Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 39: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (13)

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Thông qua lời nói khi say của Tiểu Lục, Vân Thanh Thanh đại khái hiểu được từ đầu đến đuôi mọi chuyện.


Năm đó, trong bữa tiệc sinh thần của Triệu Triệt, Tiểu Lục là thái giám mới tới của Ngự Thiện Phòng, vừa lúc phụ trách hầu hạ một bàn của Lan tần.


Sau khi Triệu Triệt bị Gia Hòa Đế chuốc say thì bị Lưu Thiện đỡ đến thiên điện ngủ lại, lúc ấy Tiểu Lục vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng không biết sao hắn lại đột nhiên đau bụng, sau khi giải quyết ở nhà xí phụ cận  xong, hắn trở lại thiên điện, đúng lúc nhìn thấy một màn Lan tần bị người ta cưỡng chế ném vào giếng kia.


Chuyện này gây kích thích nghiêm trọng đến Tiểu Lục, từ đó về sau tinh thần hắn trở nên hỗn loạn, thấy người nào mặc áo trắng tóc dài là kêu  nữ quỷ.


Có thể là ở trong cung lâu rồi, Tiểu Lục tự nhiên cảm thấy việc này không thể nói lung tung nên bình thường chưa bao giờ đề cập qua hai chữ "Lan tần", thẳng đến hôm nay hắn không cẩn thận uống hết mấy ngụm Tuyết Hạ Hương mới đem chuyện Lan tần bị ném vào giếng bại lộ.


Vân Thanh Thanh đưa Tiểu Lục quay về phòng thái giám, để hắn uống xong một chén canh giải rượu, qua hai canh giờ, Tiểu Lục tỉnh, Vân Thanh Thanh liền túm lấy hắn, bảo hắn đem sự thật nói cho cô biết.


Vân Thanh Thanh cầm vàng trong bảo khố, lại đảm bảo mình sẽ không để lộ việc này ra ngoài, lúc này Tiểu Lục mới đem tất cả sự tình nói ra.


Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, người chứng kiến vụ án của Lan tần đích thật là Tiểu Lục, hơn nữa sự việc cũng trùng khớp với khi ép hỏi lúc hắn say rượu.


"Lúc ấy bọn thái giám giết người với Lưu Thiện là ai?" Vân Thanh Thanh nghiến răng hỏi.


Tiểu Lục báo tên của hai người, Vân Thanh Thanh phát hiện thế mà mình đã gặp qua hai người kia rồi, cả hai đều là tay sai của Lưu Thiện.


Vân Thanh Thanh thả Tiểu Lục về, cũng tịch thu Tuyết Hạ Hương của hắn.


"Lần sau đến Nam Cung ta cho ngươi uống tiếp."


Tiểu Lục vừa uống rượu là điên khùng nói ra hết mọi chuyện, để hắn tùy ý uống thật sự rất nguy hiểm, thấy Vân Thanh Thanh tạm giữ Tuyết Hạ Hương, Tiểu Lục khóc lóc rời đi.


Mấy ngày kế tiếp, Vân Thanh Thanh tiêu tiền mua người đi hỏi thăm tin tức hai tên tay sai kia của Lưu Thiện, từ sau khi Lưu Thiện rớt đài, người của Lưu Thiện đều bị thanh trừ qua một lần, trong đó một tên tay sai làm nhiều việc ác bị Ngô thái phó lưu đày, còn sót lại một tên còn sống, hiện giờ đang ở Hoán Y Cục giặt quần áo.


Vân Thanh Thanh xử lý vụ án của Lan tần, thẳng đến một ngày cô đột nhiên phát hiện ra gần đây hướng gió Nam Cung thay đổi.


Từ sau khi Ngô thái phó rời đi, mỗi ngày trong Nam Cung sẽ có vài ba người lén đến đây, theo như Vân Thanh Thanh quan sát được, trong đó có cung nữ có thái giám, thậm chí còn có một số quan viên không rõ danh tính, cô để cho tiểu hệ thống xem qua, phát hiện chức quan của đối phương còn không thấp.


Sau khi Nam Cung xuất hiện các trọng thần trong triều, Triệu Triệt còn bận hơn cả cô, thời điểm người tới hắn sẽ cùng đối phương nói chuyện trong thư phòng, sau khi người đi rồi hắn ở thư phòng viết thư, một lần Vân Thanh Thanh vô tình nhìn lướt qua, theo như số chữ ít ỏi trên thư, xem ra Triệu Triệt là đang xử lý sự vụ thái thượng hoàng.


Trong nguyên tác, Triệu Triệt một mực liều mạng để triều thần cứu thái thượng hoàng, Vân Thanh Thanh không cẩn thận thấy bức thư, cũng không quan tâm, còn tưởng rằng hắn cùng nguyên tác giống nhau.


Ban đêm, Vân Thanh Thanh rót cho Triệu Triệt một ly sữa dê, sau đó quay về phòng mình ngủ.


Đợi đến hơn nửa đêm, cửa phòng cô bị người nhẹ nhàng mở ra, người nọ nhẹ chân nhẹ tay vào cửa, sau đó, trên giường cô bỗng nhiên trầm xuống, một thân thể nóng hầm hập chui vào ổ chăn của cô.


Thẳng đến khi thắt lưng cô bị người khác lật lại, bị người nọ ôm vào lòng, Vân Thanh Thanh lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với cái cằm có chút gầy yếu kia của Triệu Triệt.


". . . . . . Sao chàng lại chạy đến chỗ ta ngủ?" Vân Thanh Thanh vỗ nhẹ lên ngực hắn, người này thật sự là hơi quá đáng, hơn nửa đêm thế mà còn chui vào chăn của cô.


Triệu Triệt nắm chặt lấy tay cô, sau đó thấp giọng nói: "Lạnh."


Vân Thanh Thanh bị lý do của hắn làm cho tức cười, cả người hắn còn nóng hơn cô kìa, làm ổ chăn cô nóng như một cái lò, như thế mà còn có thể cảm thấy lạnh?


"Thật mà, tẩm điện lớn quá, cảm thấy lạnh." Triệu Triệt lại bồi thêm một câu.


Sau khi hắn bị bệnh, đã lâu rồi hắn chưa được ôm nàng ngủ một giấc, hiện giờ thân thể hắn đã hồi phục, chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là ôm nàng ngủ.


"Ai, ngủ đi." Người này chết cũng không chịu đi, Vân Thanh Thanh cũng không có biện pháp nào, chỉ đành phải chiều theo, cho hắn ngủ bên cạnh, coi như trong chăn có nhét thêm một cái lò miễn phí.


Thấy cô không phản kháng nữa, Triệu Triệt rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng."


"Hả?" Vân Thanh Thanh mới vừa mơ hồ một hồi, lại bị hắn một câu làm tỉnh lại.


Cái gì mà không chạm vào cô?


Cô ngượng ngùng cắn môi, kỳ thật, đời này Triệu Triệt năm nay đã tròn mười tám, hắn nếu thật sự muốn. . . . . .


"Ký chủ, cô nếu muốn tiếp tục, ta sẽ che chắn lại!" Tiểu hệ thống ở trong đầu cô nói, sau đó lặng lẽ cười hắc hắc.


Vân Thanh Thanh đánh lên cánh cửa đại não của tiểu hệ thống, đỏ mặt mắng: "Ngươi ít xem mấy quyển sách không đứng đắn lại đi!"


Triệu Triệt dùng cằm cọ cọ trán cô, thanh âm đột nhiên đứng đắn hẳn lên, thập phần trịnh trọng, nói: "Ta sẽ cho nàng một danh phận."


Vân Thanh Thanh vốn mơ hồ sắp ngủ, nghe hắn một hồi nói sẽ không chạm vào cô, một hồi lại muốn cho cô danh phận, liền ngẩn người, vẻ mặt mộng bức hỏi: "Danh phận?"


"Hiện giờ chưa thể nói cho nàng được." Triệu Triệt nhịn không được cúi đầu hôn trán cô, sau đó lại nhẹ giọng nói, "Về sau nàng sẽ biết."


Chờ sau khi chuyện này xong xuôi, hắn sẽ cho nàng một kinh hỉ.


Nghe lời nói không đầu không đuôi của hắn, trong đầu Vân Thanh Thanh bỗng nhiên hiện lên cái gì, nhưng cô thật sự quá mệt, một lát sau đã nặng nề thiếp đi trong lòng hắn.


Hôm sau, hai tên thái giám đang ở bên giếng múc nước rửa mặt, đột nhiên thấy Triệu Triệt từ trong phòng Vân Thanh Thanh đi ra.


Vị điện hạ điên kia của bọn họ, lúc này đang sửa sang lại vạt áo, khóe miệng mang ý cười, tinh thần phấn chấn, làm bọn thái giám sợ tới mức thiếu chút nữa ném cái chậu trong tay đi.


Trước kia, Triệu Triệt thuần túy là một con cú, vừa đến nửa đêm hắn sẽ gắt gỏng ném vỡ đồ vật này nọ, vậy nên buổi sáng hắn dậy rất muộn, sau đó sắc mặt âm trầm, như thể toàn bộ thế giới đều là kẻ địch.


Sáng nay là lần đầu bọn họ thấy hắn thức dậy sớm, tinh thần còn tốt như thế.


Hai tên thái giám liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được khiếp sợ.


"Điện hạ đây là. . . . . . Đem Vân cô nương nạp phòng rồi sao?" Tên thái giám sử dụng thủ ngữ hỏi tên còn lại.


Thái giám dò xét bước đi như bay của Triệu Triệt, quay đầu lại đánh một cái thủ thế: "Chúng ta sau này nên đối với Vân tiểu chủ khách khí một chút."


Bọn thái giám tự động đem xưng hô "Vân cô nương" đổi thành "Vân tiểu chủ" .


Hai người vẫn luôn biết Triệu Triệt thích Vân Thanh Thanh, mà thời điểm khi Triệu Triệt và Vân Thanh Thanh chân chính ở "cùng một chỗ", tâm tình bọn thái giám rất phức tạp, không chỉ hưng phấn đối với Triệu Triệt và Vân Thanh Thanh rốt cuộc cũng xong chuyện, mà còn lo lắng cho tương lai của bọn họ.


"Lỡ như. . . . . . Lỡ như Vân tiểu chủ sinh con, đứa nhỏ kia nên làm sao bây giờ?" Nghĩ đến tương lai, Triệu Triệt và Vân Thanh Thanh danh bất chính ngôn bất thuận, bọn thái giám không khỏi lại bắt đầu phát sầu.


Điện hạ bị giam trong Nam Cung nhiều năm, chịu nhiều khổ sở, sau đó lại nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, nhờ Vân Thanh Thanh ngày đêm chăm sóc mới sống đến hiện tại. Thời gian điện hạ bị giam lại, quả thật quá cực khổ.


Xem tình huống thân thể của Gia Hòa Đế hiện tại, điện hạ có thể bị nhốt ít nhất mười năm nữa, đợi cho Gia Hòa Đế tuyển chọn con nối dòng, đem hắn lập làm tân thái tử, điện hạ của bọn họ còn có ngày xuất đầu sao?


Đợi cho đến khi đó, Vân Thanh Thanh sinh con, cũng phải bị nhốt trong Nam Cung đến chết già.


Kết cục của Triệu Triệt và Vân Thanh Thanh đến với nhau, ngẫm lại thật đáng buồn, bọn thái giám bị cắt mất đầu lưỡi, vốn là đối với cuộc đời này không có hy vọng gì, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ chưa sinh ra sẽ bị giam trong Nam Cung, liền không tránh khỏi lo lắng.


Sau khi Vân Thanh Thanh rời giường, hai gã thái giám lo lắng tiến vào hầu hạ, bọn họ đem nước rửa mặt đặt lên giá, lại đưa khăn mặt cho cô, hầu hạ cô rửa mặt xong, sau đó lại bưng tới cho cô một chén bánh trôi.


Từ thần sắc của bọn thái giám, Vân Thanh Thanh cảm thấy thái độ của bọn họ đối với cô khác khác, trong thấp kém mang theo sợ hãi, cô vừa ăn đồ ăn bọn họ đưa tới, vừa nhìn bọn họ ra hiệu với mình.


Cô nhìn không hiểu lắm thủ ngữ của bọn thái giám, liền nhờ tiểu hệ thống đến phiên dịch.


Một tên thái giám ra hiệu với cô, nói: "Vân cô nương, ta có phương thuốc tránh thai mấy nương nương trong cung thường sử dụng."


Nghe được phiên dịch của tiểu hệ thống, Vân Thanh Thanh cả kinh thiếu chút là ném luôn thìa và bánh trôi đi rồi, cô lắp bắp hỏi: "Vì sao phải nói cho ta biết phương thuốc tránh thai?"


Bọn thái giám cũng là vì muốn tốt cho cô, bọn họ cắn chặt răng, tiếp tục giải thích, một hồi nói những ngày bị nhốt ở Nam Cung rất vất vả, một hồi còn nói không có bà đỡ sinh con sẽ rất nguy hiểm, nói xong làm Vân Thanh Thanh sửng sốt, thẳng đến cuối cùng, Vân Thanh Thanh rốt cuộc tổng kết ra được ý tứ của bọn họ.


Bọn họ lo lắng cô và Triệu Triệt sẽ sinh con.


Bọn họ còn lo lắng đứa nhỏ sau khi được sinh ra cả đời sẽ bị nhốt ở Nam Cung, lại sẽ biến thành bộ dạng hóa sói của Triệu Triệt dưới ánh trăng.


"Khụ khụ khụ. . . . . ." Tổng kết được "Hảo ý" của bọn thái giám xong, mặt Vân Thanh Thanh đỏ lên, xém nữa sặc nước miếng.


Hiểu lầm này quá lớn rồi, tốc độ xe này quá nhanh rồi, Triệu Triệt mới đến phòng cô ngủ có một đêm, bọn họ đã chạy đến việc cô có con!


Vân Thanh Thanh xoa xoa nước mắt bị nghẹn ra, tiễn hai tên thái giám nhiệt tình có chút quá phận này đi, cuối cùng từ từ hồi thần tỉnh táo lại.


Vân Thanh Thanh không thẹn thùng quá lâu, cô vừa xoa đầu, vừa phân tích hành vi cổ quái gần đây của Triệu Triệt, đột nhiên nói:


"Tiểu hệ thống, ta có một phỏng đoán lớn mật, ngươi nói xem, thái thượng hoàng có phải sắp được đón về rồi hay không?"


Tiểu hệ thống đang cắn hạt dưa, nghe vậy khụ một tiếng: "Thời gian Triệu Triệt phóng hỏa trong nguyên tác còn hai năm nữa, thái thượng hoàng sao trở về sớm như thế được?"


Vân Thanh Thanh nhíu mày, đột nhiên có chút hối hận khi không phái tiểu hệ thống đi nghe lén đối thoại giữa Triệu Triệt và những người khác.


Cả đời nhân vật phản diện chính là như thế, luôn thần thần bí bí làm việc, sợ cô bận tâm mảy may lo lắng.


Nếu Triệu Triệt không nói, Vân Thanh Thanh cũng lười hỏi, an phận ở trong Nam Cung bảo dưỡng, không có việc gì thì đi nhìn tên thái giám tham dự trong vụ án Lan tần ở Hoán Y Cục.


Đợi đến mùa thu năm nay, Gia Hòa Đế mới từ sơn trang nghỉ hè trở về thì thấy ca ca hắn thái thượng hoàng đã từ Đột Quyết trở về.


Thái thượng hoàng trở về động tĩnh không lớn, màn đêm buông xuống Triệu Triệt sai người bí mật mở cổng thành, đón phụ hoàng mình vào hoàng cung, đánh mọi người một cái trở tay không kịp.


Chờ Gia Hòa Đế bị tiếng chuông đánh thức, vội vàng vào triều, thái thượng hoàng đã ở trên Kim Loan điện.


Khi thấy ca ca mình đang ngồi sờ sờ trên long ỷ, Gia Hòa Đế cả người đều ngây ngốc.


Không đợi Gia Hòa Đế phản ứng lại, quan viên đến chầu triều buổi sớm nối đuôi nhau tiến vào đại điện, mọi người thấy thái thượng hoàng quay về, kích động đến lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống  hô vạn tuế.


Thái thượng hoàng uy nghiêm nhìn triều thần quỳ lạy, trầm giọng nói: "Người đâu, mau đến Nam Cung mời thái tử đến."


Thái thượng hoàng cố ý cường điệu hai chữ "Thái tử", sau khi nói xong còn lạnh lùng liếc Gia Hòa Đế một cái.


Đột nhiên bị tầm mắt ấy đảo qua, sau lưng Gia Hòa Đế liền đổ mồ hôi lạnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất