Chương 03: Câu ra Hoàng Trung Lý
Mà ngộ đạo thạch này, cũng là Thủy Kỳ Lân ban tặng cho Vân Lân.
Đây lại càng là trấn tộc chi bảo năm đó của Kỳ Lân nhất tộc, có thể thấy được Thủy Kỳ Lân che chở Vân Lân đến mức nào.
Vân Lân cứ thế ngủ một giấc, lại trôi qua cả ngàn năm.
Hắn ngáp dài một tiếng, vươn mình một cái thật sảng khoái.
"Lốp bốp!"
"Phanh!"
Trên người Vân Lân chợt có một trận thần quang chớp động, trên đỉnh đầu hào quang rực rỡ tỏa ra.
Ngủ một giấc, lại đột phá đến Kim Tiên cảnh giới rồi.
Đợi đến khi Tam Hoa Tụ Đỉnh, vậy hắn liền là Đại La Kim Tiên.
Ừm!
Có chút lợi hại rồi đó, sâu kiến.
"Ngủ thật là thoải mái a! Chắc không ngủ nữa đâu, làm ít đồ ăn lót dạ một chút đi!"
Vân Lân lấy ra một cái cần câu trông rất đơn sơ.
Thần kỳ cần câu: Đối với sinh vật biển có một loại lực hấp dẫn thần bí, chỉ cần sinh linh nào cắn câu, đều sẽ bị cần câu này khống chế.
Ấm áp nhắc nhở, thần kỳ cần câu đôi khi cũng có thể câu lên những thứ khác đó nha!
Bất quá Vân Lân đối với điều này có chút hoài nghi, bởi vì trên cần câu này, không có mồi câu, vậy thì có thể câu được cá sao?
Chẳng lẽ cá đều là đồ ngốc cả ư?
Vân Lân đứng trên ngộ đạo thạch, mặt hướng ra biển cả mênh mông, ném cần câu ra xa.
Không lâu sau, cần câu có động tĩnh.
Nha!
Thật sự có tên ngốc nào đó mắc câu rồi.
Vân Lân dùng sức kéo một cái, một con cá lớn bị kéo ra khỏi mặt nước.
Con cá này nhìn qua giống hệt cá mập, bộ dạng hung thần ác sát, trong miệng còn đầy răng nhọn hoắt.
Lại còn có tu vi Kim Tiên.
Hơn nữa con cá lớn này liền lao thẳng đến Vân Lân mà đánh tới.
Thật ra thì hắn sớm đã nhìn chằm chằm Vân Lân từ lâu rồi, ngồi chờ đã ngàn năm nay, vật nhỏ này nhìn qua thơm ngon ngọt ngào, trong cơ thể lại giống như tích chứa một nguồn năng lượng lớn, nếu không có trận pháp ngăn trở, hắn đã sớm động thủ rồi.
Hiện tại Vân Lân vung cần câu, hắn cũng nhìn thấy hết trong mắt, không chút do dự cắn lấy lưỡi câu, chỉ vì để Vân Lân kéo hắn vào trong trận pháp.
Vân Lân cũng không ngờ tới, không phải là không có mồi câu, mà chính hắn mới là mồi câu béo bở.
"Rống!"
Cá lớn mở ra cái miệng như chậu máu, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, sắp được ăn thịt Vân Lân rồi.
Kết quả hắn phát hiện mình chẳng làm gì được cả.
Vân Lân đột nhiên há ra cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Nhưng mà cái miệng nhỏ đó lại trong mắt cá lớn biến thành vô hạn to lớn, cuối cùng Vân Lân một ngụm nuốt chửng con cá lớn.
"Hương vị quả thực rất ngon, nhưng mà không có gia công qua, vẫn còn thiếu chút hương vị, hy vọng hệ thống có thể ban thưởng cho ta một đầu bếp."
Vân Lân tặc lưỡi.
Chính hắn cũng có thể xử lý được, nhưng mà hắn lười nhác động tay động chân.
Mà con cá lớn đến chết cũng không thể ngờ được, hắn ngồi chờ con mồi, nhưng thật ra chính là kẻ đi săn.
Tiếp theo Vân Lân tiếp tục câu cá.
Tôm hùm to lớn.
Ăn!
