Chương 08: Kiếm Trủng
Trước kia tôi chỉ ở tai nạn điện ảnh bên trong nhìn thấy qua hình ảnh, lúc này xuất hiện ngay trước mắt mình, mới biết được nó có nhiều rung động đáng sợ đến thế.
Giữa cả thiên địa đều tràn ngập tiếng ầm ầm rợn người, hoang mạc rộng lớn bị cuồng phong bạo lực cuộn lên, bốc lên không trung, vô số đá vụn, cát sỏi, cây khô cùng với sở hữu vật thể mắt trần có thể thấy đều bị cuốn lên trời.
"Đừng xem, chạy mau a!"
Cơ hồ là ngay khi ý thức được nguy hiểm, Tang Ninh liền vội kéo lấy tay Vân Thời Yến, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Tuy rằng mơ hồ ý thức được cơn gió này chính là hướng về phía bọn họ mà đến, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc ngốc đứng bất động.
Xin nhờ, lốc xoáy đó ai!
Chính là thép xi măng cũng phải bị xoắn thành cặn bã, chớ đừng nói chi là thân thể phàm thai của nàng.
Không chạy, chờ chết sao?
Trong thời khắc kinh hoàng này, Tang Ninh theo bản năng phản ứng vẫn dừng lại ở suy nghĩ của người bình thường, nửa điểm không ý thức được chính mình là tu sĩ, chỉ là dùng sức kéo người phía sau, dựa vào đôi chân mà chạy trốn.
Nàng không quay đầu nhìn, nên cũng không phát hiện ra ánh mắt Vân Thời Yến dừng lại trên đôi tay hai người đang nắm chặt, khóe miệng nhếch lên một độ cong như có như không.
Một tiếng cười trầm thấp truyền ra.
"Không cần chạy," hắn khẽ giật môi, nhẹ giọng nói, "Ngươi chạy không được đâu."
Tang Ninh có thể cảm giác được lốc xoáy đang không ngừng tiến đến gần bọn họ, cát bụi không ngừng táp vào lỗ tai, mũi, tim nàng đập như trống chầu, tựa hồ nghe thấy người sau lưng nói gì đó, nhưng thanh âm bị tiếng gió che lấp, tản đi quá nửa, nghe không rõ.
Vừa định quay đầu lại hỏi hắn, ngay sau đó, trong đầu nàng liền vang lên thanh âm thanh liệt, bình tĩnh của người đàn ông.
"Đừng chạy, mắt trận ở ngay trong phong nhãn."
Tang Ninh lúc này đầu óc ong ong không ngừng, nhất thời không phản ứng kịp ý tứ trong lời của hắn.
Cái gì mà mắt trận, phong nhãn...
Mắt trận... Ở trong phong nhãn?
Chờ một chút, mắt trận ở trong phong nhãn! ? !
Do quán tính, Tang Ninh lại chạy thêm vài bước nữa mới dừng hẳn.
Nàng thở hồng hộc quay đầu lại, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mịn.
"Ý... Ý ngươi là... Là chúng ta phải đi vào kia... Đi vào nơi đó?" Ngón tay nàng run rẩy chỉ hướng cơn cuồng phong to lớn như kết nối đất trời, chần chờ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Qua một tầng cát bụi, Tang Ninh nhìn thấy môi người đàn ông khẽ động.
"Đúng."
Tang Ninh: "? ! ?"
Rõ ràng môi ấm áp mềm mại là thế, sao lại thốt ra lời lạnh băng như gió sương Tây Bắc đại mạc!
Tang Ninh đầu óc cứng đờ.
Nàng chậm rãi xoay cái cổ cứng nhắc, nhìn về phía lốc xoáy, dường như chỉ cách bọn họ trong gang tấc.
Quần áo bị gió thổi phần phật, từng sợi tóc dài lộn xộn che khuất tầm mắt. Nhưng dù thế, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lốc xoáy liên tục cuốn tới hướng bọn họ, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rộng.
Cả bầu trời như bị kéo lên một tấm màn cát vàng, mặt trời sớm đã biến mất, trời đất tối sầm lại. Ngoài bóng hình người kia vẫn đứng bên cạnh nàng, dần dần, chỉ còn tiếng gió mỗi lúc một thêm rít gào bên tai.
Tang Ninh trong lòng thật sự không chắc chắn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu: Trước thiên nhiên, con người thật nhỏ bé và bất lực.
Vậy nên tu tiên, là đấu với trời như vậy sao?
Gió thổi càng thêm điên cuồng, ngang ngược, nàng chịu không nổi lực đạo của cuồng phong, cả người va vào ngực Vân Thời Yến, thân hình gần như bị cuốn đi.
Một lực đạo ôn nhu nhưng không cho phép nàng cự tuyệt rơi xuống ngang hông nàng.
Vân Thời Yến ôm lấy eo nàng, kéo sát vào lòng.
"Ôm chặt ta, nhắm mắt lại đi."
Lời vừa dứt, không ngoài dự liệu, cả hai người cùng bị gió cuốn lên không trung, trong chớp mắt bị hút cuốn vào lốc xoáy.
