Bởi Vì Lười, Bị Nguyên Thủy Ghét Bỏ, Ta Bái Nhập Tiệt Giáo

Chương 26: Lão Tử: Tịch thu Vân Lân là ý của ta, khó bình!

Chương 26: Lão Tử: Tịch thu Vân Lân là ý của ta, khó bình!
Công đức chi lực ở trong hồng hoang có thể xưng là vạn năng, giờ đây Vân Lân muốn đem cành cây Ngộ Đạo trà thụ cùng Đa Bảo tương hợp, cải biến Đa Bảo thành kẻ theo hầu, cũng có thể làm được.
Nhưng chính như Thông Thiên đã nói, cái sự hao tổn công đức kia có thể xưng là một lượng lớn vô cùng.
Trong hồng hoang, ai có nhiều công đức như vậy để tiêu hao cơ chứ?
Cho dù là Nữ Oa, sau khi thành thánh, công đức của nàng cũng không nhiều bằng Vân Lân.
Nhưng mà Vân Lân mặc kệ nhiều như vậy, hắn vốn không có ý định lợi dụng công đức chi lực để tăng cao tu vi.
Mặc dù người ta vẫn thường nói công đức giúp tăng cao tu vi mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhưng Vân Lân không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để cảm ngộ cảnh giới. Bằng không, với tư chất và tài nguyên của hắn, hẳn đã sớm đạt tới Đại La đỉnh phong, cách Chuẩn Thánh chỉ còn một bước chân mà thôi.
Chứ không phải vẫn còn quanh quẩn ở Đại La trung kỳ như bây giờ.
Công đức sau lưng Vân Lân cứ như không cần tiền mà không ngừng tuôn ra, gột rửa cành cây Ngộ Đạo trà thụ và Đa Bảo, khiến chúng càng thêm phù hợp.
Không biết qua bao lâu, công đức của Vân Lân đã hao tổn đi một phần tư, một lượng công đức này đủ để một sinh linh bình thường đăng lâm Đại La chi vị.
Trên đầu Đa Bảo, kim hoa nở rộ bát phẩm, việc hắn theo hầu đã được cải biến.
"Hoa! !"
Trên đỉnh Côn Luân, có dị tượng hùng vĩ sinh ra.
Một hư ảnh Tầm Bảo Thử đầu đội Ngộ Đạo trà thụ xuất hiện ở Côn Luân Sơn.
"Độ kiếp!"
Vân Lân trở về vị trí cũ.
Muốn hoa nở cửu phẩm, vậy thì không phải chỉ công đức có thể làm được.
Đa Bảo trong mắt rưng rưng lệ nóng, xông thẳng về phía lôi kiếp, thành công tiến vào Đại La cảnh giới.
Nam Cực nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.
Bát phẩm!
Một Đa Bảo trước giờ vẫn luôn không bằng hắn, giờ lại hoa nở bát phẩm!
Thông Thiên trên mặt tươi cười rạng rỡ, vung tay lên, đông đảo đệ tử Thượng Thanh trở về Thượng Thanh cung.
"Đa Bảo, đa tạ đại sư huynh ân đức!" Đa Bảo cảm kích nói.
Lúc này Đa Bảo, tuy đã hóa thành hình người, nhưng trên đầu vẫn còn một mầm cây nhỏ.
Mầm cây kia tản mát màu xanh biếc nhàn nhạt, hào quang ngộ đạo bao phủ lấy Đa Bảo.
Khiến cho cả người Đa Bảo nhìn qua tràn đầy vẻ trí tuệ.
Vân Lân nhìn thấy tạo hình của Đa Bảo, nhất thời có chút im lặng.
Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều như vậy, thấy cành Ngộ Đạo trà thụ thuận tay liền cắm vào.
A, cái này…
Muốn cuộc sống không có gì trở ngại, trên đầu cũng nên có chút màu xanh lá cây.
"Không có việc gì, ta thường xuyên không ở bên cạnh lão sư, ngươi hãy thay ta hảo hảo làm bạn lão sư, thay ta quản giáo sư đệ sư muội." Vân Lân cười nói.
Hắn cũng có những tâm tư riêng, giúp đỡ sư đệ của mình là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất là hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Thông Thiên được. Sau này Tiệt giáo đều do Đa Bảo quản lý, giúp Đa Bảo chẳng khác nào là giúp cả Tiệt giáo sau này.
"Thật vất vả mới tới Côn Luân một chuyến, ở lại thêm chút nữa đi!" Thông Thiên nói.
Hắn rất muốn giữ Vân Lân ở lại bên cạnh, nhưng cũng biết không thể giữ được.
"Vậy thì lưu lại một ngàn năm, hảo hảo nghe lão sư dạy bảo." Vân Lân nói.
Vân Lân ở lại Côn Luân Sơn ngàn năm, Thông Thiên cũng cố ý đem kiếm đạo của mình truyền thụ cho Vân Lân.
Tru Tiên kiếm trận của Thông Thiên vang danh khắp Hồng Hoang, kiếm đạo vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này.
Đáng tiếc Vân Lân đối với kiếm đạo cũng không có hứng thú, Thông Thiên cũng không miễn cưỡng.
Gần đến lúc sắp đi, Vân Lân đến Thái Thanh Cung một chuyến.
"Tiểu Vân Lân, đến chỗ ta có chuyện gì không?" Lão Tử hơi kinh ngạc khi Vân Lân đến thăm.
"Đại sư bá, cái này cho ngài!"
Vân Lân lấy ra ngọc giản đã chuẩn bị trước, đưa cho Lão Tử. Đây là món đồ đặc biệt mà Vân Lân đã chuẩn bị từ trước. Sau đó, không đợi Lão Tử nói gì, hắn đã cáo từ rời đi.
Lão Tử cầm lấy ngọc giản kia trong tay, ban đầu không mấy để ý, nhưng chỉ tùy ý liếc qua, cả thể xác và tinh thần của ông đều run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, trên Thái Thanh Cung xuất hiện một cỗ khí tức đặc thù.
Giờ khắc này, dù là Thông Thiên hay Nguyên Thủy đều có cảm giác.
"Đại huynh đây là…" Nguyên Thủy đột nhiên ngẩn người.
"Đại huynh lý giải về đạo lý, thế mà trong ngàn năm ngắn ngủi, đã đạt đến tình trạng như vậy!?" Thông Thiên cũng kinh hô thành tiếng.
Hai người cùng tề tựu tại Thái Thanh Cung, hộ pháp cho Lão Tử.
Các sinh linh trên Côn Luân Sơn cũng cảm nhận được khí tức kỳ dị này, hơn nữa cỗ khí tức này rất có ích lợi đối với bọn chúng.
"Trảm! !"
Trong Thái Thanh Cung, Lão Tử dùng linh bảo trảm thi, lần này chém chính là Tam Thi!
Chính là chấp ta thi khó trảm nhất!
Hiện tại, trong Hồng Hoang, những đại năng Chuẩn Thánh kia còn chưa có ai có thể chém được Tam Thi để tiến vào Chuẩn Thánh hậu kỳ.
Mà Lão Tử chính là người đầu tiên!
"Chúc mừng đại huynh! !"
Thông Thiên và Nguyên Thủy tiến vào Thái Thanh Cung chúc mừng Lão Tử.
Nhưng sau khi chém được Tam Thi, Lão Tử lại không hề biểu lộ nửa điểm vui mừng.
"Đại huynh, huynh đây là…" Nguyên Thủy không hiểu hỏi.
Lão Tử nhìn về một phương hướng, thở dài một tiếng: "Ta tu vô vi chi đạo, giảng cứu thanh tâm quả dục, nhưng giờ ta chỉ có một việc khó lòng nguôi ngoai."
"Ta hối hận lúc trước đã không thu Vân Lân làm đồ đệ! ! !"
Nguyên Thủy và Thông Thiên lập tức nhìn nhau ngơ ngác.
Mà giờ khắc này, Vân Lân đã ngồi trên lưng Nhỏ Da.
Trong sự quyến luyến không rời của đông đảo đệ tử Thượng Thanh cung, hắn rời khỏi Côn Luân.
Khi Lão Tử chém được Tam Thi, Vân Lân cũng đã biết.
Còn ngọc giản mà hắn đưa cho Lão Tử, kỳ thật không phải thứ gì khác.
Mà chính là Đạo Đức Kinh!
Đạo Đức Kinh là chỗ dựa của Lão Tử, lại là tác phẩm do Lão Tử góp nhặt mà thành, đối với việc dẫn dắt Lão Tử hiện tại, tác dụng có thể nghĩ.
Bằng không, Lão Tử cũng sẽ không vì Vân Lân mà khó lòng nguôi ngoai.
Vân Lân có thể ngộ ra thứ này, rõ ràng là người thích hợp nhất để tiếp nhận truyền thừa của ông!
Bất quá, Vân Lân cho Lão Tử Đạo Đức Kinh, cũng chỉ là muốn kết nhân quả trước với đại sư bá thôi!
Nói đến phong thần đại kiếp, nếu không có Lão Tử giúp đỡ Nguyên Thủy, thì cuối cùng hươu chết về tay ai thật khó mà nói chắc.
"Nhỏ Da, ngươi ở Thượng Thanh cung sống không tệ nhỉ!" Vân Lân trêu chọc.
Vì là tọa kỵ của Vân Lân, nên Nhỏ Da ở Côn Luân Sơn nhận được đãi ngộ vô cùng tốt.
Nhỏ Da phát ra tiếng kêu chít chít.
Nói nó rất muốn về Kỳ Lân sườn núi, còn nói đồ ăn ở Côn Luân Sơn không ngon.
Khiến Vân Lân bật cười.
"Ngươi đó, không biết bao nhiêu người muốn ở lại Côn Luân mà không có cơ hội đâu! Vậy chúng ta đi nhanh thôi, tăng tốc lên nào!" Vân Lân ném một viên linh quả vào miệng Nhỏ Da.
Sau đó, một vệt kim quang xẹt qua, hai người thẳng tiến về Kỳ Lân sườn núi.
"Đâm chết ngươi! Ta đâm chết ngươi! Đáng giận! Quá ghê tởm, lại dám cướp danh tiếng của ta?"
Không lâu sau khi Vân Lân vừa đi.
Trong Ngọc Hư Cung, Nam Cực nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này có người gõ cửa.
Nam Cực vội giấu con rối rơm đi, rồi khôi phục vẻ đạo mạo.
"Sư thúc, ngài có chuyện gì không?" Nam Cực nghi ngờ nhìn Nhiên Đăng.
"Ta muốn chặn giết Vân Lân!"
Nhiên Đăng mỉm cười.
Nam Cực giật mình kinh hãi, hắn chán ghét Vân Lân là thật, nhưng còn chưa đến mức động thủ giết Vân Lân!
Dù sao, bây giờ Tam Thanh là một nhà, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ra sao?
"Sư thúc, chuyện này… không hay lắm đâu!"
"Nam Cực sư chất, Vân Lân một ngày chưa bị trừ khử, trong hàng đệ tử đời thứ hai của Tam Thanh, ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh." Nhiên Đăng cười nói.
Nam Cực do dự một lát, nhớ lại nỗi sợ hãi bị Vân Lân chi phối, cuối cùng cắn răng.
"Sư thúc có kế hoạch gì?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất