Dịch: Lạc Đinh Đang***
Bốn tỷ muội Lư gia là ví dụ tiêu biểu cho cái gọi là thực lực hố cha.
Lão đại Lư Minh Huyên náo động lên chuyện như vậy ở Phật môn thanh tĩnh, khiến Lư Viễn Phàm luôn bị đồng liêu chế giễu, ánh mắt nhìn lão đầy châm chọc kỳ quái.
Lư gia còn bị cấm ra vào chùa Hoàng gia Thiên Thai tự, quá mẹ nó mất mặt.
Lão nhị Lư Quân Ninh trực tiếp muốn chơi xong Lư gia, chơi thể nào để chơi thảm nhất.
Lão tam Ninh Thư trực tiếp trộm sổ của lão, còn đốt phòng ở. Vì chuyện này mà Lư Viễn Phàm nhức cả lòng, sợ sổ rơi vào tay những người khác Lư gia sẽ xong đời. Ngày ngày lão ăn không ngon, ngủ không yên giấc.
Lão tứ Lư Ngọc Tĩnh trực tiếp lấy bộ dạng 10 tuổi, thay thế tỷ tỷ xuất giá, 10 tuổi đó, che mặt.
Những chuyện này tùy tiện nói ra một cái cũng có thể khiến thanh xanh Lư gia bốc mùi không ngửi được.
Giờ vừa thả lão đại ra lại xảy ra loại chuyện này, Lư Viễn Phàm tức đến nổ tung.
Bầu không khí trong đại sảnh nặng nề áp lực, Ninh Thư núp ở một bên, cố gắng giảm hết sức cảm giác tồn tại của mình.
Nhìn Lư Viễn Phàm toàn thân co giật, cô chỉ sợ lão đột nhiên trúng gió.
Ninh Thư cảm thấy Lư Viễn Phàm thả Lư Minh Huyên ra, là muốn dùng nàng ta chống lại Lư Quân Ninh.
Ai nghĩ được Lư Minh Huyên lại làm ra chuyện như vậy.
Đã cùng Lê Ngọc thì không nói, giờ còn với Thẩm Diệc Thần, muội phu của mình.
Lư Minh Huyên quỳ trên mặt đất, mặt đầy tủi thân, "Cha, nhất định phải làm chủ cho nữ nhi."
Lư Viễn Phàm:...
Lư Viễn Phàm nửa ngày không nói nên lời, nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, con mắt đăm đăm.
Đây là nữ nhi của lão sao?
Thẩm Diệc Thần sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn vẫn luôn chú ý tới Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh vẻ mặt hoảng hốt, đối diện với ánh mắt Thẩm Diệc Thần thì tránh đi.
Quả nhiên không có nam nhân nào tốt cả, làm Lư Quân Ninh khó xử nhất chính là, lần đầu tiên của nàng ta giao cho Thẩm Diệc Thần.
Nếu như không gả cho Thẩm Diệc Thần, còn có thể gả được cho người khác sao, nàng ta tình nguyện cô độc cả đời.
Vì sao lại không chạy thoát khỏi dạng vận mệnh này chứ, đời trước Lư Minh Huyên với nàng ta đoạt một người nam nhân, đời này nam nhân của nàng ta lại bị Lư Minh Huyên nhúng chàm.
Lư Quân Ninh thống hận vô cùng, chẳng lẽ nàng ta thật sự không tránh thoát vận mệnh sao?
Thẩm Diệc Thần cũng không biết giải thích thế nào, rõ ràng hắn bị tính kế.
Hắn không nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào kế hoạch của đám phụ nhân hậu trạch này.
Thẩm Diệc Thần nói với Lư Viễn Phàm: "Ta chỉ cưới Nhị tiểu thư."
Lư Viễn Phàm lau trán, đau đến rụng đầu.
"Vương gia, ngài không thể đối xử với ta như vậy. Ngài đoạt đi sự trong sạch của ta rồi không phụ trách, ngài muốn ta đập đầu chết sao?" Lư Minh Huyên khóc lên.
"Vương gia, ta muốn đập đầu chết ở cửa cung, dù ngài là người của Hoàng gia, ta cũng muốn lấy cái chết chứng minh sự trong sạch." Lư Minh Huyên nói đầy kiên định.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thật là phục Lư Minh Huyên, người không có đường lui, không có cố kỵ, lực sát thương mạnh như thế đấy.
Sắc mặt Lư Quân Ninh vô cùng khó coi, Thẩm Diệc Thần mặt đen như đáy nồi.
"Ngươi muốn cưới nàng ta thì cưới đi." Lư Quân Ninh một mặt lạnh lùng lên tiếng.
Lư Quân Ninh hơi nâng cằm, tỏ ra rất kiêu ngạo, "Nam nhân mà Lư Minh Huyên dùng qua, ta không muốn."
Thẩm Diệc Thần phát cáu, "Chẳng lẽ nàng không nhìn ra là xảy ra chuyện gì ư?"
"Ta không tha thứ được sự phản bội, cho nên, hôn sự của chúng ta hết hiệu lực." Lư Quân Ninh lạnh lùng nói.
Lư Viễn Phàm chen miệng nói: "Không dùng để phế, nếu lão nhị không nguyện ý gả, vậy cưới lão đại."
Lư Quân Ninh:...
