Chương 11:
Khi tôi đến bệnh viện nhận thi thể mẹ, bà gầy gò nhỏ bé, toàn thân trắng bệch lạnh lẽo, nằm yên tĩnh trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, giống hệt như trước khi chưa tỉnh lại.
Chỉ là lần này, bà sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau này, tôi không còn mẹ nữa.
Y tá nói, mẹ tôi trước đó đã từ chối điều trị, chỉ là không ngờ lần này bà lại nhân lúc tỉnh dậy giữa đêm mà lén rút ống thở.
Y tá còn nói, khi còn sống bà luôn muốn gặp tôi, bệnh viện cũng đã liên lạc với tôi, nhưng tôi không chịu đến…
Là do tôi luôn không chịu gặp bà, không chịu tha thứ cho bà, nên bà mới tuyệt vọng đến mức tự mình rút ống thở, một lần nữa chọn cách tìm đến cái chết…
Là tôi, đã ép chết bà, ép chết người mẹ đã cùng tôi nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn.
Tôi đáng chết biết bao!
Tại sao tôi vẫn còn sống?
Tôi cũng nên chết đi mới phải.
Tôi canh giữ thi thể mẹ, đầu óc trống rỗng.
Trống rỗng đến mức thế giới dường như cũng trở nên tĩnh lặng, rõ ràng miệng mọi người đều đang mấp máy, nhưng tôi lại không nghe thấy âm thanh nào từ họ.
Khi Chu Dạng vội vã đến bệnh viện tìm tôi, tôi thậm chí còn không nhớ anh ta là ai nữa.
Anh ta luyên thuyên nói rất nhiều điều, nhưng tôi không nghe lọt một câu nào.
Anh ta ép tôi ăn, tôi rất muốn vâng lời, nhưng cứ ăn vào là tôi lại nôn ra.
Cuối cùng, anh ta tức giận gọi một người khác đến.
Anh ta túm cổ áo người đó, chửi bới ầm ĩ, như muốn đánh nhau. Nhưng sau đó, hai người không biết vì sao lại ngồi xuống nói chuyện một cách bình thản.
Rồi sau đó, người đó tiến lại gần tiêm một mũi vào cánh tay tôi, và tôi mất đi ý thức.
…
Trong bệnh viện, Chu Dạng túm lấy cổ áo Sở Hà không buông.
"Anh không phải bạn trai cô ấy sao? Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không ở bên cô ấy? Đồ khốn!"
"Xin lỗi, chuyện này tôi thực sự không biết. Nhưng, trạng thái hiện tại của Thẩm Nghệ rất không ổn, anh có thể để tôi xem cho cô ấy trước được không?"
Thái độ ôn hòa của Sở Hà khiến sự tức giận của Chu Dạng vơi đi phần nào, anh ta buông tay, nhìn Sở Hà bước về phía Thẩm Nghệ.
Cho đến khi Sở Hà lấy ra ống tiêm, Chu Dạng kinh hãi: "Anh làm gì vậy?"
"Tình trạng cô ấy hiện rất bất ổn, tôi lo cô ấy lại có ý định tự tử, nên phải giúp cô ấy bình tĩnh lại trước đã." Sở Hà giải thích.
Sau khi tiêm thuốc an thần, Thẩm Nghệ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Sở Hà nhìn Chu Dạng: "Tiện nói chuyện không?"
Chu Dạng gật đầu, vội vàng hỏi: "Ý gì là lại có ý định tự tử? Thẩm Nghệ từng tự tử rồi sao? Anh rốt cuộc biết những gì?"
Sở Hà bất lực nhếch khóe môi, nói với anh ta: "Thực ra, tôi không phải bạn trai của Thẩm Nghệ, tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy.
"Một năm trước, cô ấy đến chỗ tôi khám bệnh, lúc đó tình hình còn ổn, không nghiêm trọng lắm, sau điều trị cũng đã có tiến triển… Nhưng, nửa năm sau, bệnh tình cô ấy đột nhiên trở nặng, nuốt cả lọ thuốc ngủ.
"May mà mẹ cô ấy phát hiện kịp thời, cứu được một mạng. Sau đó tình trạng của cô ấy vẫn không tốt lắm, nhưng ít nhất không có ý định tự tử…
"Lần trước ăn cơm gặp anh và cô ấy ở cùng nhau, tôi còn tưởng hai người đã tái hợp. Tôi đã nói chuyện với cô ấy, lúc đó trạng thái của cô ấy vẫn khá tốt, không ngờ nhanh như vậy lại…"
Sở Hà thở dài.
Chu Dạng dường như bừng tỉnh: "Cô ấy chưa bao giờ kể với tôi những chuyện này, cô ấy đã bắt đầu điều trị từ một năm trước, vậy hóa ra lúc đó cô ấy kiên quyết chia tay tôi là vì chuyện này sao?
"Chắc không chỉ vậy đâu, áp lực chính của cô ấy đến từ mẹ cô ấy, nhưng chuyện này liên quan đến quyền riêng tư cá nhân, tôi không thể tiết lộ quá nhiều cho anh, vẫn là đợi cô ấy tỉnh lại rồi anh tự hỏi cô ấy đi."
…