Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1204: Bạch hồ 36

Dịch: Gin

Ninh Thư muốn biết Ôn Nhu ở Âm Dương Tông tu luyện công pháp gì, ngẫm lại, liền chắc chắn biết không phải là công pháp gì có tính công kích.

Tuy không biết hồ ly này vì sao lại hỏi công pháp mình đang tu luyện, nhưng vì Ôn Nhu muốn ca ca dẫn mình về Âm Dương Tông, nên thật thà trả lời.

“Là Dẫn Hoa Miên.”

Ninh Thư: →_→

Là cái thứ của nợ gì!

Vô tình quyết, kiếm quyết, đủ loại công pháp thì cô biết, nhưng cô chưa bao giờ nghe qua loại công pháp này.

“Sư phụ nói công pháp này thích hợp với nữ tử.” Ôn Nhu không hiểu sao Ninh Thư lại lộ ra vẻ mặt phức tạp vậy.

Xem ra công pháp này là cách để nam tử chiếm lấy, có thể cung cấp sức mạnh cho nam tử.

Ninh Thư lại hỏi: “Nhóc có biết đánh nhau không?”

Ôn Nhu lắc lắc đầu, “Sư phụ nói công pháp này là để tu thân dưỡng tính, không phải là công pháp dùng để đánh đánh giết giết, cho nên sư phụ và các sư huynh mới không cho tỷ đi ra ngoài.”

Ninh Thư: Hờ hờ…

Công pháp này đúng thật là có thể như vậy.

Ôn Nhu còn coi sư phụ cùng đám sư huynh kia thành người tốt.

Ôn Nhu ngồi xổm xuống nhìn Ninh Thư, mang ngữ điệu cầu xin nói: “Bé có thể giúp tỷ quay trở về Âm Dương Tông được không, tỷ chỉ nói lời tạm biệt với sư huynh và sư phụ thôi, sau đó tỷ lập tức sẽ cùng sống với ca ca suốt đời.”

Ninh Thư hỏi: “Nhóc cảm thấy nếu để nhóc quay trở về, bọn họ sẽ để cho nhóc rời đi sao, sẽ để cho nhóc cùng ca ca sống vui vẻ tới cuối đời sao, không đâu, có khi bọn chúng sẽ giết luôn ca ca của nhóc đấy.”

“Tỷ, tỷ…” Ôn Nhu nói không ra lời.

“Ca ca là người thân của tỷ, nhưng sư phụ và sư huynh đệ khác cũng là người thân của tỷ.” Ôn Nhu ôm mặt nói, “Tỷ không thể bỏ họ được.”

Ninh Thư cảm thấy mệt mỏi, một đường bôn ba khắp nơi, dường như không có lúc dừng lại.

Rõ ràng là thế giới tu chân, thế thì vì cớ sự gì Ninh Thư đi mãi cũng chẳng gặp được bảo bối gì, trừ bỏ hai trái hỏa diễm ban đầu, kết quả lại còn bị hai tu sĩ đuổi giết.

Mỗi lần gặp phải việc gì, đều phải tự thân cô giải quyết hết.

Ninh Thư không oán giận, bởi vì tất cả đều là thứ cô phải hoàn thành, nhưng khi đối mặt với Ôn Nhu, Ninh Thư lại cảm thấy rất bất lực.

Sư phụ và các sư huynh của Ôn Nhu đã có ảnh hưởng quá lớn tới cô bé.

Ninh Thư cảm thấy cực thốn, Ôn Lương đau nỗi đau chẳng khác gì đoạn tử tuyệt tôn.

“Cho nên, cầu xin bé, đưa ta đi Âm Dương Tông, sau đó tỷ sẽ quay lại.”

Ninh Thư thẳng thắn cự tuyệt, “Ta không giúp nhóc được, ca ca nhóc đã cứu ta, mọi việc ta làm đều vì cậu ấy, ta và nhóc cũng chẳng có quan hệ gì, vì sao ta phải giúp nhóc.”

Ôn Nhu mếu máo, trong ánh mắt mang theo hơi nước, có lẽ là chưa từng bị ai đối xử như vậy, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

Ôn Lương đứng ở cửa, cắn răng hỏi: “Vì sao muội lại muốn quay lại đó, bọn họ đối với muội tràn đầy ác ý, muốn biến muội trở thành lô đỉnh, lô đỉnh đấy, rốt cuộc muội có hiểu không.”

Ôn Lương đi vào trong phòng, túm lấy cánh tay Ôn Nhu, lắc lắc Ôn Nhu, như muốn lắc tỉnh cô bé vậy.

Ôn Nhu đẩy Ôn Lương ra, “Sư phụ cùng các sư huynh đối với muội rất tốt, cho dù tâm tư bất chính, nhưng bọn họ cũng không hại đến muội.”

Ninh Thư: →_→

Rồi sao.

Ôn Lương phát điên giựt tóc trên đầu, tức giận nói: “Muội muốn đi thì đi đi.”

Ôn Nhu cắn môi, bước chân đi, thật sự… Đi rồi.

Ôn Nhu mở cửa viện ra đi.

Ôn Lương: (┬_┬)

Cậu chỉ mới bốc đồng bộc phát nói thế thôi, sao con bé lại thật sự bỏ đi rồi.

Ôn Lương vội vàng đuổi theo.

Ninh Thư cũng theo ra ngoài, tiểu hồ ly cực kỳ bất mãn gào lên: “Rốt cuộc muốn làm cái gì, lại chạy, này không phải có bệnh sao?”

Tiểu hồ ly cũng chạy ra theo, lấy tính cách của tiểu hồ ly, hoàn toàn không hiểu được tình cảm rối rắm phức tạp của con người.

