Bông Hồng Trong Tim

Chương 7:

Chương 7:
"Cô định đi đâu?"
Không biết Chu Dạng đã tỉnh từ lúc nào, giờ đây anh đang đứng ở cửa phòng, nhàn nhã nhìn tôi.
Ngón tay tôi đang nắm tay nắm cửa đành lặng lẽ rụt lại, đang định nghĩ xem giải thích với anh thế nào, Chu Dạng lại bật cười khẩy.
"Lại đến bệnh viện? Gặp bạn trai bác sĩ tâm lý của cô à?
"Thẩm Nghệ, anh ta có biết cô đang làm thuê cho tôi để trả nợ không?"
Tôi nghe thấy một chút giễu cợt trong giọng nói của anh, vốn dĩ trong lòng còn hơi chột dạ và áy náy, nhưng giờ lại bỗng dưng nổi lên một cục tức.
"Anh có ý gì? Tuy tôi đúng là đã nhận tiền của anh để làm thuê, nhưng không có nghĩa là phải giới hạn tự do cá nhân của tôi, đúng không?"
Chu Dạng không biết bị làm sao, sắc mặt ngày càng trầm xuống, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: "Nhưng bây giờ cô là bảo mẫu của tôi, không có sự cho phép của tôi, tôi không cho phép cô đi tìm anh ta!"
Giọng điệu độc đoán của anh khiến tôi nghe rất khó chịu, gần như theo bản năng đã phản bác lại:
"Chu Dạng, tôi chỉ là người làm thuê cho anh thôi, anh có thể quản được sắp xếp công việc, nhưng anh không quản được cuộc sống riêng tư của tôi.
"Tôi muốn đi tìm ai, gặp ai, anh không có quyền quản."
Tôi quay đầu lại, ngón tay lại nắm lấy tay nắm cửa.
Chu Dạng lại đột nhiên xông tới, mạnh mẽ kéo tay tôi ra.
Anh nắm chặt cổ tay tôi, đóa hồng trên cổ tay bị anh bóp đến nhăn nhúm.
"Chu Dạng! Anh bị điên rồi à?" Tôi hét lớn vào mặt anh.
Chu Dạng cắn môi không nói, cũng không buông tay, cứ như muốn cùng tôi giằng co mãi như vậy.
Tôi cố gắng giằng co mấy lần, cổ tay bị vặn đến đỏ ửng, anh vẫn không chịu buông tay.
Tôi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ đỏ mắt nhìn tôi, không có ý định nhượng bộ chút nào.
Thời gian từng chút trôi qua, Chu Dạng vẫn cứ giằng co như vậy.
Tôi hít sâu mấy hơi, buộc phải dùng chiêu khích tướng.
"Chu Dạng, anh không thấy bây giờ anh quá mập mờ với tôi sao?
"Anh lại không phải ai của tôi, tôi đi tìm bạn trai của tôi thì liên quan gì đến anh?
"Chia tay lâu như vậy rồi, anh sẽ không phải vẫn chưa quên tôi đấy chứ? Vậy thì anh thật không có khí phách gì cả..."
Tôi từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim anh, tận mắt thấy mắt anh ngày càng đỏ, ngay cả khóe môi cũng bắt đầu co giật run rẩy.
Bàn tay Chu Dạng nắm cổ tay tôi càng lúc càng chặt, như thể kiềm nén đến cực điểm, anh đột nhiên giơ cổ tay tôi lên, tức giận nói từng chữ một: "Đúng! Tôi chính là không quên được! Không quên được Thẩm Nghệ, người năm xưa ở vách núi đã nắm tay tôi kiên trì hơn hai tiếng đồng hồ mà không nỡ buông!
"Chính là sự cố chấp và kiên trì của cô ấy, đã giúp tôi có thể tiếp tục sống trên đời này.
"Cô ấy năm xưa, thà chịu đựng đau đớn cổ tay bị xây xát chảy máu cũng không chịu từ bỏ việc cứu tôi, nhưng tại sao sau này, cô ấy lại đột nhiên không cần tôi nữa?
"Thẩm Nghệ, coi như tôi cầu xin cô, cô trả lại tôi cô ấy năm xưa có được không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất