Chương 8:
Sự im lặng lan tỏa trong đêm tối, tiếng tim đập hòa lẫn với tiếng ồn ào của bữa tiệc từ xa, bầu không khí mập mờ trở nên đặc quánh và nóng lên.
Tôi quay người lại, ngước nhìn Thẩm Việt Lâm, đôi mắt tinh xảo của cậu ta ngập nước nhìn tôi.
Tôi đưa tay lên, Thẩm Việt Lâm hợp tác cúi đầu, sau đó tôi giáng một cái tát vào mặt cậu ta.
Tôi lùi lại một bước, lắc lắc bàn tay tê dại: "Thẩm Việt Lâm, diễn quá rồi đấy."
Thẩm Việt Lâm nghiêng đầu, mái tóc lòa xòa rơi xuống lông mày, không có phản ứng, dường như bị tôi đánh cho ngây người.
Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm. Đối với những lời của Thẩm Việt Lâm, tôi không tin một chữ nào. Cậu ta thích tôi ư? Có lẽ vậy.
Nhưng cậu ta càng ghét tôi hơn.
Vì vậy cậu ta đã khiêu khích tôi, nói những lời mỉa mai với tôi.
Thậm chí trong sách, sau khi tôi chết, cậu ta đã tìm vô số người thay thế để sỉ nhục họ.
Chỉ là không ngờ sau khi thức tỉnh và tát cậu ta hai cái, nó đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cậu ta cứ quấn lấy tôi.
Tôi đưa tay bóp cằm Thẩm Việt Lâm, ép cậu ta quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi vô cảm, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu nâu của cậu ta: "Hóa ra địa vị của cậu trong nhà họ Thẩm tệ đến mức phải dùng cách này để lấy lòng tôi ư?"
"Thẩm Việt Lâm..." Giọng tôi không tốt, tâm trạng cũng rất bực bội, nhưng tôi vẫn nuốt những lời quá đáng hơn vào bụng, chỉ nhấn mạnh một lần nữa, "Ngay cả khi tôi thích con trai, tôi cũng không có hứng thú với cậu."
Lời đã nói ra, hẳn là cậu ta sẽ không tiếp tục quấy rầy nữa, phải không? Tôi buông tay, lùi lại vài bước, sợ cậu ta lại ôm tôi.
Khóe môi Thẩm Việt Lâm nở một nụ cười, đôi mắt lại nhuộm lên vẻ tà mị đó, dáng vẻ đáng thương biến mất không còn dấu vết:
"Cậu thích Tống Hợi nhiều đến vậy sao?"
Tôi cũng nở một nụ cười lạnh lùng: "Cậu không cần biết."
"Cần gì phải vậy? Tống Hợi chỉ là một thằng nhóc nghèo." Ánh mắt của Thẩm Việt Lâm dưới màn đêm đặc biệt dính dấp, dán chặt vào người tôi, "Thiếu gia nên biết, chúng ta mới là người cùng một thế giới."
Tôi không kìm được nhíu mày: "Một thế giới, hai thế giới cái gì? Thẩm Việt Lâm, đừng có phát điên ở đây."
Thẩm Việt Lâm cười: "Tôi có bệnh, thiếu gia, chẳng lẽ cậu không có sao?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Trong lòng tôi thắt lại, muốn trốn thoát.
Thẩm Việt Lâm lại kéo cổ tay tôi lại, hạ giọng từng chữ một: "Tôi nói, thiếu gia cậu cũng có bệnh, kiểm soát người khác khiến cậu thấy vui sao? Tống Hợi nghe lời cậu vì nghèo, nhưng thực tế thì sao? Cậu đoán xem, cậu ta ghét cậu đến mức nào..."
Đồ nhiều chuyện, sự tức giận và sợ hãi dâng lên trong lòng, nỗi hoảng sợ thúc đẩy tôi siết chặt nắm đấm và đánh vào người cậu ta.
Trốn thoát khỏi bữa tiệc, trở về đến cửa nhà, tài xế đã lái xe đi mất.
Nhìn ngôi nhà như một con quái vật hung tợn trước mắt, tôi chần chừ.
Không muốn vào.
Bên trong không có một ngọn đèn nào sáng, cũng không có ai chờ đợi tôi. Đây là thói quen của tôi từ năm 8 tuổi, người giúp việc phải rời đi sau 8 giờ tối, cả căn biệt thự chỉ có một mình tôi ở.
Màn đêm đặc quánh như mực, cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy trái tim tôi, khiến tôi không thể thở.
Thẩm Việt Lâm nói không sai, tôi có bệnh, còn bệnh không hề nhẹ.
Hô hấp của tôi càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng rõ ràng hơn trong bóng tối.
Theo bản năng, tôi muốn mở cửa, vào phòng tìm con búp bê của mình. Ngón tay chạm vào tay nắm cửa lạnh ngắt, tôi mới nhớ ra con búp bê đã bị vứt đi từ lâu.
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể. Tôi đột nhiên nhớ đến Tống Hợi, cậu ta có thực sự ghét tôi không? Có hận tôi không?
Tôi không kịp nghĩ nhiều, bây giờ tôi chỉ cảm thấy không thể thở.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bỏ qua bác sĩ, gọi cho Tống Hợi.
Tút... tút...
Mỗi tiếng đều siết chặt thần kinh tôi, tại sao không nghe máy? Tại sao vẫn chưa nghe máy?
Tôi lo lắng cắn ngón trỏ của mình, rõ ràng chỉ mấy giây nhưng lại dài như cả đời người.
Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, bên kia truyền đến tiếng gió thổi vào con hẻm.
Chưa đợi đối phương lên tiếng, tôi đã vội vã nói: "Đến tìm tôi!"
Đối phương im lặng vài giây, tôi cắn mạnh khiến da rách ra, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng.
Trong đầu tôi không kìm được nghĩ, cậu ta định phản kháng sao? Cậu ta không cần tôi sao?
Trong miệng có vị máu tanh, nỗi đau khiến tôi miễn cưỡng tỉnh táo, không nói ra những lời thừa thãi.
Ngay sau đó, một giọng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia vang lên, xen lẫn tiếng gió:
"Xin lỗi, chủ nhân, tôi bây giờ không thể cử động được, không đến được."
Tôi lại thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới muộn màng buông ngón trỏ đã bị mình cắn bị thương.
Tôi xin địa chỉ của Tống Hợi. Khi tôi đến nơi, cậu ta đang ở trong một con hẻm, ngồi trên mặt đất, tựa vào tường, nhắm mắt lại.
Một chân dài hơi cong, một tay ôm bụng, một tay cầm điện thoại. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, trên mặt còn có vết thương.
Cậu ta dường như có cảm giác, mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi, không lên tiếng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Tống Hợi.
Đôi mí mắt mỏng che đi con ngươi, đôi mắt đen như đá hắc diệu thạch ẩn dưới đó, nhìn tôi không chớp, nhìn đến khô rát cũng không chớp mắt, như thể trên đời này chỉ còn lại một mình tôi.
Nếu không có tôi, liệu cậu ta có phải ngồi một mình cả đêm, chịu đau đớn đến sáng không?
Thế nên, đâu phải tôi kiểm soát cậu ta, rõ ràng là cậu ta cần tôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi bỗng trở nên sáng sủa. Tôi đi đến, đá vào cái chân đang co lại của cậu ta, nhìn từ trên cao xuống, khóe môi hơi cong lên:
"Dơ bẩn chết đi được, quả nhiên không có tôi, cậu không làm nên trò trống gì."
Cái chân của Tống Hợi theo lực đá mà lắc lư. Đáy mắt cậu ta hiện lên một tia cười.
Cậu ta nghiêng đầu, khóe môi cũng cong lên: "Đúng vậy, không có chủ nhân, tôi phải làm sao đây?"