Mỗi ngày của Thiên Giai trôi qua trong sự hạnh phúc ngập tràn, còn trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy rất nôn nóng, sợ hết hồn hết vía đến nỗi dựng cả tóc gáy.
Có lúc vừa ra khỏi sơn động, đã nhìn thấy những con rắn vốn nên ngủ đông lại đang bò trong băng tuyết, những con chuột xâu thành chuỗi, con sau cắn đuôi con trước, cuống quít chạy trốn.
Dòng sông đã đông cứng thành một khối băng vô cùng dày, có thể nghe thấy tiếng sủi bọt ùng ục ùng ục của nước sông dưới tảng băng.
Ninh Thư biết địa chấn sắp tới.
Buổi tối nào Ninh Thư cũng không ngủ được, cứ ngồi thiền đến khi trời sáng, rồi nuốt vài miếng Linh Tủy tinh thể, năng lực của Ninh Thư lại mạnh hơn rất nhiều.
Trước đó chỉ có một số động vật chạy trốn, cuối cùng những con chim tập hợp thành đàn giăng kín bầu trời kêu lên những tiếng thê lương.
Có điều nhiều chim như vậy, nên người trong bộ lạc bắt rất nhiều, ăn no một bữa.
Cái cảm giác nguy hiểm này càng ngày càng mạnh mẽ, trong lòng Ninh Thư cũng càng thêm phiền não.
Mà lúc này lại truyền đến tin tức Thiên Giai mang thai, khiến khóe miệng Ninh Thư co rút lại.
Không biết đứa bé sinh ra thuộc bộ lạc nào.
Kỳ thực Ninh Thư vẫn luôn không hiểu nổi, Thiên Giai đến từ hiện đại, điều cô ta tôn trọng hẳn phải là cả đời chỉ yêu một người chứ, nhưng cô ta làm thế nào để chấp nhận được những chuyện “chơi tập thể” như thế này.
Nhiều giống đực như vậy cô ta yêu hết được sao?
Có lẽ thứ Thiên Giai yêu là cảm giác được mỹ nam vây quanh.
Phần lớn con của Thiên Giai đều không có năng lực biến hình, bởi gen của Thiên Giai đã đẩy nhanh tiến trình thoái hóa của người thú khi biến hình.
Thực ra người thú giống đực cũng có kích thích biến hình nhưng không thành công, những người thú giống đực thất bại chính là phế vật và đồ bị lỗi, hơn nữa nếu như lúc năm tuổi không đánh thức sức mạnh biến hình này, thì thể chất của những người thú giống đực nhỏ không đủ để chống đỡ giúp nó sống sót.
Thông thường đều chết sớm, đây là một quá trình đào thải.
Kỳ thực Thiên Giai rất vui mừng vì con của mình là người bình thường, hơn nữa đứa bé của cô ta cũng không chết yểu giống như những người thú giống đực không được thức tỉnh khác.
Người thú sinh tồn trong một thế giới nguy hiểm, thứ dựa vào để sinh sống chính là năng lực biến hình mạnh mẽ này.
Không chỉ có mỗi Ninh Thư ngờ vực không biết đứa bé trong bụng Thiên Giai là của người thú giống đực nào, mà tất cả người của bộ lạc đều đang suy nghĩ đứa bé này là của ai.
Biết được người mình yêu đã mang thai rồi, những người thú giống đực này cuối cùng cũng không ngày ngày lôi kéo Thiên Giai ấy ấy ấy nữa, ngược lại khiến Thiên Giai thở phào một hơi.
Thiên Giai đã mang thai nên cô ta vô cùng vui mừng, lập tức mời khách đến ăn cơm, lại mời thêm mấy người thú giống cái ở các bộ lạc giúp cô ta nấu cơm, còn cô ta thì ngẫu nhiên làm vài món ăn sở trường của mình.
Hiện giờ thực sự đã là mùa đông, thức ăn đều rất khan hiếm, ý kiến của Thụy là đợi đến khi mùa đông qua đi rồi mời khách, nhưng trước mặt nhiều tình địch như vậy, lời này hắn lại không thể nói ra miệng.
Không muốn những người bạn lữ khác của Thiên Giai coi thường mình, chỉ có thể cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Hơn nữa những người thú giống cái ở Dực Hổ tộc, cũng cần rất nhiều thức ăn.
Phải chia sẻ bạn lữ với người khác, còn phải nuôi tình địch, trong lòng Thụy lúc này có một bóng đen tâm lý.
Nhưng hắn yêu Thiên Giai, vì Thiên Giai hắn có thể chịu đựng tất cả.
Khải đóng góp một nửa số thức ăn trong hang động của mình, vì sợ Thiên Giai và Thụy không có đủ thức ăn, lúc mời khách sẽ rất mất mặt.
Thích tổ chức to cũng không nên tổ chức vào lúc vật tư thiếu thốn như vậy, nha đầu này muốn khoe khoang thì khoe khoang thôi.
Hơn nữa lần này Thiên Giai còn mời cả Ninh Thư đến ăn cơm, càng khiến Ninh Thư cảm thấy nha đầu này đang ra oai với mình.
Ninh Thư không thèm đến tham gia tiệc rượu mời khách gì đó, cô có việc bận cần làm, phải mang theo một số đồ vật quan trọng bên người, ví dụ như thảo dược xay thành bột, sau đó lại đặt gậy gỗ lên tảng đá mài nhọn hoắt.
