Dịch: Kemkensi
Biên: Lạc Đinh Đang
***
Nói đến cùng thì mẹ Đinh vẫn ôm kỳ vọng với Đinh Diên, nhưng đến việc tôn trọng tối thiểu Đinh Diên còn không làm được, thì sao bắt ông ta trung trinh một lòng được.
Kết quả chẳng phải người đau khổ là chính bản thân mẹ Đinh sao.
Thật ra Ninh Thư muốn khuyên bà tự thương lấy chính mình hơn.
Biết rõ người chồng đầu gối tay ấp của mình là dạng người gì rồi, ôm hy vọng trong người có khác gì tự tra tấn mình đâu.
Buông bỏ thực sự là dửng dưng nhìn ông ta, không yêu không hận, dù kẻ đó chết trước mặt cũng thờ ơ lãnh đạm.
“Mẹ, hay hai mẹ con mình dừng lại? Con thấy mẹ vẫn còn lưu luyến ba lắm, làm như thế này mẹ cũng có vui vẻ gì đâu.” Ninh Thư hỏi mẹ Đinh.
Mẹ Đinh cầm chén trà: “Mẹ nói với ba con hết lời hết nhẽ rồi, chuyện của ba mẹ đã không còn tương lai thì những việc làm hiện tại là vì chính chúng ta, vì tương tai của chúng ta.”
“Nếu không phản kích chẳng hóa chúng ta như cá trên thớt, mặc người chém giết à.”
“Bạch Hàn Mặc thực sự yêu Đinh Ngưng Điệp, cộng thêm nhà họ Bạch, chúng ta cần phải có lực phản kích.”
“Chỉ cần chúng ta có tiền, không sống ở đây được thì ra nước ngoài, khổ sở làm cái gì.” Mẹ Đinh nói.
Ninh Thư không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô sợ mẹ Đinh mụ mị vì tình yêu.
Giữa hai người có một người tỉnh táo, không tức đến váng đầu, thì làm sao xảy ra chuyện chệch đường ray.
“Mẹ có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
“Mẹ có gì để nghĩ không thông chứ, vị hôn phu của con không còn, chồng của mẹ cũng không còn, đến con còn nghĩ thông, sao mẹ lại nghĩ không thông được? Hơn nữa, ba con có tốt lành gì đâu, sao mẹ không dứt bỏ ông ta được.”
Ninh Thư: Đúng là đồng bệnh thì tương liên mà.…
Bảo sao trong cốt truyện cả hai đều toàn lực đối phó Đinh Ngưng Điệp.
Đã muốn ôm nhau chết trùm thì màng chi chênh lệch hai bên.
Ai lay nổi cây đại thụ của Đinh Ngưng Điệp chứ.
Kết quả chuyện này hệt như lấy trứng chọi đá.
Di động của Ninh Thư rung lên, vừa mở ra coi, là phòng thám tử tư bên kia gửi tin nhắn tới.
Ninh Thư dặn mẹ Đinh ở nhà cẩn thận, cô phải ra ngoài.
Ninh Thư đeo túi xách bước xuống lầu, thấy Đinh Diên dặn người ở hầm canh gà, chuẩn bị mang tới bệnh viện.
Để coi Đinh Ngưng Điệp đau thành như vậy, còn nuốt trôi canh hay không.
Đinh Diên làm này làm kia, đa phần chỉ diễn cho Bạch Hàn Mặc xem mà thôi.
Muốn nịnh bợ Bạch Hàn Mặc, chắn chắn phải trưng ra tình thương con vô bờ rồi.
Phòng thám tử tư bên kia gọi điện thoại tới, chứng tỏ Đinh Diên đã gặp mặt Quý Lộ.
Thật không đánh giá tốt nổi cái lão Đinh Diên này.
Trong lòng lão ta chỉ chứa nổi một mình lão.
Đinh Diên thấy Ninh Thư đi từ trên lầu xuống, hỏi: “Con định đi đâu, có rảnh thì tới thăm em gái con với ba.”
“Con mà đi thật, chắc chắn Đinh Ngưng Điệp sẽ càng đau đớn hơn, nó vừa thấy con đã ai u ai da kêu to, ai biết nó có tật xấu gì.” Ninh Thư nói thẳng.
Đinh Diên bất đắc dĩ nói: “Con ranh con này, sao mày cứ phải ầm ĩ, làm mọi chuyện bung bét cả lên vậy, giờ mày mà làm to chuyện lên thì ai cũng thiệt thôi.”
“Nhà họ Đinh liên hôn với nhà họ Bạch, rất nhiều mối làm ăn sẽ suy xét đến nhà họ Đinh chúng ta.”
“Đến lúc đó nhà họ Đinh chúng ta có thể nhảy lên hàng ngũ tài phiệt đứng đầu không tốt hay sao, là chuyện tất cả mọi người đều được lợi.”
“Có nhà họ Bạch chống lưng, mày cũng có thể tìm được nhà chồng tốt, đáng tin còn gì.” Đinh Diên nói với Ninh Thư: “Sao cứ phải ầm ĩ, rùm beng hết cả lên để người ngoài cười chê.”
Ninh Thư gật đầu: “Thì đó, vị hôn phu biến thành em rể, ai dám nhặt đôi giày rách của Bạch Hàn Mặc là con về chứ?”
Bà nhổ vào, giày rách cái đmm.
Người phụ nữ Bạch Hàn Mặc không cần, người khác còn dám muốn sao?
“Nói tóm lại con thành vật hi sinh, mà dù là vật hi sinh cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng phải đánh một gậy cho một viên đường cũng được, nhưng ngay tới cả chuyện này cũng chẳng thèm làm.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
“Ba còn chẳng nói giúp con một câu nữa kìa!” Ninh Thư nhìn Đinh Diên, lão già này có thể vì lợi ích của bản thân, từ bỏ cả vợ và con gái của mình.
Cảm giác quan hệ giữa người với người nó bạc bẽo, yếu ớt thật đấy.
Tình nghĩa vợ chồng có thể chỉ vì một chuyện bé xíu mà trở mặt thành thù, cha mẹ và con gái cũng có thể trở mặt thành thù, căm hận lẫn nhau.
“Chờ chuyện của em gái mày giải quyết xong, mày muốn làm gì thì làm, muốn tao bồi thường cái gì cũng được.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Xanh
2. Cánh Đồng Hoang Vu
3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================
“Nhưng tao chỉ có một điều kiện, đó là không được ầm ĩ to chuyện, bằng không đừng trách tao không khách khí.” Đinh Diên mang canh gà rời đi.
Ninh Thư mặt không cảm xúc, nhún vai, tới gara lấy xe lái đến văn phòng thám tử tư.
Thám tử tư đưa cho Ninh Thư một chồng ảnh chụp, hình chụp Đinh Diên và Quý Lộ, mẹ Đinh Ngưng Điệp, đêm khuya ở cùng nhau, cử chỉ thân mật.
Ninh Thư nhìn ngày tháng trên ảnh, chính là mấy ngày gần đây.
Nhàn nhã phết nhỉ.
Đinh Ngưng Điệp gãy chân, Đinh Diên lập tức chạy tới an ủi mẹ Đinh Ngưng Điệp?
Ảnh chụp Quý Lộ là một kiểu ‘ngực tấn công mông phòng thủ’, dáng người cực phẩm, nhìn qua không thể biết người này đã hơn bốn mươi tuổi.
Hết sức quyến rũ, ngoại hình tốt là cơm ăn trời ban chứ còn gì nữa.
Ngoại hình con gái Đinh Ngưng Điệp lại khác bà ta hoàn toàn, tuy phong cách bề ngoài không giống nhau thật đấy, nhưng bản chất lại giống như tạc.
Đã vậy, Đinh Ngưng Điệp còn thông minh hơn mẹ của cô ta nhiều.
Tuy rằng phụ nữ quyến rũ như hồ ly dễ khiến đàn ông xúc động, nhưng đàn ông ai cũng chọn nữ nhân dịu dàng hiền lành, giống như Đinh Ngưng Điệp ấy.
Dáng vẻ đạo mạo, lớn lên xinh đẹp, càng có thể khiến đàn ông kiên định một lòng.
Ninh Thư lật từng tấm ảnh, hiện giờ Đinh Ngưng Điệp đau chân, ốc còn không mang nổi mình ốc, tất cả tâm tư của Bạch Hàn Mặc đều đặt trên người Đinh Ngưng Điệp.
Đây là thời cơ để công phá.
Ninh Thư nhận lấy đống ảnh chụp, đưa tiền cho thám tử tư, để bên đó tiếp tục chú ý Quý Lộ.
Cô cất ảnh vào trong túi xách, đeo túi ra khỏi văn phòng thám tử tư.
Ninh Thư cầm ảnh chụp về nhà, chuyện này cô cần thương lượng với mẹ Đinh, trưng cầu ý kiến của mẹ Đinh.
Nói gì thì nói, Đinh Diên vẫn là chồng của mẹ Đinh.
Ninh Thư đưa ảnh cho mẹ Đinh, nói: “Con định gửi đống ảnh này cho báo lá cải, coi như là tin tức giải trí của người nổi tiếng thôi, Quý Lộ là minh tinh, dù giờ đã rời khỏi giới giải trí.”
“Nhưng hễ có tin đồn này nọ thì ai nấy cũng thích nghe, đặc biệt là tin tức minh tinh bám lấy người giàu.”
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Mẹ Đinh nhìn chồng ảnh, đưa đống ảnh lại cho Ninh Thư, thờ ơ nói: “Con muốn làm gì cũng được.”
Ninh Thư dạ một tiếng, mở máy tính xử lý gương mặt của Đinh Diên một chút.
Censor gương mặt ông ta đi, để không nhận ra là ai.
Cứ trực tiếp show ra chói lọi rõ ràng thì có gì hay chứ, tất cả mọi người cùng đoán mới vui.
Cô không photoshop ảnh chụp, chỉ xử lý chút hình ảnh của Đinh Diên thôi.
Chung quy thì phú thương lắm tiền nhiều của và giới giải trí luôn có sự tương đồng, đều là chủ đề quần chúng thích hóng hớt cả thôi.
Ninh Thư sắp xếp hình ảnh rồi gửi cho tòa soạn, hơn nữa là tòa soạn chuyên về giới giải trí lớn nhất.
Nếu gửi cho tòa soạn nhỏ, một câu của Bạch Hàn Mặc là có thể phá sản, nhưng tòa soạn lớn thì khác.
Có thể đăng đủ các loại tin hot, không nể nang người trong tin hot là ai, chứng tỏ tòa soạn có bối cảnh.
Cô tung ra vài ba tin tức mơ hồ có thể dễ dàng leo lên hot search như, nữ minh tinh Quý Lộ được nhà giàu nào đó bao nuôi, còn sinh được một đứa con gái.
Ninh Thư cũng không nói rõ đứa con gái này là ai.
Ninh Thư gửi đống ảnh chụp đi, tòa soạn bên kia hồi âm rất nhanh, bên kia cảm tạ Ninh Thư đã cung cấp tư liệu.
Còn trả nhuận bút cho Ninh Thư.