Thiên Giai chỉ dùng một bữa cơm đã được lòng toàn bộ người thú giống cái trong bộ lạc, hơn nữa Thiên Giai vô cùng hào phóng, sau khi ăn cơm xong, còn dạy những người thú giống cái này cách làm tóc.
Thậm chí còn tặng xà phòng loại đơn sơ, loại xà phòng này dễ làm nhất, dùng mùn tro và mỡ động vật trộn lẫn mà thành, cuối cùng cô đọng thành loại xà phòng đơn giản nhất.
Những người thú giống cái nghe bảo cái này có thể dùng để tắm rửa, còn có thể gội đầu, đều vô cùng kinh ngạc, sau đó một loạt giống cái bèn chạy tới bờ sông gội đầu.
Ninh Thư nhìn miếng xà phòng không lớn lắm trong lòng bàn tay, trong lớp mỡ trơn màu ngả vàng còn có mùn tro, đi theo những người thú giống cái này đến bờ sông gội đầu.
Sau khi tắm bằng xà phòng thô sơ, tóc quả thực sạch sẽ hơn trước kia.
Ninh Thư rất muốn hỏi thời đại học Thiên Giai rốt cuộc học nghành gì, lại biết chế tạo xà phòng, về sau còn biết nung sứ, biết xây nhà, phát hiện ra quặng sắt còn biết lấy sắt, trực tiếp đưa thế giới nguyên thủy vượt qua thời kì đồ đồng, tiến vào thời đại đồ sắt.
Tất cả mọi chuyện đến tay Thiên Giai, đều dễ dàng thành công, mặc dù có thất bại vài lần, nhưng kiểu gì cũng sẽ thành công.
Kỳ thực, Thiên Giai là một cô nàng có bàn tay vàng mà cái gì cũng biết.
Có điều việc này cũng không liên quan đến cô, nhiệm vụ của cô không có mâu thuẫn gì với nữ chính Thiên Giai, duy trì hòa bình vẫn rất cần thiết.
Ninh Thư mượn đồ của Thiên Giai: "Giai, cô có thể mang con dao… cái đồ mà cô dùng để thái thịt cho tôi dùng thử không, tôi muốn cắt tóc."
Ninh Thư từ lâu đã không chịu nổi mớ tóc này, tóc dài đến mông, ngồi xuống mà cũng có thể ngồi vào tóc, cảm giác vô cùng phiền phức.
Thiên Giai hơi sửng sốt, cười nói với Ninh Thư: "Được."
Thiên Giai trở lại động của mình, lấy dao găm Thụy Sĩ của mình cho Ninh Thư, Ninh Thư làm bộ không biết nên dùng như thế nào, nhìn Thiên Giai.
Thiên Giai cười duyên rồi vỗ đầu một cái, cầm lấy con dao trong tay Ninh Thư, nói rằng: "Cô không rõ dùng như thế nào đúng không, vật này ở chỗ chúng tôi là đồ phổ biến, là dao, tôi giúp cô cắt bớt tóc nhé."
"Cảm ơn... Cám ơn cô." Ninh Thư giật giật khóe miệng nói, cô cảm thấy lúc Thiên Giai nói câu này có cảm giác tự hào sâu sắc.
Thiên Giai giúp Ninh Thư cắt mấy túm tóc xong, Ninh Thư bèn tự mình động thủ, trực tiếp cắt đến ngang vai, vì dùng dao nhỏ cắt, nên trông dài ngắn không đều như bị chó cắn, mặc dù không đẹp, nhưng Ninh Thư lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thiên Giai là một cô gái vô cùng có sức hút, sau bữa cơm kia, hết thảy người thú giống cái đều thích và sùng bái cô ta.
Trên đường trở về, Chi vẫn luôn khen ngợi Thiên Giai, trong ánh mắt chỉ thấy ước ao, nói với Ninh Thư: "Giai thực sự là một người thú giống cái tốt, sẽ có rất nhiều người thú thích, thảo nào Thụy lại thích cô ấy."
Ninh Thư nghe ra manh mối, nói ai không nói lại nói Thụy, Ninh Thư dòm Chi hỏi: "Cô thích Thụy?"
"Tại sao tôi phải thích Thụy?" Chi nhìn Ninh Thư kinh ngạc hỏi: "Trước tôi thấy Thụy rất lạnh nhạt với người thú giống cái trong bộ lạc, nhưng bây giờ lại thích Giai như vậy."
Ninh Thư: Tôi sám hối...
"Ơ, sao cô lại biến tóc thành như vậy, thật là khó coi, người thú giống cái trong bộ lạc đều để tóc dài, để như cô thật xấu, Khải sẽ không thích." Vẻ mặt Chi rất khoa trương, suýt nữa ôm đầu hét lên.
Ninh Thư vẩy tóc mình một cái: "Đương nhiên là làm sao thoải mái thì làm."
Chi chỉ giận Ninh Thư như nước đổ đầu vịt, nói: "Lần trước tôi còn nói với Khải cô muốn làm Vu, hắn có nói gì với cô không?"
Ninh Thư lắc đầu: "Hắn nói hắn sẽ giúp tôi trở thành Vu."
Chi:...
Chi nhíu chặt lông mày: "Lẽ nào hắn không biết làm Vu thì không thể có bạn lữ, các người sắp trở thành bạn lữ, vì sao hắn không ngăn cản cô trở thành Vu?"
