Edit: Akito
“Yêu nữ, đừng hòng dùng loại thủ đoạn thấp hèn này để mê hoặc ta.” Yến Nam Trúc lạnh giọng nói.
Ninh Thư thở dài một tiếng, vô lực nói: “Không phải ngươi nói truyền thừa ở trên người ta sao? Ta cởi hết áo ngoài rồi, nhìn xem có truyền thừa quái quỷ gì đó rơi ra không.”
Lúc này Yến Nam Trúc mới quay đầu lại, Ninh Thư run rẩy một cái, nói với Yến Nam Trúc: “Xem đi, căn bản không có truyền thừa gì.”
Yến Nam Trúc nhìn Ninh Thư, ngữ khí rất nhẹ nhạt: “Tuy rằng trên người ngươi không có, nhưng ta hoài nghi ngươi đặt ở nơi khác rồi, chung quy ta không tin ngươi.”
Ninh Thư nhún vai, “Ngươi không tin thì cứ đi theo.” Xoay người bỏ đi.
“Ngươi đi đâu, hiện tại ngươi là dư nghiệt Ma giáo, bây giờ trở về với ta.” Yến Nam Trúc đuổi theo Ninh Thư, “Để tránh ngươi gây tai họa cho người vô tội, ta phải bắt ngươi về.”
Ninh Thư: …
“Minh chủ, ngươi nhìn bộ dạng yếu như gà này của ta, ta có thể gây tai họa cho ai?” Ninh Thư cầm tóc của mình, “Vì sao thả đại ma đầu Cung Vô Mị không bắt, ngươi bắt ta thì làm được cái mẹ gì, chẳng lẽ võ lâm chính phái các ngươi cũng chỉ biết khi dễ nữ tử yếu đuối sao?”
“Ngươi là nữ tử yếu đuối sao?” Yến Nam Trúc nhìn Ninh Thư, “Ngươi là Thánh Nữ Ma giáo, đương nhiên có bản lĩnh mê hoặc người phàm, dựa vào sắc đẹp của mình mê hoặc nam nhân, tất nhiên gây thành đại họa, vì sự an ổn trong võ lâm, ta với tư cách minh chủ võ lâm được mọi người đề cử, bất luận người nào có nguy hại đối với võ lâm, ta đều sẽ không bỏ qua.”
Ninh Thư nhìn Yến Nam Trúc, cái người này quá chính nghĩa quá tích cực, làm Ninh Thư cạn lời.
Cốt truyện Mộc Yên La bị Cung Vô Mị cầm tù, làm công cụ **** của hắn, về sau Ma giáo bị người công phá, Cung Vô Mị căn bản không kịp mang theo Mộc Yên La đi, Mộc Yên La được Yến Nam Trúc cứu, đưa tới Lạc Hà sơn trang của Yến Nam Trúc.
Được cứu ra còn có những nữ tử khác, có vài nữ tử xuất phát từ lòng ghen ghét Mộc Yên La, từ khi Mộc Yên La tới, Cung Vô Mị chỉ lăn giường với Mộc Yên La, làm một ít nữ tử trong lòng rất ghen ghét, liền nói với Yến Nam Trúc, Mộc Yên La là nữ nhân của Cung Vô Mị, là người trong Ma giáo, còn nói Mộc Yên La có bản lĩnh mê hoặc lòng người, nam nhân đều chạy không thoát công kích mị hoặc của nàng.
Yến Nam Trúc biết được chuyện này, có đôi khi ở bên cạnh Mộc Yên La, liền bất giác bị Mộc Yên La hấp dẫn, nghĩ đến những nữ tử khác nói Mộc Yên La biết sử dụng kỹ thuật câu dẫn, đặc biệt có thể dụ dỗ nam nhân, Yến Nam Trúc liền rối rắm vô cùng.
Trong lòng Yến Nam Trúc mâu thuẫn đủ kiểu, một bên là cảm xúc trong lòng, một bên là đạo lý võ lâm, hắn là minh chủ võ lâm, sao có thể sống cùng một yêu nữ Ma giáo, thua dưới mị công của một yêu nữ, trong lòng Yến Nam Trúc cũng đấu tranh cho nên lúc lạnh lúc nóng với Mộc Yên La.
Mặc cho Mộc Yên La giải thích như thế nào, giải thích mình không phải người trong Ma giáo, bị Cung Vô Mị cứng rắn bắt tới Vô Ương cung, thêm vào đó Cung Vô Mị bỏ trốn lại chạy đến Lạc Hà sơn trang cứu Mộc Yên La, cho nên dù thế nào Yến Nam Trúc cũng không tin lời Mộc Yên La nói.
Với lại Cung Vô Mị cực kỳ xấu tính, có đôi khi nửa đêm lén lút tiến vào Lạc Hà sơn trang, lăn giường với Mộc Yên La, Yến Nam Trúc liền ở nơi bí mật nhìn xuân cung đồ, xem đến nhiệt huyết dâng trào.
Yến Nam Trúc căm thù Mộc Yên La cũng căm giận chính mình, căm giận mình bị yêu nữ này mê hoặc, càng căm hận Mộc Yên La không có tự ái, lăn lộn với nam nhân.
Tóm lại Yến Nam Trúc là một nam nhân cực kỳ đứng đắn, cực kỳ quang minh lỗi lạc, trong lòng Yến Nam Trúc cảm thấy Mộc Yên La là một nữ nhân hư hỏng, lại còn thích bày bộ dạng điềm đạm đáng yêu lừa nam nhân, làm Yến Nam Trúc tương đối sụp đổ chính là, mình cũng bị nữ nhân này lừa rồi.
Nói chung tâm pha lê của Yến Nam Trúc bị bóp nát rồi, đau thấu ruột thấu gan, rối rắm không tả nổi, suýt chút nữa bước lên con đường tẩu hỏa nhập ma như Cung Vô Mị.
Chính tà không đội trời chung, danh môn chính phái nói muốn giết yêu nữ Mộc Yên La, hơn nữa còn là thiêu sống, Yến Nam Trúc nghĩ ngợi vẫn là giao Mộc Yên La ra, có lẽ Mộc Yên La chết thì hắn cũng sẽ không rối rắm như vậy nữa, xem như giải quyết nhớ thương trong lòng mình.
Nhưng thời điểm khi Mộc Yên La thật sự bị treo trên củi lửa, bị khói sặc đến ho khan, mặt xám như tro tàn nhìn Yến Nam Trúc, cuối cùng Yến Nam Trúc vẫn không kiềm chế được tình cảm dâng trào trong lòng, cứu Mộc Yên La xuống dưới.
Yến Nam Trúc tự cảm thấy không có cách nào đối mặt người trong võ lâm, từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm, cũng cam đoan hắn sẽ trông coi yêu nữ này, kiên quyết không để yêu nữ gây tai họa cho người khác.
Ninh Thư chép miệng chậc lưỡi nhìn Yến Nam Trúc, có thể nói trong mấy nam chủ, Yến Nam Trúc là người có nguyên tắc mạnh nhất, thật không biết với tư cách tiền minh chủ võ lâm sao hắn có thể dùng chung một nữ nhân với giáo chủ Ma giáo, tam quan của hai người này hoàn toàn bất đồng a.
Cung Vô Mị xem muôn dân trong thiên hạ không là gì cả, giết người hoàn toàn dựa vào tâm tình, Yến Nam Trúc thì có hơi thánh phụ, tâm địa xem như là người tốt nhất.
Hoàn toàn không nghĩ ra hai người này ở chung như thế nào, mỗi ngày đánh nhau?
Ninh Thư đi ở phía trước, Yến Nam Trúc đi theo sau, đi rất xa rồi, Ninh Thư nhịn không được bất đắc dĩ nói với Yến Nam Trúc: “Minh chủ, rốt cuộc ngươi muốn theo ta tới khi nào.”
“Trên người ta thật sự không có truyền thừa gì.” Ninh Thư nhảy nhảy, “Ngươi xem, thứ gì cũng không có.”
Yến Nam Trúc nhìn chằm chằm Ninh Thư nói: “Ta phải để ý ngươi, miễn cho ngươi làm chuyện xằng bậy, còn có, ngươi phải theo ta đến Tướng Quốc Tự.”
“Vì cái lông, vì cái lông gì phải đến Tướng Quốc Tự?” Ninh Thư cau chặt mày nhìn Yến Nam Trúc, “Ta muốn trở về tìm sư phụ ta.”
“Ngươi còn có sư phụ, chẳng lẽ giáo chủ Ma giáo trước kia vẫn chưa chết sao?” Thần sắc Yến Nam Trúc có hơi sầu lo.
Ninh Thư: …
“Lão nương khi nào nói giáo chủ Ma giáo là sư phụ của ta?” Ninh Thư quả thực đều muốn quỳ lạy Yến Nam Trúc, “Lão nương phải nói thế nào thì ngươi mới có thể hiểu đây, ta căn bản không phải là Thánh Nữ Ma giáo.”
Dường như Yến Nam Trúc căn bản không nghe thấy những lời này của Ninh Thư, hoặc là lựa chọn bỏ qua, nói với Ninh Thư: “Ngươi phải cùng ta đi Tướng Quốc Tự.”
Ninh Thư: lòng ta gần như hỏng mất rồi.
“Tại sao phải đi Tướng Quốc Tự?” Ninh Thư hữu khí vô lực hỏi.
Yến Nam Trúc nhìn thoáng qua muốn chết không muốn sống Ninh Thư, nhàn nhạt nói: “Không phải Cung Vô Mị hẹn ngươi gặp mặt ở Tướng Quốc Tự sao? Ta phải bắt được hắn, tên Cung Vô Mị này quá nguy hiểm.”
Ninh Thư nhấc mí mắt, trợn trắng mắt, “Cung Vô Mị kia chỉ là tùy tiện nói, ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ chờ ta ở đó?”
Ngươi còn ngây thơ thật là đáng yêu nhỉ.
“Cho dù là giả, ta cũng phải đi, chỉ cần có thể bắt được Cung Vô Mị, nhất định phải đi Tướng Quốc Tự một chuyến.” Yến Nam Trúc nghiêm túc nói.
“Ngươi cũng phải đi theo ta.” Yến Nam Trúc nói, “Ta phải trông coi ngươi, không để ngươi chạy đi gây tai họa cho người vô tội.”
Nàng hại người vô tội nào rồi hả?
“Ngại quá, ta còn phải đi tìm sư phụ ta, tự ngươi đi Tướng Quốc Tự đi.” Ninh Thư nhấc làn váy quay người bỏ chạy, còn chưa chạy được hai bước, thanh kiếm sáng như tuyết liền ngăn ở trước mặt nàng, làm tim người đập đặc biệt nhanh.