Lư Quân Ninh có chút không thể tin nhìn phụ thân của mình, đồ cha cặn bã này.
Trong lòng của lão ta, chỉ có Lư Minh Huyên mới là nữ nhi của lão, bất kể Lư Minh Huyên làm ra chuyện gì, lão đều có thể tha thứ.
"Cảm ơn cha, cảm ơn cha." Lư Minh Huyên nhanh chóng bước lên dập đầu.
"Ta sẽ không lấy Lư Minh Huyên, người ta muốn cưới chính là Lư Quân Ninh." Thẩm Diệc Thần xanh mặt.
Lư Minh Huyên khóc đến động lòng người, ai oán nói: "Vương gia, ngài đã nói ngài sẽ lấy ta, trên giường ở sương phòng ngài đã nói ngài sẽ lấy ta."
Lư Viễn Phàm nhìn thấy nữ nhi không biết xấu hổ như thế, không nhịn được nhắm mắt đổi sắc mặt.
"Đời này ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi muốn cưới thì cưới Lư Minh Huyên đi, ta tình nguyện đời này không gả chứ không chung chồng với người khác." Lư Quân Ninh chém đinh chặt sắt nói.
Thẩm Diệc Thần rất gấp, lập tức nói: "Thế nhưng ta muốn phụ trách với nàng, giữa chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, đời này ta chỉ cưới nàng làm vợ."
Đám người:...
Lư Viễn Phàm nghe xong, trước mắt choáng váng, thân thể lảo đảo ngã ngồi trên ghế.
"Các ngươi, các ngươi..." Lư Viễn Phàm tay run run chỉ vào Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta có quan hệ vợ chồng với ngươi lúc nào?" Lư Quân Ninh không nhịn được la, "Thẩm Diệc Thần, đừng ép ta hận ngươi."
Lư Quân Ninh không ngờ Thẩm Diệc Thần lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người.
Lập tức đau lòng như cắt, nam nhân này cũng giống đám người kia, trước giờ chưa từng quan tâm xem trong lòng nàng ta nghĩ gì.
Thẩm Diệc Thần nói ra chuyện như vậy, chỉ là muốn cưới Lư Quân Ninh.
Lư Minh Huyên quỳ trên mặt đất lập tức cười khì khì ra tiếng, có chút trào phúng nói: "Còn tưởng rằng Nhị muội muội băng thanh ngọc khiết đến đâu, không ngờ cũng làm ra chuyện như vậy."
"Chúng ta là tỷ muội tốt, hầu chung chồng thì làm sao?" Lư Minh Huyên cố ý khích Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh sắc mặt lạnh lùng, "Ta cũng không vô sỉ giống ngươi, có quan hệ da thịt với Lê Ngọc, giờ lại cùng Thẩm Diệc Thần, không phải là sợ không gả ra được sao?"
"Đúng thế, đúng là ta muốn gả cho người ta, chẳng lẽ Nhị muội muội không muốn gả sao? Chúng ta chó chê mèo lắm lông, không có gì khác biệt, đừng giả bộ băng thanh ngọc khiết."
"Ta và Thần vương chỉ có một lần, nhưng Thần vương ở Lư phủ lâu như vậy, ai biết các ngươi có phải hàng đêm cọ xát hay không?"
Lư Quân Ninh bị tức đến toàn thân run lên, sắc mặt đỏ bừng, "Nói láo vừa thôi."
Biểu tình của Thẩm Diệc Thần bị kẹp giữa hai nữ nhân quả thực không cách nào hình dung.
Ninh Thư ngu người, cô có phần không theo kịp tiết tấu, nhìn về phía thượng thư Lư Viễn Phàm.
Lư Viễn Phàm cũng liên tục thay đổi sắc mặt.
"Đủ rồi, đủ rồi, không được ầm ĩ." Lư Viễn Phàm quăng chén trà xuống đất, loảng xoảng một tiếng, lập tức khiến trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lư Viễn Phàm hỏi Thẩm Diệc Thần: "Thần vương, ngài nói xem giờ làm thế nào đi."
Hai nữ nhi đều bị Thẩm Diệc Thần chiếm tiện nghi.
Chắc chắn kiếp trước đám nữ nhi này có thâm cừu đại hận với lão nên đời này mới gặp phải nữ nhi không biết xấu hổ bậc này.
Lư Viễn Phàm cảm thấy thật bất lực, trực tiếp đem quyền lựa chọn giao cho Thẩm Diệc Thần.
"Nếu thực sự không được thì cưới cả hai đi, nga hoàng nữ anh cũng là một đoạn giai thoại." Lư Viễn Phàm nói, giờ lão chỉ muốn tống khứ đám nữ nhi này đi.
Người chưa lập gia đình đã thất trinh, kết quả nữ nhi gả đi lại không thể động phòng.
Nguyên nhân, tuổi tác quá nhỏ.
Thẩm Diệc Thần vẫn luôn nhìn Lư Quân Ninh, không hỏi cũng lờ đi Lư Minh Huyên quỳ trên đất.
"Nàng thật không nguyện ý gả cho ta sao?" Thẩm Diệc Thần hỏi Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh quay lưng đi, lạnh lẽo cứng rắn nói: "Không nguyện ý, dù ta cô độc cả đời cũng không gả cho ngươi.."