Tang Ninh thân thể nhẹ bẫng, trong cơn cuồng phong mãnh liệt này, nàng như chiếc lá bị gió cuốn đi, hoàn toàn không thể làm chủ được bản thân.
Nàng chỉ có thể ôm chặt lấy người phía trước, mười ngón tay xoắn chặt vào lưng hắn, như cây tầm gửi quấn chặt lấy thân cây.
Gió thổi vào tay áo, váy áo của nàng, cũng bay ngược theo hướng dòng khí xoắn hút. Nàng không mở mắt ra được, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tay áo va đập "ba ba" .
Từ xa, thiếu niên mặc áo đen vừa may mắn thoát khỏi một kiếp, ngước mắt nhìn lên, lại thấy thân ảnh quen thuộc biến mất trong gió.
Không kịp ngăn cản, hắn buông một tiếng chửi tục, khẽ nhảy lên không trung, theo sát bị hút vào phong nhãn.
"Phù phù" một tiếng.
Bọt nước vỗ mạnh vào lưng Tang Ninh, đau đến nàng nhe răng trợn mắt.
...Nước?
Tang Ninh gắt gao bám lấy cổ Vân Thời Yến, thân thể chìm nổi trong nước. Nước điên cuồng tràn vào mũi, nàng sặc nước, may mà hai tay bên hông vẫn ôm chặt nàng, không đến nỗi nàng bị sặc chết hoặc bị dòng nước xoáy cuốn xuống đáy.
Nàng cố mở mắt.
Không ngờ, bên trong phong nhãn lốc xoáy lại là một dòng sông vô cùng rộng lớn, giữa sông là những xoáy nước, sóng ngầm cuồn cuộn, cùng lực trùng kích không ngừng của nước sông.
Tang Ninh không khỏi rùng mình, rụt người lại, càng sát vào lồng ngực ấm áp của người phía trước.
Bên tai có tiếng thở nhè nhẹ, phả qua tai nàng.
Nàng còn chưa kịp thở ra, lại thấy trước mắt như có một con sóng kinh thiên động địa đánh tới.
Nước sông khiến mắt nàng đau rát, nàng cảm nhận được áp lực nặng nề do dòng nước đè ép.
Nhưng vòng ôm kia vẫn không hề buông lơi.
Không biết trôi trong nước bao lâu, họ mới đến được một bờ đất bằng phẳng.
Tang Ninh dùng cả tay chân, với sự giúp đỡ của người phía sau, trèo lên bờ.
Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Gió nhẹ thổi qua mặt nước, trên dòng sông rộng lớn nhuộm sắc máu nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, những hạt nước li ti bay lên đậu trên mặt nàng.
Bên bờ sông là một biển hoa mênh mông vô bờ, từng đóa từng đóa hoa lớn rực rỡ, yêu dị nở rộ, như lửa, như máu, như vẽ, lộng lẫy quỷ dị như ảo mộng.
Đây là... Mạn châu sa hoa?
Không, tuy rằng giống, nhưng loài hoa này khác với mạn châu sa hoa trong thế giới thực, ít nhất ở phần rễ của nó, có những phiến lá dài mọc ra, đây là... Huyết Linh Thảo.
Tương truyền, sau khi tu sĩ tịch diệt, thần hồn còn sót lại sẽ trưởng thành thành Huyết Linh Thảo ở nơi linh khí nồng đậm, không độc, cũng không dùng được để luyện đan.
Vì sao nơi này lại có một mảng lớn Huyết Linh Thảo như vậy? Chẳng lẽ họ vẫn chưa rời khỏi cấm địa Vân Miểu Tông?
Ánh mắt Tang Ninh dừng lại trên bóng người áo trắng bên bờ.
Nàng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, cắn răng đứng lên, bước về phía hắn.
Người đàn ông tóc đen rối bời, khuôn mặt thanh tú không chút huyết sắc. Vết thương bị Lưu Quang cắn thủng mấy ngày trước lại bị rách ra, máu tươi lẫn với nước sông chảy xuống, loang ra xung quanh, đỏ rực đến cực điểm.
Khóe môi hắn không ngừng rỉ máu, kinh mạch tựa hồ cũng đứt không ít.
"Ngươi không sao chứ?"
Nàng cuống quít gọi hắn, luống cuống tay chân lôi túi trữ vật xuống, lúc này mới sững sờ phát hiện mình vẫn đang mặc áo choàng Hỏa Vũ kết từ lông gà Hỏa Vũ.
Nhưng rõ ràng nàng đã trả áo choàng cho hắn rồi mà...
Tang Ninh suy nghĩ một lát, nhanh chóng lấy ra bình tụ linh đan, tách miệng hắn ra nhét vào.
Nàng còn chuẩn bị nếu hắn cắn chặt răng thì không thể cho vào được, nhưng tay vừa chạm vào cằm hắn, hắn liền thả lỏng, đan dược dễ dàng trôi vào miệng.