Ninh Thư đuổi theo Ôn Lương, Ôn Lương đang muốn tiến lên ngăn Ôn Nhu đang chạy thục mạng lại.

“Để con bé đi đi, nhóc để cho con bé đi đi, tâm của con bé không ở nơi này.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

“Nhưng, nhưng mà…” Có rất nhiều nguy hiểm.

“Chúng ta đi theo đằng sau con bé là được, chỗ này cách Âm Dương Tông một đoạn rất xa, hơn nữa con bé cũng không có khả năng tìm được đường tới Âm Dương Tông.” Ninh Thư nói.

Có một số việc phải tự mình trải qua, tự mình thể nghiệm chua ngọt đắng cay, mới biết được hỉ nộ ai nhạc.

Ninh Thư bảo Ôn Lương mua một ít lương khô, cô không nhanh không chậm đi sau Ôn Nhu.

Đầu tiên Ôn Nhu dựa vào suy nghĩ vùi đầu bỏ chạy, chờ tới khi dừng lại, lại không biết bản thân đang ở chỗ nào?

Ôn Lương theo đằng sau, muốn tiến lên gặp Ôn Nhu, Ninh Thư ngăn lại, “Chúng ta đi sau bảo vệ con bé là được rồi.”

“Để cho con bé trông thấy việc đời, có lẽ như thế sẽ giúp con bé không nhớ nhung gì tới sư phụ và các sư huynh của nó nữa, có lẽ con bé sẽ học được cách sống tự lập.” Ninh Thư nói, dù sao cũng không phải em gái cô, một chút cũng không đau lòng.

Cơ thể Ôn Nhu không tự lập, tư tưởng không tự lập, linh hồn không tự lập, tiền tài cũng không tự lập nốt.

Không, trong lòng Ôn Nhu nào có ý thức về tiền bạc, tài sản, cũng chẳng có ý chí muốn sinh tồn nữa ấy chứ.

Ôn Lương gian nan gật gật đầu.

“Ông trời ơi, thật là muốn cái mạng của ta đây mà.” Tiêu hồ ly đang nằm trên vai Ôn Lương than vãn, “Ngay đến thở cũng chưa xong, giờ lại phải chạy ngược chạy xuôi, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát được không?”

Ôn Nhu không biết đây là nơi nào, chỉ có thể tùy tiện tìm đường để đi, đoàn người Ôn Lương đi theo sau cô bé.

Ôn Lương đau lòng nhìn Ôn Nhu ngây ngô ngốc nghếch, gặp ai đi ngang trên đường Ôn Nhu cũng hỏi họ có biết đường tới Âm Dương Tông không.

Người thường nào có ai biết Âm Dương Tông ở nơi nào, sau khi Ôn Nhu hỏi vài người, đều nhận được đáp án giống nhau.

Ôn Nhu chỉ có thể tiến về phía trước, ôm bụng, ở nhà ăn được sều cơm, lại đi bộ hết nửa ngày, hiện tại vừa khát lại vừa mệt.

Tu luyện giả cũng không phải không ăn cơm, nhưng nhiều khi dùng Tích Cốc Đan giải quyết cơn đói, tránh cho thân thể bị đồ ăn phàm trần ô nhiễm.

Nhưng lấy thực lực của Ôn Nhu, không ăn cơm khẳng định là không chịu được.

Ôn Lương nghĩ nghĩ định tiến lên, Ninh Thư chặn Ôn Lương, “Để kệ con bé đi.”

“Nhưng…” Ôn Lương sao có thể để muội muội chịu khổ vậy được.

“Có muốn tình trạng tồi tệ hơn không?” Ninh Thư hỏi.

Ôn Lương thở dài một hơi, thả lương khô trong tay lại vào trong túi.

Ôn Nhu gian nan bước đi, trước kia ngay cả sân viện cũng không có bước ra, cũng chưa từng đi qua nhiều đường xá như lúc này.

Ôn Nhu đấm đấm chân, gặp một dòng suối nhỏ, Ôn Nhu vốn dĩ miệng đắng lưỡi khô, lại nóng nực, khiến cô bé cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhìn thấy nước không nề hà gì, lập tức dùng tay múc nước uống.

Uống no nước rồi, Ôn Nhu mới tựa lưng vào cây ngồi xuống.

Ôn Nhu nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu lên đường, trời tối cũng không có tìm được chỗ nghỉ ngơi.

Ôn Nhu đành co người lại, dưa vào gốc cây ngồi ngủ.

Chung quanh sột sột soạt soạt, còn có tiếng quái điểu kêu, Ôn Nhu không ngủ được, vừa đói vừa sợ.

Ôn Lương ở cách đó không xa theo dõi, vẫn luôn trông coi Ôn Nhu, còn Ninh Thư ở bên cạnh siêu độ linh hồn bên trong Huyết Hồn Kỳ.

Ngẫu nhiên đi lang thang một lúc, xem có thiên tài địa bảo gì quanh đây không, từ lúc tiến vào thế giới này, mỗi ngày đều phải chạy ngược chạy xuôi, chẳng thu hoạch được gì.

Hiện giờ hy vọng duy nhất của Ninh Thư là gặp được căn nguyên thế giới, đi tới đi lui vài vòng, cũng chỉ gặp được vài cọng cỏ vô vị cùng vài cọng linh thảo nho nhỏ.

Vất vả qua được một buổi tối, Ôn Nhu vội vàng bắt đầu lên đường.

Tuy rằng Ôn Nhu nghỉ ngơi không tốt, nhưng cũng không bị dã thú tấn công.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất