Dịch: Kemkensi
Biên: Lạc Đinh Đang
Đinh Ngưng Điệp không phủ nhận chuyện mẹ Đinh và Ninh Thư bắt nạt mình, mà chỉ nói thân phận của cô ta khiến người khác chán ghét.
Bạch Hàn Mặc nắm tay Đinh Ngưng Điệp: “Anh hùng không hỏi xuất thân, lại nói bây giờ em không còn mang cái danh con riêng trên người nữa rồi, vì vậy không có người nào dám lôi chuyện này ra công kích em đâu.”
Quý Lộ thấy Bạch Hàn Mặc đối xử tốt với Đinh Ngưng Điệp như vậy, vừa vui mừng vừa ghen tị.
Dù là mẹ con với nhau thật đấy, nhưng thấy một người đàn ông xuất thân giàu có, tài mạo song toàn, vừa cao ráo vừa đẹp trai lại biết che chở cho người yêu.
Quả thực khiến tất cả phụ nữ trên đời này đều hâm mộ ghen tị oán hận.
Mà bà ta làm bồ nhí hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới thành vợ chính thức, thành Đinh phu nhân, kết quả công ty sắp phá sản.
Còn do Đinh phu nhân trước đây phá tan tành.
Đối lập một trời một vực với con gái, khiến Quý Lộ rơi vào trạng thái tủi hổ, hối hận, trong lòng không nhịn được mà nảy sinh ra cảm xúc ghen ghét.
“Chuyện này anh sẽ nghĩ cách.” Bạch Hàn Mặc lãnh đạm nói.
Quý Lộ miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn con rể, mong con quan tâm nhiều hơn.”
Quý Lộ cũng lười nhìn vợ chồng chúng nó âu yếm nhau.
Đúng là mỗi người một số phận, chẳng ai giống ai cả, Quý Lộ thở dài.
Cuộc đời này, ai chẳng muốn tìm được một người yêu thương, trân trọng mình cả đời, chỉ cần là thứ mình muốn người đó sẽ hái cả trăng cả sao trên trời dâng lên trước mặt mình.
Quý Lộ về rồi, Bạch Hàn Mặc và Đinh Ngưng Điệp thân mật hơn nhiều.
Đinh Ngưng Điệp buồn bã nói: “Anh đừng vì em nữa, phải chi ra nhiều tiền như vậy cũng là gánh nặng với công ty nhà anh.”
“Em thật sự không hiểu vì sao hai người họ có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm tới vậy, làm thế thì được lợi gì chứ.”
“Nhất định là do em, là do họ muốn trả thù em, nên mới đối xử với công ty như vậy, công ty còn rất nhiều nhân viên, có vợ có con, nhân viên bọn họ còn phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, sao hai người họ có thể lấy kế sinh nhai của chừng đó người ra đùa giỡn được cơ chứ?”
(Đúng con nhà nòi, hai bố con vô sỉ y hệt nhau.)
Đinh Ngưng Điệp càng nói càng sầu, cô ta nhíu mày khiến người khác rất muốn vuốt mày cô ta thẳng lại.
Mỗi cái nhăn mặt mỗi một nụ cười đều cuốn hút, một cái nhíu mày cũng cực kỳ mỹ lệ.
Bạch Hàn Mặc suy tính trong lòng, trước tiên liên hệ thẳng với trụ sở chính của công ty Ginnis nước M, kết quả bên công ty bên kia nói không hề cử ai tới thu mua công ty nhà họ Đinh.
Bạch Hàn Mặc dùng ngón chân cũng có thể đoán được ý đồ của hai mẹ con kia.
Là muốn vớt một bút tiền lớn.
Nhưng Bạch Hàn Mặc không tính toán nói chuyện này cho Đinh Diên nghe, kỹ thuật công ty nhà họ Đinh nắm giữ là khuyết điểm của tập đoàn nhà hắn.
Có được kỹ thuật của công ty nhà họ Đinh trong tay rồi, vậy thì tập đoàn của nhà họ Bạch sẽ trở thành tập đoàn đa ngành nghề phát triển toàn diện.
Bạch Hàn Mặc muốn mua luôn công ty nhà họ Đinh, một mặt là vì tập đoàn, mặt khác là để có cái ăn nói với Đinh Ngưng Điệp.
Miễn cho Đinh Ngưng Điệp không đau lòng nữa.
Một công đôi việc, hơn nữa nhà họ Đinh cũng không thể oán trách gì được hắn, bởi hắn đã giúp đỡ rồi đó thôi.
Cho nên Bạch Hàn Mặc trực tiếp mang người tới công ty nhà họ Đinh.
Đến thẳng văn phòng của chủ tịch, nhìn một đoàn bảy tám người ngoại quốc bên trong, cười nhạo.
“Diễn cũng diễn đủ rồi, kêu bọn họ rời đi đi.” Bạch Hàn Mặc chế giễu nói.
Ninh Thư thấy Bạch Hàn Mặc đến đây, không ngoài ý muốn chút nào, tự hiểu rằng nhà họ Đinh đã tìm tới Bạch Hàn Mặc.
Đã vậy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Chu U Vương vì nụ cười của Đậu mỹ nhân, còn phong hỏa hí chư hầu*.
*Điển tích nổi tiếng: Chu U Vương mê sắc đẹp của mỹ nhân nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười. Vương nghe theo lời nịnh thần, vì nụ cười của mỹ nhân mà đốt lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi mất cả Cảo Kinh.
Không chi ra khoản tiền lớn thu mua công ty, làm sao có thể biểu đạt tình yêu của hắn với Đinh Ngưng Điệp được.
Ninh Thư kêu những người ngoại quốc rời đi, sau đó nở nụ cười, bảo: “Sao mày lại tới đây?”
“Vở kịch này diễn hay đấy.” Bạch Hàn Mặc nhìn mẹ Đinh và Ninh Thư một lượt, giật giật cánh mũi, từ lúc tiến vào, hắn đã ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng như có như không.
Ninh Thư nói: “Nói thật, chị đây là đang tạo điều kiện giúp mày thôi, chị biết mày muốn nuốt công ty nhà họ Đinh này lâu rồi.”
“Thôi, đừng có mà ở đấy suy bụng ta ra bụng người nữa.” Bạch Hàn Mặc đặt ngón tay lên môi, suỵt một cái, động tác rất chi là tà mị.
Suỵt suỵt cái cmnm, bộ són tiểu hả?
Ninh Thư trợn trắng mắt.
Mẹ Đinh nói: “Nếu cậu muốn mua công ty, vậy ai ra giá cao hơn thì được.”
“Mấy người các người tìm tới toàn là hàng fake, nếu công ty Ginnis nước M biết có người mạo danh tên tuổi của bọn họ, hậu quả……”
Bạch Hàn Mặc thờ ơ nói, nhưng ngữ khí tràn ngập uy hiếp.
Ninh Thư bình chân như vại, không hề lo lắng chút nào: “Tuy không phải người của công ty Ginnis, nhưng nhà họ Liên và nhà họ Lý đều có ý muốn mua công ty.”
“Nhà họ Liên, nhà họ Lý à.” Bạch Hàn Mặc ngưng lại một chút, trên mặt tỏ rõ vẻ khinh miệt, tất nhiên là khinh thường nhà họ Liên và nhà họ Lý rồi.
“Nói đi, bao nhiêu tiền.” Bạch Hàn Mặc khí khái hỏi.
“8 tỷ.” Ninh Thư thẳng thắn.
Bạch Hàn Mặc cười nhạo: “Có tin tôi sẽ khiến các người không lấy được một xu hay không?”
Ninh Thư nhún vai nói: “Vậy tôi lấy giá 6 tỷ bán cho nhà họ Liên vậy.”
Khi Ninh Thư nói ra số tiền, cảm thấy nhức bi ghê luôn á, tiền của thế giới này cứ như lá đa ấy, động chút là vài tỷ, vài tỷ.
Quần áo hàng hiệu gì gì đó thôi là đi tong mấy chục triệu, tiền mà cứ như polime không thôi vậy.
Ngay cả tiền cũng mang theo hương vị Mary Sue (hoàn hảo đến mức vô lý), một sợi dây chuyền thôi cũng có giá 20 triệu tròn.
Lạm phát quá mức nghiêm trọng.
“Làm vậy mẹ con tôi cũng có thể vớt vát được 6 tỷ” Ninh Thư lưu manh đáp trả: “Hai mẹ con tôi tuy không phải là doanh nhân, nhưng cũng biết được một điều rằng kỹ thuật của nhà họ Đinh khá tiên tiến, nên bất kể rơi vào tay ai đi chăng nữa, giá cũng phải tầm 6 tỷ trở lên.”
Bạch Hàn Mặc trầm ngâm, bỗng có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Bạch Hàn Mặc nhìn Ninh Thư một cái, nhận cuộc gọi.
Không biết trong điện thoại nói gì mà khiến sắc mặt Bạch Hàn Mặc càng ngày càng xấu.
“4 tỷ.” Bạch Hàn Mặc giơ bốn ngón tay lên.
Ninh Thư à một tiếng: “8 tỷ, không bớt một xu.”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Bạch Hàn Mặc lạnh giọng nói: “Tôi còn chưa tính sổ chuyện cái chân của Đinh Ngưng Điệp với các người, giờ còn dám giở giọng lừa bịp tống tiền tôi?”
Ninh Thư mặt không cảm xúc nói: “Thì sao, dù gì người mua có là ai cũng như nhau cả thôi.”
“Cô thấy có người dám tranh giành thứ gì với tôi à?” Bạch Hàn Mặc hỏi.
“Gòy sao, vẫn luôn tồn tại những người muốn có được công ty nhà họ Đinh này cơ mà.”
Công ty Đinh gia có kỹ thuật độc quyền, nhờ kỹ thuật này nhà họ Đinh mới đứng vững trên thương trường.
Phải biết là có rất nhiều người thèm nhỏ dãi đấy.
Không phải lý do Bạch Hàn Mặc tới là vì những thứ này sao?
“5 tỷ”
“8 tỷ”
“6 tỷ”
“8 tỷ”
Bạch Hàn Mặc nhăn mặt: “7 tỷ.”
Ninh Thư gật đầu: “Thành giao.”
Tức khắc mặt Bạch Hàn Mặc đen như mực tàu.
Thật ra Bạch Hàn Mặc cũng đang chịu tổn hại, âm thầm giấu cha vợ tới đây mua công ty, trước đó chẳng nói chẳng rằng gì với cha vợ.
Luật sư đóng dấu xong hợp đồng, mẹ Đinh và Bạch Hàn Mặc cùng nhau ký tên.
7 tỷ tới tay.
Ninh Thư và mẹ Đinh dứt khoát dắt tay nhau rời khỏi công ty, chuyện sau này công ty có thế nào, hai người cũng mặc kệ.
“Theo dõi hai người kia cho tôi.” Cầm tiền của hắn rời đi sảng khoái thế sao, làm gì có chuyện ngon ăn như thế.
Cộng thêm chuyện của Đinh Ngưng Điệp, chân Đinh Ngưng Điệp để lại di chứng, thường ngày hay đau âm ỉ, đặc biệt là khi thời tiết giao mùa hay có mưa.
Chân đau đến mức ngủ không được, rõ ràng đã kiểm tra không có vấn đề gì rồi.
Nhưng không hiểu vì sao luôn bị đau, vết nứt xương cũng đã khép miệng, nhưng vẫn cứ đau mãi.
Cả đêm ai cũng mất ngủ, vì Đinh Ngưng Điệp đau đớn rên rỉ.
Mà nhìn Đinh Ngưng Điệp không giống như giả vờ.