Vỏ sò ngàn năm tuổi.
Ăn!
...
Vân Lân quyết định câu mẻ cuối cùng.
Bất quá lần này thả móc xuống, hình như câu được thứ gì đó không giống bình thường.
Vân Lân bỗng nhiên kéo mạnh một cái.
"Cái gì thế này! Lại là một cái cây, không ăn được. Ấy, cây này tốt nhất là có trái cây a!"
Vân Lân kéo cái cây lên, phát hiện trên cây kết những trái cây rất giống quả mận, màu vàng óng ánh.
Cả cái cây còn được bao phủ bởi khí tức Hỗn Độn.
Lập tức, một cái từ ngữ bật ra trong đầu Vân Lân.
"Ta dựa vào, đây chẳng phải là tiên thiên linh căn Hoàng Trung Lý trong truyền thuyết sao!"
Nghe đồn trong Hồng Hoang có mười cây cực phẩm tiên thiên linh căn.
Đó là Hoàng Trung Lý, tiên hạnh, Ngộ Đạo trà thụ, bàn đào thụ, Nhân Sâm Quả, Khổ Trúc, năm châm tùng, Phù Tang mộc, cây nguyệt quế, dây hồ lô.
Hoàng Trung Lý lại là đứng đầu trong mười đại tiên thiên linh căn.
Càng có truyền ngôn xưng rằng, Hoàng Trung Lý cùng dây hồ lô thật ra đều là hỗn độn linh căn, từ khi Hồng Hoang còn chưa xuất hiện đã tồn tại ở trong đó.
Về sau, khi Hồng Hoang xuất hiện, chúng liền bị hạ vị cách, trở thành cực phẩm tiên thiên linh căn.
Đạo Tổ Hồng Quân từng gặp được cây Hoàng Trung Lý, hái một ít quả, về sau còn ban cho Tam Thanh một ít, còn bản thân cây Hoàng Trung Lý thì bặt vô âm tín.
Bây giờ, cả cái cây lại bị Vân Lân câu được rồi.
"Bảo bối tốt, để ta nếm thử xem linh căn đệ nhất Hồng Hoang đến tột cùng ngon đến mức nào!" Vân Lân nhảy lên cây, ăn như gió cuốn.
Mở full công suất!
Không lâu sau, Vân Lân ăn đến bốn mươi chín quả Hoàng Trung Lý thì không ăn được nữa.
"Nấc~"
Vân Lân ngã chổng vó nằm trên ngộ đạo thạch, bụng căng tròn vo, giờ hắn chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
"Hậu kình của thứ này có hơi bị mạnh à nha!"
Vân Lân lẩm bẩm.
Hoàng Trung Lý là linh căn đệ nhất Hồng Hoang, quả không sai.
Ngàn vạn năm mới nở hoa, ngàn vạn năm mới kết trái, ngàn vạn năm mới thành thục.
Mỗi một quả đều tích chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần, lại vô cùng cường đại.
Từ một phương diện khác mà nói, một viên Hoàng Trung Lý thậm chí có thể sánh ngang với một kiện hạ phẩm tiên thiên linh bảo.
Đại La Kim Tiên, ăn liền ba viên cũng đã có chút khó mà chịu nổi.
Kết quả Vân Lân một hơi ăn đến bốn mươi chín quả.
"Ngủ tiếp!"
Mắt nhắm nghiền, Vân Lân liền bắt đầu ngáy o o.
Mà thân thể nhỏ bé của hắn, cũng được bao bọc bởi một cỗ lực lượng, từ từ trải qua ngộ đạo thạch, từng chút từng chút dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Lại hai ngàn năm nữa trôi qua.
Trong Tử Tiêu Cung.
"Tỉnh lại!"
Hồng Quân phất tay, đông đảo đại năng Hồng Hoang đồng loạt tỉnh lại.
Đông đảo đại năng đều có thu hoạch riêng, như Lão Tử đã chém được hai thi, đạt đến Chuẩn Thánh trung kỳ.
"Các ngươi còn có nghi vấn gì không?" Hồng Quân hỏi.
"Đạo Tổ, ta Vu tộc không có nguyên thần, không biết thiên số, vậy làm sao có thể tu ra nguyên thần?" Hậu Thổ hỏi.
