Lý Ôn phải đi rồi, ngày thứ hai sau khi quả cầu xám tỉnh lại đã chuẩn bị đi, Ninh Thư rất muốn hỏi, ngươi có thể trở lại hoàng cung của triều Đại Ung không?
Lẽ nào quả cầu xám có thể định vị được địa điểm xuyên không?
Lý Ôn đột nhiên nói với Ninh Thư: “Nơi ta lớn lên khác hoàn toàn nơi đây, cái này tặng cho cô.” Lý Ôn kéo Ninh Thư, thả một miếng ngọc bội có hình con rồng xanh tung bay vào tay Ninh Thư: “Cám ơn cô cứu ta.”
Ninh Thư nhìn miếng ngọc bội này, bặm miệng: “Không cần, vật này anh tự mình giữ đi, hình như vật này không thể ăn, lại không thể uống, tôi không cần.”
Lý Ôn cười nhạt: “Cũng đúng, là ta nghĩ không chu đáo, có lẽ sau này ta sẽ đến thăm cô.”
Ninh Thư chỉ gật đầu, không nói gì, lần này gặp phải đã là may mắn lắm rồi, Ninh Thư không cho rằng về sau bọn họ còn có thể gặp lại.
Lý Ôn ôm quả cầu xám, quả cầu xám hướng về phía Ninh Thư kêu chít chít hai tiếng, sau đó lông toàn thân lập tức biến thành màu trắng bạc, toàn thân bao phủ trong một vầng sáng hỗn hợp, ánh sáng này bao phủ cả Lý Ôn.
Sau đó thân thể Lý Ôn liền biến mất, biến mất không còn một dấu vết, Ninh Thư thở phào, nhìn rừng rậm xanh biếc, cảm giác thật tuyệt.
Còn sống thật là tốt, chỉ sống mới có thể cảm nhận được cuộc sống thật tươi đẹp, cho dù sống gian nan, thì cũng có thể cảm giác được cuộc sống tươi đẹp.
Ninh Thư đã xuyên qua rất nhiều thế giới, chính là để sống, kéo dài tính mạng của mình, cuộc đời cô gặp phải rất nhiều người.
Toàn bộ bộ lạc đều đã vào nề nếp, không cần Ninh Thư chỉ huy nữa, mọi người đều biết nên làm gì, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt.
Coi như đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, mặc dù có vài người thú giống cái đã chết do rất nhiều nguyên nhân, nhưng những người còn sống sót đã dũng cảm kiên cường hơn.
Ninh Thư vươn người, đột nhiên muốn đến xem Thiên Giai và bạn đời của bọn họ, kỳ thực Ninh Thư muốn biết Dực Hổ tộc đã vứt bỏ giống cái hiện tại ra sao.
Đơn giản là muốn thấy bọn họ hối hận, nhưng mình đã ở thế giới này không ít thời gian, ước chừng không lâu nữa sẽ phải rời khỏi thế giới này rồi.
Ninh Thư gọi Chi đến trước mặt, hỏi: “Nếu về sau người thú giống đực trở về tìm chúng ta, chúng ta còn theo chân bọn họ trở về không?”
Chi lắc đầu: “Đã lâu như vậy rồi, nhất định người thú giống đực đã cho là chúng ta chết hết rồi, sẽ không trở về tìm chúng ta đâu.”
Ninh Thư gật đầu, nằm trên cỏ khô, chuẩn bị ngủ một giấc, từ khi động đất tới nay, thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng.
Chi đắp một tấm da thú lên người Ninh Thư, nhìn chằm chằm Ninh Thư đang nhắm mắt, còn nói thêm: “Dù bây giờ bọn họ trở về tìm chúng ta, chúng ta cũng sẽ không theo chân bọn họ, chúng ta đã không phải giống cái trước kia rồi.”
Ninh Thư không mở mắt, khóe miệng hơi cong lên, tự thương lấy mình rồi mới đi thương người.
“2333, biết tình hình của Thiên Giai không?” Ninh Thư hỏi 2333 trong lòng.
2333 trả lời: “Giống như kịch bản, Thiên Giai thành lập vương quốc của mình, cô ta thành nữ vương.”
Ninh Thư:...
Mẹ nó, cô xây hoàng cung thế nào, tôi đến đánh lửa cũng không làm được, sao cô có thể thành lập một thành phố lớn như vậy.
Đây là kết mở sao.
“Sau đó thì sao?” Ninh Thư bĩu môi hỏi.
2333 nói: “Tuy Thiên Giai lập lên pháp luật nhưng không dùng được, người thú sinh hoạt trong rừng rậm, cũng không thích cuộc sống như thế.”
“Còn nữa, lương thực trồng được không thể thỏa mãn người thú, mà đồng bằng vốn không có dã thú, cũng không thể săn thú, thành thị thô sơ này rất hỗn loạn.”
Ninh Thư:...
Nên mới nói ăn cắp giai đoạn sẽ phản tác dụng đó.
Người thú sống ở đồng bằng còn phải đối mặt với uy hiếp trên bầu trời, trên đồng bằng không có cây cối che, chim lớn trên bầu trời đã cho người thú vào thực đơn rồi.
Quan trọng hơn chính là, người thú giống cái ngày càng ít, nhiều bộ lạc chen chúc ở đây, lương thực trở thành hàng hiếm, người thú giống cái cũng thành hàng hiếm đó.
Dùng lương thực đổi giống cái, dùng giống cái đổi lương thực, vô cùng hỗn loạn.
Hơn nữa Thiên Giai mất con rồi lại mang thai lần nữa, nhưng bởi vì khi sảy thai trước kia, bị đông trong tuyết một lần, thân thể không tốt lắm, hơn nữa lúc đó phải di chuyển tránh động đất, mệt mỏi không chịu nổi, thân thể không ổn.
Có bầu thì cũng khó giữ, quả thực là một người rất yếu, không lâu sau đã chết, bạn lữ của Thiên Giai rất nhiều, những bạn lữ này có lẽ cũng xuất phát từ lòng tốt muốn Thiên Giai quên đi nỗi đau mất con, muốn giúp Thiên Giai mang thai, nhưng thân thể Thiên Giai còn chưa khỏe đã lại mang thai.
Thương hại cô ta chính là một kiểu làm hại, xã hội nguyên thuỷ không có cách nói dưỡng sức sau sinh, Thiên Giai vừa sảy thai được hai tháng đã lại mang thai.
Mà trước kia Thiên Giai vẫn chỉ là một sinh viên đại học, vốn không biết những thứ này, chính mình làm hại thân thể mình mà không hay.
Cộng thêm trước kia sảy thai, con chết sớm, lúc Thiên Giai mang thai tâm trạng vô cùng lo lắng, ngược lại cũng không tốt cho cơ thể mình, sinh ra con lại là đầu người mình rắn.
Hình dáng đứa trẻ chắc là Hắc Xà tộc.
Vốn không cùng chủng tộc, gien sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Thiên Giai không chịu nổi, tâm trạng bị đả kích, cô ta cảm thấy đây là trời phạt cô ta, những thứ này đều là trời phạt lên con của cô ta, tinh thần luôn không bình thường.
Tuy chết yểu rất nhiều, nhưng vẫn có đứa sống sót, bây giờ Thiên Giai có cảm giác mình là ong chúa, tất cả mọi người đều trông cậy vào việc Thiên Giai sinh thêm giống cái, bởi vì hiện tại giống cái ngày càng ít.
Diệt tộc đang ở trước mắt.
Hơn nữa giống cái đều rất yếu, không có năng lực mạnh mẽ của giống đực, căn bản không thể chịu được năng lực mạnh mẽ đó của giống đực, hơn nữa một người thú giống cái không thể chỉ có một người thú giống đực.
Thiên Giai mở ra cánh cửa thế giới mới thay cho người thú giống cái.
Nói chung, tất cả mọi người đều lâm vào không khí vừa nôn nóng lại phóng túng, nếu không thay đổi, thảm họa diệt tộc sẽ thực sự xảy ra.
Ninh Thư: Biết các người sống không tốt, trong lòng tôi rất mãn nguyện.
Người thú bị những gì Thiên Giai mang tới làm mê mẩn, thậm chí từ bỏ nguyên tắc sinh tồn của chính mình, bộ lạc không có nguyên tắc sẽ diệt vong, đáng đời.
“Keng, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Giọng 2333 vang lên, sau đó đầu Ninh Thư nhói lên một cái, mở mắt đã thấy mình ở không gian hệ thống.
Ninh Thư nhìn sofa, thảm trải sàn, giá sách lớn, ở xã hội nguyên thuỷ lâu rồi, bây giờ nhìn thấy mấy thứ này, có cảm giác như tới thiên đường.
Ninh Thư mặc đời, nhào vào chiếc giường mềm mại, thật là thư thái, trên chăn còn có mùi thơm, không có mùi ẩm mốc, bên trên cũng không có loài bò sát.
Nằm trên giường, Ninh Thư ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy, khắp người tràn đầy sảng khoái, bắt đầu ngồi thiền.
Sau khi linh hồn đầy trở lại, Ninh Thư mới hỏi hệ thống 2333: “Hệ thống, ngươi biết thần ở thế giới kia là ai không?”
“Nói đùa à, sao ta biết được.” 2333 bật cười: “Nhân vật như vậy ta biết bằng niềm tin à, may mắn thay hắn không giết chết chúng ta.”
Ninh Thư:...
Nghe thật chua xót, còn phải cảm ơn người ta không giết mình.