Chỉ nghe "rột" một tiếng, đan dược đã trôi xuống.
Ánh sáng trắng từ trong kinh mạch hắn xuyên qua, máu rỉ ra dần ngừng lại.
Vân Thời Yến khẽ run mi mắt, mở mắt.
"Ta không sao, đỡ ta đứng lên."
Thanh âm tuy yếu ớt, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo.
Tang Ninh nhẹ nhõm thở ra, cúi người đỡ hắn tựa vào tảng đá bên cạnh.
Thực ra Vân Thời Yến chỉ nhắm mắt dưỡng thần, linh thức vẫn nhìn thấy mọi cử động của nàng, chỉ là kinh mạch hắn đứt quá nhiều, không còn sức lực để động đậy, nên mới tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
"Đây là đâu vậy?" Tang Ninh lẩm bẩm hỏi.
Vân Thời Yến quét mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng cụp mắt xuống, giọng nhạt nhẽo: "Kiếm Trủng của Vân Miểu Tông."
Dưới hàng mi rũ xuống, ánh mắt khẽ động, không rõ là không kiên nhẫn hay phiền chán.
Tang Ninh không hề chú ý đến sự khác thường của hắn, thậm chí cũng không thấy kỳ lạ khi hắn biết rõ chuyện của Vân Miểu Tông đến vậy.
Nàng trợn to mắt, tò mò đánh giá xung quanh.
Là một kiếm tu, nàng biết Kiếm Trủng là gì.
Trong tu chân giới, tu luyện được chia thành các cấp bậc Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Linh Tịch, Nguyên anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp và Đại thừa. Mà kiếm tu tự nhiên lấy luyện kiếm làm chủ, mỗi kiếm tu khi tu luyện đến Kim Đan kỳ, sau khi Kết đan, đều có thể chọn bản mệnh kiếm.
Bản mệnh kiếm có linh, một khi được chọn, liền có thể cảm ứng được với bản thân, tu luyện đến hậu kỳ, tu sĩ có thể hợp nhất với bản mệnh kiếm, luyện thành tâm kiếm.
Tu luyện vốn là nghịch thiên mà làm, nếu không thể chân chính phi thăng, dù tu luyện đến Đại Thừa kỳ, cũng chỉ là cá nhân. Là người, ắt có sinh lão bệnh tử, dù tu sĩ sống lâu hơn người thường, cuối cùng cũng đến lúc Thiên Nhân Ngũ Suy.
Khi kiếm tu chết đi, bản mệnh kiếm mất đi linh tính, phần lớn được đặt trong Kiếm Trủng, một số ít có thể phân tán ở bất cứ đâu, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân phù hợp đánh thức nó.
Trong nguyên văn, bản mệnh kiếm Mặc Tinh của nam chính Tống Tễ Trần chính là lấy được từ Kiếm Trủng, nghe nói là do một thượng cổ kiếm tu tự tay đúc thành, danh kiếm hiếm có trên đời.
Cũng nhờ có kiếm Mặc Tinh, tu luyện của nam chính mới tiến triển nhanh chóng, dần trở thành kiếm tu xuất sắc nhất tu chân giới.
Tang Ninh tự biết mình đang ở Luyện Khí kỳ, không mong tìm được bản mệnh kiếm, nhưng tăng thêm kiến thức cũng tốt.
Chỉ là những thanh kiếm này, giấu ở đâu đây?
Nhìn một vòng, Tang Ninh không thấy nơi nào giống Kiếm Trủng trong biển hoa này.
Nàng cũng không thất vọng, quay đầu thành thật ngồi xuống bên cạnh Vân Thời Yến.
Quần áo hắn rách vài chỗ, tuy không gọi là tả tơi, nhưng cũng chẳng khá hơn. Không biết là bị phong nhận cắt khi bị cuốn vào phong nhãn hay bị đá ngầm dưới sông cứa, quần áo rách nát, mơ hồ thấy vết thương bên trong thảm thiết không kém. Nhất là ở vai, máu đã thấm ướt áo từ nãy.
Dù đã ngừng chảy máu, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, tóc ướt sũng dính vào thái dương, trông như mất máu quá nhiều, thật sự không lạc quan.
Tang Ninh cẩn thận đưa tay, muốn chạm vào lại sợ làm đau hắn, do dự một chút rồi nói: "Ta băng bó vết thương ở vai cho ngươi nhé, kẻo lát nữa lại rách ra."
Còn những chỗ khác, nàng không biết bắt đầu từ đâu, may mà những vết thương đó không sâu lắm, máu ngừng thì chắc không sao.
Vân Thời Yến vừa định từ chối, ngẩng mắt lên, lại thấy nàng lấy ra từ túi trữ vật một vật màu trắng...
Áo trong?
Ánh mắt hắn bất giác ngẩn ra.
Tang Ninh không để ý, giơ tay dùng sạch sẽ thuật lên quần áo, rồi dùng sức xé mấy mảnh vải còn lành lặn, xem ra đủ dùng, mới nhìn sang Vân Thời Yến.
"Cởi quần áo ra đi."