Chương 46: Đường tỷ Diệp Hân Hân, trân bảo lấy ra hết, mang ra đùa tiểu hài tử?
Trên không thành trì, Diệp Hân Hân nhìn xuống sơn hà, khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng.
Xem ra gia tộc đối với vị đệ đệ này của hắn đãi ngộ cũng không tệ lắm.
Nếu kiến tạo không tốt, nàng đã dự định tự móc tiền túi ra cho vị tiểu đệ đệ đáng yêu này tu sửa.
Bây giờ xem ra, cũng không nhất thiết phải thế.
Lần này đến đây, cũng là nghe nói vị đệ đệ này của nàng đã tròn một tuổi, còn là một đứa trẻ tinh nghịch.
Vậy nên mang nhiều một chút đồ chơi đến cho hắn.
Trong tẩm cung, Hoàng Nhược Hi đối với người này còn có chút ấn tượng, ánh mắt lóe lên, nói với Diệp Thiên: "Tiểu chủ nhân, biểu tỷ của ngài, cũng chính là hội trưởng Thiên Bảo thương hội Diệp Hân Hân, đến thăm ngài."
Tô Khuynh Liên nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: "Cái gì? Cũng là vị hội trưởng Thiên Bảo thương hội mà sản nghiệp trải rộng chư thiên vạn giới kia, nàng lại là đường tỷ của tiểu chủ nhân!"
Nàng từng nghe nói, truyền thuyết Thiên Bảo thương hội sau lưng có không ít liên hệ với Vạn Cổ Diệp gia, cũng là thế lực tài chính ủng hộ Vạn Cổ Diệp gia.
Nhưng nàng chỉ cho rằng Vạn Cổ Diệp gia và Thiên Bảo thương hội chỉ có liên hệ về lợi ích mà thôi, chưa từng nghĩ tới hội trưởng Thiên Bảo thương hội cũng là người của Vạn Cổ Diệp gia.
Huống chi còn là đường tỷ của thiếu chủ Diệp gia.
Thế hệ trẻ tuổi của Diệp gia đều biến thái như vậy sao?
Có thế hệ trẻ tuổi luyện đan đệ nhất nhân, có thế hệ trẻ tuổi kiếm đạo đệ nhất nhân, còn có vô số thiên kiêu ngủ say còn chưa khôi phục.
Tương truyền, thế hệ trẻ tuổi tinh anh của Vạn Cổ Diệp gia, chính là thập đại hàng ngũ và năm vị thiên kiêu cấp hạt giống.
Diệp Đan và Diệp Kiếm Thần đều là thiên kiêu cấp hạt giống, còn thập đại hàng ngũ thì nàng vẫn chưa từng thấy qua.
"Ngôi sao mới sáng chói của chư thiên thương giới, một truyền thuyết của thế hệ mới."
Tô Khuynh Liên thì thào nói, nàng đã từng mơ ước loại nhân vật này, không khác nào si tâm vọng tưởng.
Dù sao... Bậc nhân vật này, ngay cả cao tầng của Nghê Thường đại giáo các nàng, đều phải hẹn trước mới có thể gặp được, chứ không thể tùy tiện nhìn thấy.
"Nhanh, nhanh chóng ra nghênh đón đi."
Hoàng Nhược Hi kịp phản ứng, lập tức nói với Tô Khuynh Liên, thấy nàng vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Tô Khuynh Liên khẽ cắn môi đỏ, tựa hồ cũng ý thức được mình có chút thất thố.
Sau đó vội vàng ôm lấy thiếu chủ, cùng Hoàng Nhược Hi ra nghênh đón.
Diệp Thiên một mặt im lặng, không phải chỉ là một người đường tỷ thôi sao, có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Chính mình cũng coi như là hắc kim Chí Tôn hội viên của Thiên Bảo thương hội đây.
Hai cô gái nhỏ này thật đúng là chưa thấy qua việc đời.
"Tham kiến hội trưởng Thiên Bảo thương hội."
"Tham kiến hội trưởng Thiên Bảo thương hội."
Bước ra ngoài cung điện, hai người cung kính hành lễ, đây cũng là lần đầu tiên Tô Khuynh Liên nhìn thấy nhân vật như vậy.
Chỉ thấy Diệp Hân Hân mặc Lăng La, dáng người kiêu sa, khiến hai nữ đều cảm thấy tự ti.
Nàng sở hữu một khuôn mặt trái xoan, được che lại bởi một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt, tựa hồ không muốn để người khác biết rõ thân phận của mình.
Nụ cười duyên dáng, đôi mắt sáng như sao, lấp lánh ánh nhìn, trông như một thiếu nữ thanh thuần không rành thế sự, nhưng trong ánh mắt tinh mang lấp lóe, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, tựa hồ trước mặt vị thiếu nữ này, không có gì là bí mật cả.
"Đây là hai thị nữ mà đệ đệ ngươi thu nhận sao?"
"Ừm, cũng không tệ lắm, một người có Phượng Hoàng chân huyết, một người có Thuần Âm Đạo Thể."
"Ánh mắt của đệ đệ cũng coi như không tệ, hai người đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành."
"Đợi đệ đệ ngươi trưởng thành, cũng đừng quên khai chi tán diệp nhiều hơn, cho Thần Đế nhất mạch này phát triển lớn mạnh nha."
Diệp Hân Hân khẽ nhếch môi, thản nhiên cười, nhìn về phía Diệp Thiên với ánh mắt đầy mong đợi.
Diệp Thiên khóe mắt rũ xuống, trong lòng im lặng.
