Dịch: Gin
***
Rõ ràng là buổi gặp mặt của muội phu và đại cữu tử, thế mà lại biến thành cảnh giương cung bạt kiếm.
Không đúng, Ôn Lương sẽ có rất nhiều muội phu.
Tuy bầu không khí không được đúng cho lắm, nhưng Ninh Thư vẫn yên lặng đốt nến cho Ôn Lương.
Nhìn dáng vẻ của Ôn Lương chắc có lẽ cậu nhóc sẽ bước trên con đường vai ác hùng mạnh, trở thành kẻ phá hư cuộc sống hài hòa tốt đẹp của muội muội và nhóm muội phu phúc hắc.
Cốt truyện này?!!
Trong lòng Ôn Lương như có hàng ngàn con thảo mã nê chạy qua, đúng là cậu theo sát Ôn Nhu, nhưng tuyệt đối không phải như lời của Tống Hàn, trơ mắt nhìn muội muội chịu khổ.
Nhưng nên giải thích thế nào đây?
“Tiểu Nhu là sư muội mà chúng ta yêu bằng mọi cách, sao ngươi có thể đối xử với muội ấy như vậy, để muội ấy tự mình trèo đèo lội suối, lo lắng hãi hùng, còn bị người lừa tới thanh lâu, ngươi như vậy có thể coi là một người anh trai có trách nhiệm không?”
Yêu bằng mọi cách?
Trong đầu Ninh Thư bắt đầu tưởng tượng ra vài hình ảnh không thuần khiết.
Ôn Nhu mới đi được mấy ngày, còn Ôn Lươngthì sao, vì đi tìm Ôn Nhu, nhóc ta chịu bao nhiêu vất vả cùng chua xót thì thế nào.
Cho nên Ôn Lương mở miệng vài lần, cũng không nói được lời nào.
Tống Hàn cười nhạo một tiếng, tay ôm lấy eo Ôn Nhu bay ra khỏi phòng, sau đó thả pháp khí, dẫm lên pháp khí bay xa.
Ninh Thư thả rồng nước, quay về phía Ôn Lương đang ngây người nói: “Lên đi, bọn họ chạy xa rồi.”
Ôn Lương nhanh chân nhảy lên rồng nước.
Gió đêm thổi bên tai, thổi tới lạnh hết cả người, Ninh Thư nghe thấy Ôn Lương ngồi ở đằng sau thở dài một hơi, “Có phải do mình không thể chu cấp được cho Nhu Nhu cuộc sống mà con bé mong muốn, nên Nhu Nhu mới như vậy?”
Ninh Thư trầm mặc một chút nói:
“Ôn Lương, cậu là cậu, em gái cậu và cậu là hai người riêng biệt, trừ bỏ quan hệ huyết thống kết nối hai người với nhau, thì hai người là hai thể độc lập, cậu không cần phải trả giá vì em gái.” “Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, khi cậu nhúng tay thay đổi cuộc đời của em gái cậu, hiển nhiên, con bé sẽ không thích như vậy.” Ninh Thư nói trắng ra.
“Nhưng mình không thể trơ mắt nhìn con bé tự đâm đầu vào hố lửa.” Ôn Lương kiên định nói.
“Nhưng con bé lại không cho là như vậy.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, lời nói đạm mạc của cô chẳng khác gì một cây đao cắm vào tim Ôn Lương ca.
Nhược điểm lớn nhất của con người, đó chính là không muốn tiếp thu sự thật.
Lúc nào cũng khư khư ý nghĩ riêng của mình, luôn ở trong tâm thế được ăn cả ngã về không, hoàn toàn không màng tới những lời khuyên nhủ và can ngăn của những người bên cạnh. Nếu vận khí tốt một chút, thì mọi việc có lẽ sẽ ổn thôi, nhưng kết cục hơn phân nửa sẽ trở thành bi kịch khi mọi việc kết thúc.
Đặc biệt là tình cảm khi đánh cược được ăn cả ngã về không.
Giả dụ như Ôn Nhu của bây giờ.
Rồng nước tốc độ rất nhanh, nhanh chóng ngăn trước mặt hai người kia, hai bên cứ như vậy mà đứng giữa không trung.
“Nhu Nhu, cùng ca về nhà đi, muội không thể ở cùng đám người này được.” Ôn Lương la to với Ôn Nhu, gió đêm mang giọng nói của Ôn Lương bay xa, phiêu đãng trong không khí.
Ôn Nhu cúi đầu không nói gì.
Ôn Lương đột nhiên thở dài một hơi, đầy nhịp điệu, chất chứa biết bao nhiêu tình cảm phức tạp bên trong, làm Ninh Thư thiếu chút nữa cười ra tiếng lớn.
Không vì cái gì cả, đơn giản chỉ là muốn cười.
“Ôn Nhu, thật sự muốn cùng hắn đi sao?” Ôn Lương nhìn Ôn Nhu.
Ôn Nhu không có chú ý tới việc Ôn Lương sửa lại xưng hô với mình, trước kia đều là Nhu Nhu, muội muội, hiện giờ lại cả tên lẫn họ mà gọi Ôn Nhu.
“Muội, muội…” Ôn Nhu lắp bắp ấp úng nửa ngày cũng không viện nổi một lý do, nhưng cô bé lại túm chặt y phục của Tống Hàn, nhìn là có thể hiểu trong lòng cô bé lựa chọn điều gì.
Tống Hàn nhếch miệng cười cười.
Ôn Lương nói: “Mặc kệ muội có nguyện ý trở về với ca hay không, ca cũng phải mang muội đi, cha mẹ cho muội căn cốt Thiên Linh Căn, không phải để cho muội tùy ý đi làm lô đỉnh cho người khác.”
“Ca ca.” Ôn Nhu nhịn không được hô lên.
Ôn Lương đạm mạc, “Cho dù muội hận ca cũng được, nhưng ca không cho phép muội quay lại Âm Dương Tông.”
“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Ánh mắt Ôn Lương phóng tới trên người Tống Hàn, “Không tiêu diệt được Âm Dương Tông, thề không làm người.”
Ninh Thư: Thề không làm người?!
Tống Hàn bây giờ không phải là người sao?
Song ác khí trên người Ôn Lương càng ngày càng dày đặc.
Mặt Tống Hàn lộ ra biểu tình châm chọc, nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Ninh Thư, hiển nhiên là nghĩ đến rồng nước của Ninh Thư.
“Ca ca, ca đừng như vậy mà, van cầu ca đó.” Ôn Nhu che chắn trước mặt Tống Hàn, “Bọn họ không có ý định biến muội thành lô đỉnh đâu, bọn họ đối xử với muội tốt thật mà.”
Ôn Lương không nói một lời, phóng kỳ lân uy vũ nhào về phía Tống Hàn.
Tống Hàn đẩy Ôn Nhu trước mặt sang một bên, cùng kỳ lân triền đấu.
Ôn Nhu bị đẩy ngã ngồi xuống mặt đất, nhìn thấy ca ca và Tống Hàn đang đánh nhau, cực kỳ lo lắng.
Ninh Thư đi đến bên người Ôn Nhu, Ôn Nhu vội vàng cầu xin Ninh Thư: “Bé nhanh đi ngăn bọn họ lại đi.”
Ninh Thư cực kỳ tò mò suy nghĩ trong lòng Ôn Nhu, mở miệng hỏi: “Nhóc thích Tống Hàn sao?”
“Thích, sư phụ và các sư huynh tỷ đều thích hết.” Ôn Nhu nói, “Bọn họ giống như ca ca vậy, đều là thân nhân của tỷ.”
Ninh Thư tự cảm thấy bản thân ngu vãi, ở thế giới thịt văn tìm logic làm cái chó gì, hết thảy đều là vì thịt mà thôi, thịt, thịt, thịt, thịt là tất cả.
Sư huynh muội, thầy trò…
Không có lễ nghi tôn ti liêm sỉ, chỉ có dục vọng.
Ở trong đầu Ninh Thư bắt đầu phác hoạ ra hình ảnh r18+ nóng bỏng cả mắt người nhìn.
“Ca ca nhóc là vì sự an toàn của nhóc, Âm Dương Tông xác thật không tốt đẹp như trong tưởng tượng của nhóc đâu, nhóc có thể ngu ngơ sống an lành tới tận bây giờ, chỉ bởi vì căn cốt của thân thể nhóc thôi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Ôn Nhu không nói gì, khẩn trương nhìn hai người đánh nhau.
Ninh Thư đột nhiên nhấn vuốt ra, đánh bộp một cái vào bụng Ôn Nhu, trong bụng Ôn Nhu phát ra một tiếng nứt gãy rất nhỏ giòn giã vang lên.
Ôn Nhu nhăn mày, bụng đau đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng, cảm giác đau tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Ôn Nhu cũng không quan tâm tới bụng của mình lắm, hỏi: “Bé làm gì thế?”
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Không có gì, muốn đánh ngất nhóc, nhưng lại không thành công.”
Ôn Nhu lập tức tránh xa Ninh Thư.
Tiểu hồ ly chậm rãi đi đến bên người Ninh Thư từ từ nói, “Cho dù muốn đánh ngất, thì sao không gõ đầu, lại đập vào bụng người ta thế để làm gì?”
“Ăn mứt hoa quả của ngươi đi.” Ninh Thư nhìn về phía Ôn Lương và Tống Hàn đang đánh nhau.
Tống Hàn là đệ tử thân truyền của tông chủ Âm Dương Tông, pháp khí trên người tự nhiên không ít, lúc này đã lấy ra vài cái pháp khí.
Mà Ôn Lương chỉ có bàn tay trần thêm một đầu kỳ lân đánh nhau với Tống Hàn.
Sắc mặt Ôn Lương đông cứng, xuống tay phá lệ hung ác, dường như không muốn sống nữa, hận không thể cùng đối phương đồng quy vu tận.
Ôn Lương không quan tâm thương thế trên người, khiến Tống Hàn trong lúc nhất thời rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng Ôn Lương vẫn luôn nghẹn một cổ khí, không thể phát tiết lên đầu Ôn Nhu, vậy nên chỉ có thể phát tiết lên đầu sỏ gây tội.
Ôn Lương hận Âm Dương Tông khiến cậu cửa nát nhà tan, muội muội còn khăng khăng một mực tin tưởng người của Âm Dương Tông.
Cho dù cậu có nói cái gì muội muội cùng đều không thèm để ý.
Lòng Ôn Lương bị phẫn uất chiếm cứ, bức thiết yêu cầu phát tiết, cậu nhóc thậm chí bắt đầu hoài nghi mấy ngày nay mình nỗ lực để làm cái gì.
Nói cách khác, Ôn Lương bắt đầu hoài nghi, hoài nghi hết thảy.
Ninh Thư nhìn Ôn Lương, đôi mắt cậu nhóc đỏ bừng, da mặt run rẩy, thần sắc dữ tợn mà thống khổ, một chưởng đánh Tống Hàn bay về phía sau hộc máu.