"Có lẽ hắn căn bản cũng không muốn trở thành bạn lữ với tôi, quên đi, những việc này đều là việc nhỏ, ngày mai chẳng phải muốn ra ngoài bộ lạc đi tìm thứ tốt cùng Giai sao? Chuẩn bị nhiều đồ để đựng một tí." Ninh Thư nói sang chuyện khác.
Bởi vì người thú giống cái hiếu kỳ thức ăn của Thiên Giai từ đâu tới, Thiên Giai mới nói muốn dẫn các cô ra ngoài bộ lạc đi tìm nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ cần đi theo Thiên Giai ra ngoài, thì có thể tìm được không ít đồ đạc.
"Đúng vậy, tôi còn chưa từng ra khỏi bộ lạc đó, tôi đi bện rổ." Chi lập tức quên ngay chuyện của Khải, lại nói với Ninh Thư: "Cô cần rổ không, tôi bện cho cô một cái."
"Được." Ninh Thư gật đầu, giúp Chi tìm dây mây to bằng đầu ngón tay, trực tiếp nhổ cả gốc, kéo tới cửa động của Chi, để Chi bện rổ.
Chi há to miệng nhìn Ninh Thư: "Sức của cô? Cô làm sao mà nhổ lên được?"
"Dùng sức một cái là nhổ lên được." Ninh Thư vỗ tay một cái nói: "Có đủ không, không đủ tôi lại đi lấy."
"Đủ rồi, cái này chỉ có người thú giống đực mới có thể nhổ lên." Chi lẩm bẩm một tiếng, rồi bắt đầu bện rổ, Ninh Thư cứ ở bên cạnh nhìn.
Chi bện ra cái rổ cực kỳ xấu, có nhiều chỗ bện còn bị lỏng, có nhiều chỗ bện lại chặt, một cái rổ lớn nhỏ không đều, nhưng dùng được là được.
Ngày hôm sau, Ninh Thư và Chi mỗi người cầm một cái rổ xấu xí đến quảng trường tế bái.
Đến quảng trường tế bái, có mấy người thú giống cái, và mấy người thú giống đực, Thiên Giai đang nói chuyện với vài người thú giống cái, thấy Ninh Thư và Chi tới rồi, vừa cười vừa nói: "Chỉ chờ các cô thôi."
Thiên Giai hôm nay mặc áo phông, phía dưới mặc một cái quần jean ngắn, khác hẳn với những người chung quanh.
Ninh Thư nhìn mấy người thú giống đực, Ninh Thư nhận ra Thụy và Khải, mấy người khác không quá quen thuộc.
Thấy ánh mắt Ninh Thư đặt trên người mấy người thú giống đực, Thiên Giai giảo hoạt nói: "Bọn họ tiễn chúng ta ra ngoài bộ lạc, đi cùng chúng ta, bảo vệ chúng ta, tiện thể còn có thể trải nghiệm cảm giác vần vũ trên bầu trời."
Vần vũ trên bầu trời? Ninh Thư lại suy nghĩ lệch lạc thái quá.
Trong thế giới NP này, Ninh Thư không muốn nghĩ sai cũng không được.
Vì lần này là lần đầu tiên bộ lạc có nhiều người thú giống cái ra ngoài như vậy, nên Thụy mang theo người thú giống đực tới bảo vệ những giống cái này.
Hơn nữa Thụy không muốn rời khỏi Thiên Giai chút nào, thực sự là một ngày không gặp như đã ba năm, luôn tìm cơ hội ở cùng Thiên Giai, bây giờ Thiên Giai chẳng khác nào tia sáng tỏa ra bốn phía, làm cho người thú giống đực trên quảng trường đều đưa mắt nhìn Thiên Giai.
Thiên Giai tựa như không biết từng cử chỉ hành động của mình đều chứa vẻ xinh đẹp quyến rũ thế nào, chỉ khẽ cười để lộ lúm đồng tiền, khiến cả đoàn con vật đều sắp chảy nước dãi ra rồi.
Thấy Thiên Giai xinh đẹp như vậy, lại thấy nhiều người thú giống đực như vậy, lại thấy sự hâm mộ và đố kỵ mãnh liệt trong mắt mọi người khi nhìn mình, trong lòng Thụy vừa kiêu ngạo vừa chua xót rồi lại thấy kiêu ngạo.
Người thú giống cái này, cô ta tựa như có năng lực vô cùng vô tận, hiểu biết rất nhiều, cô ta là bạn lữ của hắn.
Nhưng Thụy không xác định được bạn lữ hoàn mỹ như vậy có thuộc về mình không, cô ta là thần nữ mà Vu nói, hắn có tư cách sở hữu thần nữ sao?
Bây giờ trong lòng Thụy lo được lo mất, nếm được vị ngọt và đắng trong tình yêu.
Ninh Thư liếc mắt nhìn Khải, cô phát hiện Khải là một người ít nói trầm ổn, hắn tuy cũng nhìn vào Thiên Giai xinh đẹp, nhưng ánh mắt khắc chế hơn những người thú khác, dường như nhận thấy có người đang nhìn mình, Khải xoay đầu lại chạm phải ánh mắt của Ninh Thư.
Khải hơi sửng sốt, dời mắt đi trước, không nhìn Ninh Thư cũng không nhìn vào Thiên Giai nữa.