Sao ai cũng mong hắn khai chi tán diệp nhiều hơn vậy, hắn mới một tuổi thôi mà.
Sớm vậy đã nghĩ luyện tập trò trẻ con rồi sao?!
"Đường tỷ, ta mới một tuổi, không phải lúc nghĩ đến chuyện này, ta còn nhỏ lắm."
"Ừ đúng đúng đúng, bây giờ đệ đệ vẫn chỉ là một con chim sẻ nhỏ thôi, nhưng đừng nản chí, đường tỷ tin rằng tương lai nhất định đệ sẽ trở thành đại bàng."
Thấy đường tỷ sắp buông lời hổ sói, Diệp Thiên vội ngăn cản, mấy lời này không thể nói bậy được đâu.
Diệp Hân Hân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của Diệp Thiên, tỏ vẻ yêu thích.
"Tiểu đệ đệ à, đường tỷ nghĩ đệ còn nhỏ, nên không mang cho đệ mấy thứ như pháp bảo thần binh."
"Lần này đến thăm tiểu đệ đệ, mang cho đệ chút đồ chơi."
Diệp Hân Hân hôn lên má Diệp Thiên, chậm rãi giơ ngón giữa lên, thon dài và thẳng tắp, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất.
Từ trong không gian giới chỉ, nàng chậm rãi lấy ra mấy món đồ chơi nhỏ lấp lánh ánh bảo quang.
"Đệ đệ nhìn này, đây là trống lúc lắc, lắc một cái rất vui đó."
Diệp Hân Hân nói, chọn ra một chiếc trống bỏi từ trong đống đồ chơi.
Mặt trống dường như được chế tạo từ một loại vật liệu đặc biệt, lấp lánh tinh quang hỗn tạp, hai chiếc dùi trống nhỏ cũng bất phàm, tựa như bảo thạch vậy.
Diệp Thiên còn chưa cảm thấy có gì không đúng, trực tiếp cầm lấy và lắc.
"Hắc hắc hắc, cái trống lúc lắc này hay thật."
Diệp Thiên cũng không muốn để người khác phát hiện ra điều gì khác thường, dù sao trẻ con thì thích những món đồ chơi này.
Nếu hắn không có hứng thú, đường tỷ chắc chắn sẽ cho rằng mình chuẩn bị không tốt.
Hắn không thể làm tổn thương tấm lòng của đường tỷ được.
"Đệ đệ thích không?"
Diệp Hân Hân cười, nhìn Diệp Thiên chơi vui vẻ, lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Nhưng ngay lập tức, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, một nụ cười tà ác thoáng qua.
"Chỉ cần đệ hôn tỷ tỷ một cái, tỷ tỷ sẽ cho đệ đồ chơi, còn cho đệ những thứ khác vui hơn nữa."
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, như làn thu thủy, khiến Diệp Hân Hân càng thêm yêu thích.
Cậu bé dùng giọng nói ngây thơ nói: "Được thôi, vậy ta hôn tỷ tỷ một cái nha."
Diệp Hân Hân vội ôm Diệp Thiên, Diệp Thiên nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ở ngay trước mắt, nhẹ nhàng hôn một cái.
Trong lòng thầm nghĩ: "Haizz, nghiệp chướng mà, thực ra ta không muốn hôn đâu, nhưng vì mấy món đồ chơi này, đành bất đắc dĩ vậy."
Hệ thống: Ngươi cũng muốn hôn đấy thôi, còn muốn tìm cớ cho mình, thật là vừa ăn cướp vừa la làng, phi phi phi.
"Hắc hắc hắc, đệ đệ ngoan quá." Diệp Hân Hân cực kỳ thỏa mãn, đôi mắt phượng nheo lại.
Hoàng Nhược Hi và Tô Khuynh Liên chứng kiến cảnh này, không hiểu vì sao, trong lòng cảm thấy chua xót, thậm chí không muốn nhìn nữa.
Nhưng vô tình, Tô Khuynh Liên nhận ra chiếc trống lúc lắc này không hề tầm thường.
"Cái này... Cái trống lúc lắc này vậy mà được chế tạo từ hắc kim huyền thiết, mặt trống lại dùng da của Kim Văn Bạch Hổ!"
"Thủ bút này... Có chút quá lớn rồi đi!"
Tô Khuynh Liên không thể tin được nói, không ngờ Diệp Hân Hân lại hào phóng đến vậy.
Nàng cũng từng nghĩ, với thân phận là hội trưởng Thiên Bảo thương hội, chắc chắn Diệp Hân Hân sẽ không keo kiệt.
Nhưng cũng không thể nào hào phóng đến thế.
Nàng cũng là thánh nữ của Nghê Thường đại giáo, nhãn giới tự nhiên bất phàm.
Nhưng chỉ riêng hắc kim huyền thiết thôi, ngày thường đã khó gặp, huống chi còn có da lông của Kim Văn Bạch Hổ.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là, những vật phẩm thần bảo như vậy lại được dùng để chế tạo trống lúc lắc.
Hai chữ "tài đại khí thô" đã không đủ để hình dung sự giàu có xa hoa của Diệp Hân Hân.
Hoàng Nhược Hi cũng bị chấn động đến tột đỉnh, với thân phận là trưởng công chúa của Phượng Hoàng cổ quốc, nàng cũng chưa từng thấy qua món đồ chơi nào xa hoa đến vậy.
Cho dù là đồ chơi của nàng khi còn bé, so sánh với món đồ này, cũng không bằng một phần mười.