Ba lần giảng đạo, thật ra đối với Hậu Thổ tác dụng không lớn.
Nhưng vì đền bù những thiếu sót của Vu tộc, nàng mới cố gắng lắng nghe trọn vẹn ba lần giảng đạo.
"Hậu Thổ, Vu tộc chính là do tinh huyết của Bàn Cổ đại thần hóa thành, được trời ưu ái, sinh ra đã có được lực lượng pháp tắc, việc gì phải chấp nhất vào nguyên thần?" Hồng Quân nói.
Hậu Thổ không nói gì thêm.
Sau đó, một số người khác có nghi vấn, Hồng Quân cũng lần lượt giải đáp.
Tiếp theo, Hồng Quân nhìn về phía đám người, thu Tam Thanh làm thân truyền, thu hai người phương Tây làm ký danh đệ tử.
"Đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín, vì vậy thiên đạo có thiếu sót. Bần đạo muốn hợp đạo, bù đắp thiên số."
"Trong Hồng Hoang, muốn thành tựu Thánh Nhân chi đạo, cần lấy Hồng Mông Tử Khí làm đại đạo chi cơ, bản tọa có bảy đạo Hồng Mông Tử Khí, sẽ ban cho bảy người ở đây!"
Hồng Quân vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt sốt ruột.
Sau đó, Hồng Quân liền đem sáu đạo tử khí lần lượt ban cho Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Nữ Oa, và hai người phương Tây.
Đế Tuấn và những người khác thì mặt đầy vẻ mong chờ.
Đặc biệt là Đông Vương Công, hắn là người đứng đầu trong số các nam tiên của Hồng Hoang, thậm chí còn đinh ninh rằng tử khí kia không ai khác ngoài mình có được.
Nhưng Hồng Quân lại ban sợi Hồng Mông Tử Khí cuối cùng cho Hồng Vân.
Điều này chọc giận Côn Bằng.
Lúc ấy, nếu không phải Hồng Vân hiền lành nhường chỗ ngồi, thì hắn đã không bỏ lỡ cơ hội với tử khí rồi.
Hiện tại, Hồng Vân có được tử khí mà hắn thì không, Côn Bằng trong lòng càng thêm bất bình.
Sau khi phân phát xong tử khí, Hồng Quân liền bắt đầu phân phát bảo vật, Tam Thanh thu hoạch lớn nhất, trong đó Thông Thiên cầm được nhiều bảo bối nhất.
Đây chính là sự tính toán của Hồng Quân.
Ngày sau, phong thần kiếp càng kịch liệt, đối với hắn càng có lợi.
"Ta muốn hợp đạo, sau này trong Hồng Hoang sẽ không có lượng kiếp nào nữa, khi Hồng Quân không xuất hiện, các ngươi nhất định phải tuân theo quy tắc vận hành của Hồng Hoang!"
Toàn bộ Hồng Hoang vì đó chấn động.
Đông đảo đại năng đều có thể cảm nhận được quy tắc Hồng Hoang đang tiến gần đến sự hoàn chỉnh, và lực ước thúc của thiên đạo cũng tăng lên đáng kể.
Mà những đại năng đó cũng rời khỏi Tử Tiêu Cung, trở về Hồng Hoang.
"Trấn Nguyên Tử đạo huynh, ta xin cáo từ trước, để tìm hiểu sự diệu dụng của tử khí kia, đợi ta xuất quan, chúng ta lại cùng nhau uống rượu trò chuyện." Hồng Vân cười nói lời tạm biệt.
Trấn Nguyên Tử không hề nghi ngờ, cùng Hồng Vân mỗi người một ngả.
Mà sau khi Hồng Vân rời đi, Côn Bằng liền lén lút đuổi theo.
Hắn đã đạt thành hiệp nghị với Đế Tuấn và Thái Nhất, giết Hồng Vân, đoạt lấy tử khí, và hắn sẽ bằng lòng gia nhập bọn họ.
Còn về phía Tam Thanh.
"Đại huynh, Nhị huynh, ta muốn đi Bắc Hải một chuyến."
Lão Tử và Nguyên Thủy đồng ý, biết Thông Thiên muốn đi đón Vân Lân, cả ba người lại cùng nhau lên đường.