử của Hoàng Nhược Hi rung lên, nội tâm chấn động.
Trong cơ thể nàng nắm giữ Phượng Hoàng chân huyết, cực kỳ tinh thuần.
Cách một lớp vỏ trứng, còn chưa xuất thế, mà đã có thể khiến Phượng Hoàng chân huyết của nàng sôi trào, lẽ nào bên trong vỏ trứng này đang ấp ủ một long tử tuyệt thế, khủng bố đến mức như vậy sao?
Hoàng Nhược Hi cũng thầm mong chờ, muốn được tận mắt chứng kiến.
"Hắc hắc, thiếu chủ, đây chính là lão phu đã tốn bao tâm huyết để tìm về tọa kỵ cho ngài đấy."
"Cho ta hôn một cái cũng không quá đáng chứ."
Nhị trưởng lão mang vẻ thiết huyết nhu tình, vừa cười vừa trêu chọc Diệp Thiên, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu bé.
"Thôi đi, muốn hôn thì cũng phải đến lượt ta trước chứ!"
"Đừng quên ta mới là trưởng lão đứng đầu Diệp gia."
Đại trưởng lão Diệp Vạn Quân không chịu, chen Diệp Vạn Kiếp sang một bên, tiến đến trước mặt Diệp Thiên.
Nhìn Diệp Thiên tú lệ, đáng yêu vô cùng, như một tiên linh giáng thế, ông càng thêm yêu thích.
Các trưởng lão còn lại cũng muốn tiến lên trêu chọc Diệp Thiên, nhưng đại trưởng lão và nhị trưởng lão đã vây quanh cậu bé, căn bản không có cơ hội chen vào.
Bọn họ đành thông qua khe hở để ngắm nhìn, phát hiện thiếu chủ của mình tự mang một cỗ tiên linh Hỗn Độn chi khí, vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt to của Diệp Thiên lấp lánh, vô cùng thuần khiết, trong lòng cũng vô cùng cảm kích hai vị trưởng lão đã tìm cho cậu Hoang Cổ trứng rồng, để sau này có long tử tuyệt thế làm thú cưỡi.
Nhưng nhìn vẻ mặt của đại trưởng lão và nhị trưởng lão, cậu bé lòng sinh khiếp sợ, thật sự là không thể mở miệng được.
Mà hai vị trưởng lão vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Diệp Thiên.
Diệp Thiên trong lòng đắng chát: "Ô ô ô, thật tàn nhẫn, con thật không thể mở miệng được."
Chợt đôi mắt trong veo như nước của cậu bé lóe lên, quay đầu, hai cánh tay nhỏ bé khẽ vung, hướng về phía Hoàng Nhược Hi, như thể đang muốn được ôm.
"Haizzz, đứa nhỏ này, mới vừa tròn tháng mà đã là tiểu sắc phôi rồi."
Nguyệt Lưu Ly bất đắc dĩ, bèn đưa Diệp Thiên vào vòng tay của Hoàng Nhược Hi.
Hoàng Nhược Hi da dẻ như mỡ đông, đôi môi đỏ thẫm khẽ hé, hàm răng trong suốt, dáng người yểu điệu thướt tha, đôi chân thon dài, mái tóc dài đỏ rực buông xuống.
Thân hình nàng vô cùng quyến rũ, như một ma nữ, hai ngọn núi cao ngạo đứng sừng sững.
Diệp Thiên được ôm vào lòng, liền vùi đầu vào ngọn núi hùng vĩ của Hoàng Nhược Hi, cọ xát.
Cậu thầm nghĩ: "Không hổ là trưởng công chúa của cổ quốc, tư bản quả thật là hùng hậu!"
Hoàng Nhược Hi thấy thiếu chủ như vậy, hai má ửng hồng, nóng ran, vô cùng ngượng ngùng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng nghĩ rằng thiếu chủ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa tròn tháng, chắc hẳn vừa rồi bị đông đảo trưởng lão vây quanh nên ngượng ngùng mà thôi, vì thế mới vùi đầu xuống.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng vỗ về Diệp Thiên, như dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh ngủ.
Diệp Quân Lâm thấy vậy, chỉ cười lắc đầu.
Con trai của hắn, thừa hưởng nhan trị tuyệt thế của hắn, nhưng lại không thừa hưởng sự chuyên tình.
Mới vừa tròn tháng, tuổi còn nhỏ, mà đã như thế… Ách, phóng đãng không bị trói buộc.
Nguyệt Lưu Ly lại không để ý chút nào, ngược lại còn dịu dàng mỉm cười, trong lòng càng thêm vui sướng, nói với Diệp Quân Lâm: "Phu quân, Thiên Nhi ngộ tính quả nhiên không tồi, sau này lớn lên có thể cưới thêm mấy thánh nữ, thần nữ, để cho mạch của chúng ta thêm phần khai chi tán diệp."
Diệp Quân Lâm im lặng, phu nhân của hắn thật đúng là song tiêu chuẩn a.
Đối với phu quân của mình thì yêu cầu tuyệt đối không được có nhị phòng, nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu nàng.
Nhưng con trai của nàng thì nhất định phải tam thê tứ thiếp, hậu cung thành đàn, hoàn mỹ mà nói rằng: Càng thêm khai chi tán diệp, lớn mạnh mạch của bọn họ.
Diệp Quân Lâm rất muốn nói: Kỳ thật ta cũng có thể vì lớn mạnh mạch của chúng ta mà làm chút cống hiến.
Nhưng tiếc rằng hắn không có lá gan đó.
Ngay giữa lúc mọi người đang vui cười, Hoang Cổ trứng rồng vừa cướp đoạt được kia, vậy mà rung động lên, thần quang tỏa sáng, ánh chớp loang lổ, động tĩnh cực lớn...