Editor: Gin
“Nói nữa, tài năng hội họa của em trai cháu không thể chậm trễ được, chỉ cần thằng bé tới trường học, tất cả chi phí vẽ tranh của thằng bé sẽ do bác gánh vác, chi trả.” Hiệu trưởng Lý đảm bảo.
Ninh Thư:.......................
Hiệu trưởng Lý càng như vậy, Ninh Thư càng không muốn quay lại trường học, ở trường chẳng học được gì bổ ích.
Những thứ đám tiểu thư, thiếu gia đó học toàn là lễ giáo xã giao, giao tiếp ứng xử, hoặc là mấy môn như cưỡi ngựa, trà đạo,...... toàn thứ trang nhã cao quý gì đó.
Giờ lo thân còn chưa xong, cơm chưa đủ ăn, áo chưa đủ mặc, đấy là còn chưa kể tới khi trời mưa, ngoài nhà mưa to, trong nhà mưa nhỏ.
Những kiến thức trong trường đối với cô đều là thứ vô dụng.
Đã vậy ẩn ý của hiệu trưởng Lý lại còn là, đẩy Ninh Thư ra chịu trận trước mặt ba thằng ranh con kia, để bảo vệ chức vị của ông ấy.
Nhưng âu cũng là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.
Ninh Thư lại một lần nữa cự tuyệt: “Cháu không đi.”
“Cháu phải nghĩ thật kỹ, con cái nhà nghèo thế này cháu cũng biết là rất khổ, khó ra quý tử, giờ có được cơ hội tốt, cháu lại không nắm lấy, không muốn đi học kiếm cái chữ đổi đời?” Hiệu trưởng Lý có chút hận sắt không rèn được thép nói.
“Chị ơi……..” Dịch Hiểu Đông đứng cạnh cửa, cả người co ro, nhìn Ninh Thư nói: “Chị ơi, em muốn học vẽ, em muốn vẽ tranh.”
“Cháu không nghĩ tới tương lai của mình, thì cũng phải nghĩ tới em trai mình chứ, bác hy vọng ngày mai hai bọn cháu tới trường đi học lại.” Hiệu trưởng Lý không muốn dùng dằng ở chỗ này thêm giây phút nào nữa, dặn dò Ninh Thư ngày mai nhất định phải đi học.
Sau khi hiệu trưởng Lý rời đi, Ninh Thư mới bắt đầu nấu cơm.
Nấu thịt và rau dưa vừa mới mua, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh Hiểu Đông, khom lưng ăn cơm.
Ninh Thư ăn rất ít, bởi vì cô đã ăn một viên Tích Cốc Đan, cô cũng thả một viên vào trong bát của Dịch Hiểu Đông.
“Em muốn tới trường học vẽ tranh?” Ninh Thư hỏi Dịch Hiểu Đông.
Dịch Hiểu Đông gật đầu, cử chỉ của Dịch Hiểu Đông mang theo nét trẻ con, rõ ràng đã mười sáu - mười bảy tuổi đầu, nhưng tư duy không khác gì trẻ con năm - sáu tuổi.
“Em muốn đi.” Dịch Hiểu Đông nói.
Ninh Thư bỏ bát xuống, lấy bút và giấy từ trong túi ra đưa cho thằng bé.
“Chị cho này, em có tài năng thiên bẩm, em muốn vẽ gì thì vẽ c ái ấy đi, hết chị lại đưa giấy cho.” Ninh Thư nói.
“Chúng ta không cần phải đi tới trường học làm gì cả.” Ninh Thư nhìn Dịch Hiểu Đông nói.
Dịch Hiểu Đông gật đầu, “Dạ, em nghe lời chị.”
Dịch Hiểu Đông ôm chặt lấy giấy và bút vẽ.
Dịch Hiểu Đông muốn tới trường vẽ tranh, là bởi vì ở trường có rất nhiều giấy và bút vẽ.
Những thứ này người khác không coi trọng, nhưng đối với Dịch Hiểu Đông không mua nổi những thứ này, chúng là những vật phẩm cực kỳ trân quý.
Ninh Thư quyết định nghỉ học, không để Dịch Hiểu Đông phải thấy những ánh mắt kỳ quái, của những đứa học sinh ở trường nữa.
Tuy Dịch Hiểu Đông là đứa ngốc thật đấy, nhưng thằng bé cũng không phải là người không có cảm xúc.
Đã vậy còn biết chắc chắn khi trở lại trường học sẽ bị bắt nạt, vậy thì quay lại làm gì.
Dịch Hiểu Đông ăn xong ăn lập tức ôm lấy giấy bút đi vẽ tranh, sắc mặt chăm chú ngồi vẽ tranh.
Ninh Thư thò lại gần xem, tranh của Dịch Hiểu Đông vẽ có vẻ đi theo trường phái trừu tượng, Ninh Thư nhìn vào, cũng chẳng hiểu nổi thằng bé đang vẽ cái gì.
Có vẻ nghệ thuật là chuyện cao siêu, trừu tượng, người thường như cô không hiểu được cũng là chuyện bình thường.
Ninh Thư nhìn Dịch Hiểu Đông nói: “Em ở yên trong nhà nhé, chị phải ra ngoài một chuyến.”
Bắt cô quay trở lại trường học, nói không chừng là lại có chiêu trò bi3n thái gì đấy đang chờ đợi cô.
Còn không bằng để cho mấy đứa này loạn như cào cào, để bọn nó không còn hơi sức đâu để tâm tới cô nữa.
Lần trước ra tay cô đã nghĩ tới chuyện sau này.
Khẳng định bọn nó sẽ trả thù cô.
Muốn dạy cho thú cưng không nghe lời như cô một bài học.
Không đúng, cô nào phải là thú cưng đâu.
Ninh Thư khóa cửa nhà lại, sợ Dịch Hiểu Đông chạy linh tinh đi lạc.
Ninh Thư đi tìm một quán net đen, trong đấy khói thuốc bay mù mịt.
Ninh Thư ngồi vào chỗ góc khuất, bắt đầu đăng tin trên mạng, tiêu đề bài viết là tập đoàn nhà họ Mẫn sử dụng nguyên liệu là mỡ từ xác người chết.
Thịt mỡ được lấy từ trên thi thể ở nhà tang lễ, rẻ hơn nhiều so với dầu thực vật và mỡ động vật.
Để cho nhà Mẫn Hạo Sơ đi lo liệu, làm sáng tỏ loại chuyện đơm đặt vu khống, bắt bóng bắt gió trong khoảng thời gian này đi.
Ninh Thư đăng ký một tài khoản, gửi bài đi, sử dụng địa chỉ IP giả.
Sau đó, Ninh Thư lại xâm nhập vào trang web chính thức của tập đoàn, hack luôn trang web, viết mấy dòng chữ to đùng, “Lũ gian thương vô sỉ, một đám táng tận lương tâm, lương tâm của mấy người không có răng nên không thấy cắn rứt chứ gì?”
Sau đấy, Ninh Thư phát hiện bài đăng của cô bị xóa, nhưng Ninh Thư cũng không để ý, lại đăng bài lên một diễn đàn trao đổi lớn.
Sử dụng địa chỉ IP giả, đã vậy còn giấu đuôi một cách triệt để, đề phòng trường hợp lỡ như đối phương tra cứu.
Rất có khả năng bị phát hiện.
Tin đồn sử dụng mỡ người chết có lực sát thương cực lớn, đủ để khiến Mẫn Hạo Sơ đau đầu, không còn tâm trí tới tìm cô gây sự nữa.
Làm xong chuyện, Ninh Thư trả tiền net sau đó rời đi.
Người ủy thác không có di động, trong nhà không có máy tính, nên không thể cập nhật tin tức mau lẹ được.
Cũng không thể ngày nào cũng tới quán net đọc tin tức được.