Không có việc gì thì ngồi mài gậy gỗ hết cây này đến cây khác, để đối phó với những con dã thú bị hoảng loạn khi địa chấn xảy ra.
Lúc mời khách đến đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là Thiên Giai té ngã trong tuyết, ngay chỗ đó xuất hiện màu đỏ.
Ngay cả Vu cũng không có cách nào, Vu liền sai Chi nhanh chóng đi gọi Ninh Thư đến.
Ninh Thư:...
Đúng là “no làm no die”, thích ra vẻ thì sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Giai tổ chức bữa tiệc này không phải muốn khoe khoang mình đã mang thai sao? Thuận tiện nhận được sự thương yêu từ những người bạn lữ của cô ta.
Lúc Ninh Thư đến, đã nhìn thấy một nhóm bạn lữ của Thiên Giai vây quanh cô, để Thiên Giai nằm trên mặt tuyết, ai nấy đều sốt ruột đỏ cả mắt.
Thiên Giai nằm trên mặt tuyết, máu loãng chảy ra nhiễm đỏ cả mặt tuyết, bốc hơi nóng lên, Thiên Giai ôm bụng rên rỉ.
Ninh Thư liếc mắt một cái, nói: "Còn không mau ôm cô ta vào trong động."
"Ồ, ồ..." Người thú giống đực lúc này mới phản ứng lại, tất cả đi đến ôm Thiên Giai lên, Thiên Giai bị mấy người thú tranh nhau ôm, không ai chịu buông tay, âm thầm phân cao thấp.
Điều này chỉ làm Thiên Giai khổ sở hơn, trong bụng giống như có con dao đang khuấy động, cơ thể vừa lạnh vừa nóng.
"A, tôi đau quá." Tiếng kêu của Thiên Giai vừa chói tai lại đau đớn, mấy người thú thấy dáng vẻ yếu ớt thoi thóp của Thiên Giai, đều bị hù dọa, buông lỏng tay ra để Thụy ôm vào trong.
Ninh Thư theo vào trong sơn động, hỏi Vu: "Thần nữ thế nào rồi?"
Vu lắc đầu: "Xem ra đứa bé trong bụng đã không còn nữa."
Ninh Thư vừa nhìn thấy bộ dạng của Thiên Giai, đã biết đứa bé này không giữ được, bị lạnh cóng một lúc lâu ở trên mặt tuyết, hơn nữa gen của người thú với Thiên Giai không giống nhau, nên rất dễ bị sẩy thai.
Ví dụ như gen của heo và gen của chó không thể kết hợp được, nên căn bản sẽ không thụ thai.
Từ bản chất mà nói, Thiên Giai và người thú là hai loài sinh vật khác nhau.
Chỉ có điều việc khiến Ninh Thư không ngờ tới đó là, vận may đầy trời như Thiên Giai cũng bị sinh non.
"Cô đi kiểm tra đi, xem có thể dùng thảo dược cứu đứa bé trong bụng thần nữ hay không." Vu nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Thiên Giai đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu: "Không được."
Nghe thấy Ninh Thư nói không được, ánh mắt mấy người bạn lữ của Thiên Giai nhìn Ninh Thư tràn đầy sự cảnh cáo và căm phẫn.
Tiếng rên của Thiên Giai càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đầu ngả sang một bên hôn mê bất tỉnh.
Ninh Thư nói: "Nấu ít nước nóng cho cô ta tắm rửa."
Cảm thấy mình không còn chuyện gì để làm, Ninh Thư bèn xoay người rời đi.
Có điều Ninh Thư lại cảm thấy việc Thiên Giai sẩy thai hơi kỳ lạ, bên trong kịch bản Thiên gia sinh rất nhiều con, có trai có gái, nhưng không nói cái thai đầu tiên bị sẩy.
Ninh Thư nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng giống như bị một mảnh chì đè lên, nặng trịch, biết rõ sẽ có tai ương, nhưng tâm trạng khi đợi tai ương xảy ra thực sự vô cùng khó chịu.
Có một cảm giác chờ chết, thà không biết còn hơn.
"Thảo, Thảo..." Trên đầu Chi đội tuyết đi vào trong động, nói với Ninh Thư: "Thảo, cô có biết con của thần nữ tại sao lại bị mất không?"
"Bị người khác đẩy sao?" Ninh Thư suy đoán nói.
"Làm sao cô biết, cô đoán xem, là ai làm?" Trên mặt Chi lộ rõ sự nhiều chuyện.
Ninh Thư lại suy đoán nói: "Là người thú giống cái sao?"
"Thảo, cô không hổ là giống cái đã từng giao tiếp với thần, chuyện này cũng có thể đoán đúng." Vẻ mặt của Chi sùng bái nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Chị đây cũng đã từng nhìn thấy cảnh đời của rất nhiều người.
"Vậy cô biết là ai không?" Chi hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu, cô không phải thần tiên biết bấm tay xem bói.
"Là Diệp, là Diệp đẩy Giai." Chi vỗ đùi nói: "Lúc ấy có người thú nhìn thấy là Diệp ra tay, chuyện này đã gây ầm ĩ đến trước mặt thủ lĩnh rồi."