Ninh Thư thấy mọi vật xung quanh đều rất tinh xảo, nguyên chủ mặc trên người một bộ áo choàng gấm được thêu hoa, đường may rất tinh xảo, chưa có lấy một chút xổ lông, xem ra nguyên chủ là người giàu sang phú quý.
Ninh Thư nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Nguyên chủ tên Vệ Lệnh Nhàn, là vợ cả của nhất phẩm Chấn uy Tướng quân An Hựu, sinh được một trai một gái, kính trọng mẹ chồng, đối xử tử tế với hạ nhân, phu thê ân ái, hậu viện không có lấy một tiểu thiếp, ở cái thời cổ đại có tam thê tứ thiếp này thật khó có được.
Vân Châu xảy ra loạn dân, Chấn uy Tướng quân An Hựu phụng chỉ đi Vân Châu dẹp loạn, Vân Châu là đất phong của huynh đệ cùng cha khác mẹ của đương kim thánh thượng, sau khi thánh thượng nhận được tin tức, lập tức phái An Hựu đi trấn áp loạn dân.
An Hựu ngày đêm lên đường đến Vân Châu, phát hiện cả nhà Yến vương đều đã chết trận, mà trên đường An Hựu trở về, gặp con của Yến vương, một người là con gái của Yến vương - Quận chúa Minh Châu và một người là con trai nhỏ của Yến vương.
Để bảo toàn huyết mạch duy nhất là tiểu Thế tử, Yến vương ra lệnh cho ái nữ là Quận chúa Minh Châu bảo vệ tiểu Thế tử chạy thoát khỏi Vương phủ bị loạn dân bao vây.
Trong một đêm, Quận chúa Minh Châu mất đi toàn bộ người thân, nếu không phải vì tâm nguyện của phụ vương, Quận chúa Minh Châu đã muốn đi theo người thân rồi.
Dẫn theo nha hoàn của mình cải trang chạy thoát, lại gặp sơn tặc, lúc nguy cấp lại được An Hựu cứu.
An Hựu giống như thiên thần xuất hiện trước mặt Quận chúa Minh Châu, khiến Quận chúa Minh Châu mất hết tất cả cảm nhận được an toàn và ấm áp, lúc nàng tuyệt vọng lại thấy một con đường sống, giống như thiên thần đem đến cuộc sống mới cho Quận chúa Minh Châu, khiến nàng lại cảm nhận được sự ấm áp thêm một lần nữa.
An Hựu nghĩ bản thân không thể cứu cả nhà Yến vương nên có trách nhiệm bảo vệ con của Yến vương, một đường hộ tống bọn họ đến kinh thành.
Thấy Quận chúa Minh Châu đau khổ vì mất đi người nhà, An Hựu mới thường xuyên an ủi nàng, Quận chúa Minh Châu cũng tầm tuổi con gái mình, thấy một nữ tử mới mười sáu tuổi đã gặp phải chuyện như vậy, nên nhẫn nại an ủi nàng.
Sự quan tâm và bảo vệ của An Hựu không khỏi khiến Quận chúa Minh Châu từ lòng ngưỡng mộ lại trở thành tình yêu, nảy sinh tình cảm với An Hựu, nhưng do trở ngại thân phận, chỉ có thể đau khổ đè nén tình cảm.
Tới kinh thành, An Hựu lại đón Quận chúa Minh Châu và tiểu Thế tử đến phủ Tướng quân chăm sóc, An Hựu cho rằng mình phải có trách nhiệm với Quận chúa Minh Châu.
Phủ Tướng quân rất chào đón Quận chúa Minh Châu, thậm chí An Hựu còn cố ý xây một căn nhà cho Quận chúa Minh Châu, cho nàng ở một mình, nói là nhất định phải để Quận chúa Minh Châu cảm nhận được sự ấm áp.
Quận chúa Minh Châu và An Linh Vân bằng tuổi nhau, hai người đã trở thành bạn tốt, người trong phủ tướng quân đều thích nữ nhân yếu ớt lại kiên cường, gánh trên vai trọng trách gây dựng lại Yến vương phủ này.
Con trai Vệ Lệnh Nhàn, An Du mười bảy tuổi đã đến tuổi dựng vợ, trong lòng mến mộ Quận chúa Minh Châu ôn nhu hiền hòa, lại được em gái An Linh Vân khích lệ nên đã tỏ tình với Quận chúa Minh Châu, nhưng người trong lòng của Quận chúa Minh Châu là An Hựu - phụ thân An Du.
Vệ Lệnh Nhàn phát hiện chuyện chồng mình và Quận chúa Minh Châu, rất bất mãn với Quận chúa Minh Châu, thậm chí còn làm ra chút chuyện quấy nhiễu An Hựu và Quận chúa Minh Châu, bà tiến cung thuyết phục Thái hậu ban hôn cho Quận chúa Minh Châu, Thái hậu đã thay Quận chúa Minh Châu tìm được một mối hôn sự tốt, là con em của một gia tộc giàu có ở kinh thành.
Nhưng khi Quận chúa Minh Châu biết được tin này gần như tan nát cõi lòng, quỳ gối trước mặt cầu xin Thái hậu thu hồi hôn sự này, đồng thời nói với Thái hậu người mình thích là An Hựu, đời này ngoài An Hựu không lấy ai khác.
Thái hậu phẫn nộ vô cùng, Quận chúa hoàng gia lại muốn làm thiếp, lại còn là nam nhân ngang tuổi cha mình, sẽ ảnh hưởng đến trật tự của cả triều đình, Thái hậu đương nhiên không cho phép.
Nhưng Quận chúa Minh Châu nói mình và An Hựu yêu nhau thật lòng, là tình yêu chân chính, tình yêu chân chính không hề có lỗi.
Quận chúa Minh Châu tạm nhân nhượng vì lợi ích sau này, quỳ gối trước mặt Vệ Lệnh Nhàn, thẳng thắn nói nàng yêu An Hựu, tình nguyện làm thiếp, như con chó con mèo ở bên An Hựu cũng được, chỉ cầu xin Vệ Lệnh Nhàn có thể tha thứ cho nàng.
Vệ Lệnh Nhàn tức đến nỗi toàn thân run rẩy, An Du mến mộ Minh Châu không đồng ý, lão thái thái - bà của nàng cũng không dám nhận một Quận chúa làm tiểu thiếp cho con, sống chết không đồng ý, An Linh Vân thì trách bạn tốt của mình phụ lòng ca ca, đoạt cha của mình.
An Hựu thấy tất cả mọi người đều không đồng ý tình cảm của hắn và Quận chúa Minh Châu, tất cả mọi người đều vì vậy mà đau lòng, nên tự động xin đi giết giặc, mang theo tâm trạng đau buồn đi xuất chinh.
Quận chúa Minh Châu len lén chạy khỏi kinh thành, một thân một mình ra chiến trường tìm An Hựu xuất chinh, bởi vì chuyện tình yêu, khiến An Hựu phiền muộn, An Hựu đánh thua trận quyết định tự sát, mà lúc này Quận chúa Minh Châu lại xuất hiện trước mặt An Hựu.
Hai người nhìn nhau, dường như đã xa cách mấy đời, tình ý trong lòng cũng không thể khống chế, quyết tâm không chia lìa.
Hai người cùng nhau quay về, nhưng thứ chào đón bọn họ lại là hàng ngàn hàng vạn tiếng phản đối, Quận chúa Minh Châu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Quận chúa Minh Châu không màng danh phận, chịu trăm ngàn uất ức, chỉ hy vọng lòng chân thành khiến mọi người hiểu cho, cuối cùng lại làm mềm lòng được người phản đối nhất là lão thái thái.
Quận chúa Minh Châu trở thành tiểu thiếp của An Hựu, mọi người bị quyết tâm sống chết có nhau của Quận chúa Minh Châu, tinh thần dũng cảm không làm rung động, ngay cả Thái hậu cũng ủng hộ nàng.
Mà Vệ Lệnh Nhàn lại cảm thấy nhục nhã và khó chịu với Quận chúa Minh Châu mới vào nhà, nữ nhân dường như mất đi tất cả càng thêm dằn vặt Quận chúa Minh Châu, Quận chúa Minh Châu đều yên lặng chịu đựng, hy vọng dùng chân tình có thể cảm động được Vệ Lệnh Nhàn.
Mà An Du thích Quận chúa Minh Châu lại vô cùng chán nản mà thành thân, bỏ mặc thê tử mới thành hôn lao ra chiến trường.
An Hựu biết tâm tư con trai mình, để bảo vệ con trai, cùng Quận chúa Minh Châu đến chiến trường, vì cứu An Du khỏi loạn quân, không may mà chết, lúc này An Du mới tha thứ cho cha mình.
Quận chúa Minh Châu thấy An Hựu chết, muốn chết cùng năm cùng tháng cùng ngày với An Hựu, giao phó đệ đệ của mình là tiểu Thế tử cho An Du chăm sóc, buồn bã tự vẫn.
Sau khi Quận chúa Minh Châu chết đi, Thái hậu biết được việc này, cho rằng Quận chúa Minh Châu kiên trinh vô hạn, lại cho Quận chúa Minh Châu và An Hựu chôn chung một mộ, mà chính thất Vệ Lệnh Nhàn lại xấu hổ vô cùng.
Cả nhà chết hết nhưng ở kỳ để tang, Quận chúa Minh Châu lại cùng đàn ông chạy đến chiến trường, chết đi rồi còn được tiếng sống chết có nhau, trung trinh không thay đổi, dũng cảm kiên cường.
Khiến câu chuyện tình yêu làm hại luân thường đạo lý lại được dựng thành một màn hư cấu, tình yêu của một lão nam nhân và một nữ nhân đơn thuần xinh đẹp khiến mọi người thương cảm.
Mà Vệ Lệnh Nhàn lại mang tiếng chồng không yêu, con bất hiếu, trên người mang tiếng đố kị, sau khi chết vẫn không thể chôn cùng một chỗ với chồng, bởi vì bên người hắn đã có một nữ nhân.
Dù hai người đã chết rồi, vẫn khiến Vệ Lệnh Nhàn trở thành trò cười, sống trong đau khổ, một nữ nhân không có gì cả, trước đây, Vệ Lệnh Nhàn khiến bao người ngưỡng mộ thì bây giờ Vệ Lệnh Nhàn lại vô cùng đáng thương.
Con cái đều hướng về tiểu thiếp, thậm chí con dâu mới thành thân với con trai mình cũng muốn giúp Quận chúa Minh Châu, kêu cô đừng tàn nhẫn với Minh Châu như vậy.
Ninh Thư: …
Ừ, câu chuyện này có thể nói ngắn gọn là, ta tốt bụng chứa chấp người bạn cơ khổ không chỗ nương tựa của con gái, nhưng bạn tốt của con gái lại đoạt nam nhân của ta, còn lấy mất trái tim của con trai ta, khiến nhà ta nhà tan cửa nát.