Ninh Thư lang thang trên đường, thấy trên mặt đất có chai nhựa, không chút suy nghĩ ngồi sụp xuống nhặt chai lên, chai này có thể bán được ra tiền.
Ninh Thư:........
Ninh Thư rất muốn chuyển nhà, nhưng điều kiện lại không cho phép, bọn họ mà chuyển thì chuyển tới chỗ nào?
Ninh Thư nghĩ cách kiếm tiền trong đầu, đi làm bác sĩ có ổn không nhỉ, tuổi quá nhỏ, lại không có giấy chứng nhận, thế là phi pháp rồi, hay làm mỹ phẩm?
Ai dám mua mỹ phẩm không rõ nguồn gốc của cô cơ chứ.
Hay đi làm luật sư, nhưng giờ móc đâu ra giấy chứng nhận.
Làm thầy phong thủy có ổn không nhỉ, nhưng giờ thầy phong thủy nhan nhản ra đấy, đa phần là lừa đảo, xong nhìn mặt mày xanh xao vàng vọt cộng với thân người như con mắm như cô, làm gì có chỗ nào giống thầy phong thủy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Thư phát hiện, cmn cô chỉ có thể tiếp tục nhặt sắt vụn bán lấy tiền?!!!!
Ninh Thư đi ở trên đường, mắt nhìn tám hướng, nhìn thấy chỗ nào có sắt vụn bán được lấy tiền, lập tức chạy lại nhặt lên.
Ninh Thư muốn tìm chỗ ở mới, bởi vì nhà cô hiện tại không an toàn.
Trường học quý tộc gì đấy khẳng định không cần tới nữa, cho dù có muốn đi học, cũng sẽ tới trường khác nhập học.
Ninh Thư về tới nhà, nhìn Dịch Hiểu Đông nói: “Hiểu Đông, chúng ta chuyển nhà nhé, không ở chỗ này nữa.”
Sắc mặt Dịch Hiểu Đông mờ mịt pha lẫn sợ hãi, hỏi lại: “Chúng ta đi đâu hả chị?”
Rõ ràng Dịch Hiểu Đông sợ hãi, không có cảm giác an toàn.
“Để chị đi tìm.” Ninh Thư nhoẻn miệng cười, nói, “Ở nhà mới, trước cửa sẽ có một con sông nhỏ, em có thể ở đấy vẽ tranh cả ngày.”
Dịch Hiểu Đông không có chủ kiến, nên Ninh Thư nói cái gì thằng bé cũng nghe theo.
Ninh Thư bắt đầu chuyển nhà, cô đã tìm thấy một chỗ ở gầm cầu, gầm cầu là một địa điểm khá tốt.
Đã vậy, dưới cầu còn có một cái ôtô hỏng, ô tô này hỏng cũng khá nặng, lốp xe nổ tanh bành, còn thân xe dính đầy bùn gỉ.
Vốn dĩ ở dưới cầu cao tốc, có thể che được mưa, cộng thêm cái xe này nữa hai chị em cô có thể ở được.
Ninh Thư quyết định, mấy ngày nữa phải đi kiếm tiền mới được, không có tiền làm gì cũng khó.
Trong nhà không có thứ gì bắt buộc phải mang theo, Ninh Thư gom chăn màn của cả hai nhét vào trong túi, Dịch Hiểu Đông ôm giấy vẽ, hai người dắt díu nhau đi tới gầm cầu.
Ninh Thư sửa sang lại xe ô tô hỏng thành chỗ người có thể ngủ, còn phòng bếp, để ngoài trời cũng được.
Dù sao cho dù có đánh chết cô cũng sẽ không quay lại trường học kia, đến nỗi vị hiệu trưởng kia có ra sao cũng mặc kệ, bởi ngay chính bản thân cô cô còn lo chưa xong, nói gì giúp ông ấy giữ chức vụ hiệu trưởng.
Một mình cô thì tốt rồi, nhưng còn thêm Dịch Hiểu Đông nữa, cô cần phải bảo đảm an toàn cho thằng bé.