Tâm trạng mãnh liệt từ từ nới lỏng ra, nhưng toàn thân Ninh Thư lại chẳng còn một chút sức lực nào, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trong lòng Ninh Thư đang nghĩ có nên luyện lại Tuyệt Thế Võ Công không, để cho thân thể này khỏe lại.
"Mẹ, người không sao chứ." An Linh Vân nhìn Ninh Thư, vẻ mặt sốt ruột và quan tâm, chưa từng thấy bộ dạng này của mẫu thân.
Mẫu thân là trụ cột gia đình đột nhiên lại thành như vậy, trong lòng An Linh Vân rất hoảng sợ.
Ninh Thư dùng khăn tay bằng lụa lau mồ hôi trên mặt, nói: "Ta không sao, ta nghỉ ngơi một chút, con và bà dùng bữa tối trước đi, đi đi, mẹ muốn nghỉ ngơi một chút."
Cuối cùng An Linh Vân đi trước, chốc chốc lại quay đầu nhìn Ninh Thư.
Châu Nhi gấp khăn tay lại lau mặt cho Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: "Phu nhân, có cần gọi đại phu tới xem một chút không, nô tỳ thấy sắc mặt phu nhân không được tốt lắm."
Ninh Thư lắc đầu, trái tim vẫn còn mơ hồ đau.
Một lúc sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó một đám người đi vào, dẫn đầu là lão thái thái chống quải trượng bằng gỗ lim, trên người mặc y phục màu đỏ đậm, trên đầu đeo một dải khăn thêu hoa màu khói, giữa dải khăn nạm đá quý màu xanh.
Nhìn là thấy dáng vẻ vừa uy nghiêm lại vừa quyền quý của lão thái thái.
An Linh Vân đỡ lão thái thái, đi theo bên cạnh là An Du thân thể cao ráo, mặt trắng thanh tú.
An Du và An Linh Vân hô về phía Ninh Thư: "Mẹ."
"Mẹ, bà tới thăm người." An Linh Vân nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy Thẩm thị đi tới, vịn vào tay của Châu nhi vật lộn để đứng dậy, lão thái thái gõ quải trượng xuống đất đi tới đè Ninh Thư xuống, lên tiếng nói: "Không cần đứng lên, nhìn sắc mặt con không tốt, có phải gần đây vất vả quá rồi không?"
Ninh Thư thuận thế ngồi xuống, biểu cảm vô cùng cung kính, giữa hai lông mày xen lẫn sự uể oải, nói: "Đa tạ mẹ đã quan tâm, con dâu cảm giác quả thực có hơi mệt."
Lão thái thái ngồi trên cái ghế cạnh giường, nói: "Ta biết con đang lo lắng cho An Hựu, không sao đâu, bà già như ta còn không lo lắng, con càng không cần lo lắng, An Hựu là người có phúc."
Ninh Thư:...
Chỉ sợ người đầu bạc như bà sẽ phải tiễn người đầu xanh thôi.
Ninh Thư chỉ miễn cưỡng cười cười, vẫy tay với An Linh Vân, An Linh Vân đi tới trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư kéo tay An Linh Vân, xoay đầu lại nói với Thẩm thị: "Mẹ, gần đây con dâu không được khỏe, Linh Vân tuổi cũng không còn nhỏ nữa, năm sau có lẽ nên gả cho người ta rồi, chắc là phải để Linh Vân học quản lý nhà cửa, con có thể nhờ mẹ dạy Linh Vân một chút được không."
Ninh Thư vừa nói chuyện vừa gấp rút thở dốc, sắc mặt vàng như nến, trên trán lấm tấm mồ hôi, người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng tiều tụy, trong lòng An Linh Vân và An Du đều có chút bất an.
"Mẹ, người nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con và muội muội nhất định sẽ tốt mà." An Du liền vội vàng nói.
Ninh Thư nhìn An Du đứa bé này, con ngươi rụt lại một cái, nó ở bên cạnh An Linh Vân tỏ tình với Quận chúa Minh Châu, bị Quận chúa Minh Châu cự tuyệt, nguyên chủ liền gọi An Du đến trước mặt, nói với nó đừng có xích mích gì với Quận chúa Minh Châu, Minh Châu là Quận chúa hoàng gia, bọn họ không thể trèo cao được.
An Du vốn bị nữ nhân trong lòng cự tuyệt một cách mềm mại như nước, lại bị Vệ Lệnh Nhàn nói như vậy, hơn nữa mẫu thân của mình còn tiến cung thuyết phục Thái hậu ban hôn cho Quận chúa Minh Châu, nên lại đi hận nguyên chủ làm khó dễ.
Bị con của mình oán hận, đây không phải lại cắt một miếng thịt trên người Vệ Lệnh Nhàn sao?
Ninh Thư chỉ cười với sự quan tâm của An Du, nhìn Thẩm thị, hai tay Thẩm thị đặt lên quải trượng, gật đầu nói: "Được, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, trong khoảng thời gian sắp tới này ta sẽ dạy Linh Vân quản lý việc nhà."
Ninh Thư giùng giằng, mở ngăn tủ ra lấy sổ sách và chìa khoá kho để lên bàn, nói: "Vậy làm phiền mẹ rồi."
Thẩm thị ừ một tiếng, bảo An Linh Vân cầm sổ sách và cầm chìa khoá, Thẩm thị đứng lên, nha hoàn bên cạnh lập tức đỡ bà.
Thẩm thị lại an ủi Ninh Thư hai câu, bảo Ninh Thư nghỉ ngơi thật tốt, nói An Hựu không xảy ra chuyện gì cả, đừng để bản thân mình bị bệnh.
Ninh Thư chỉ gật đầu, khi đối mặt với Thẩm thị rất cung kính lại hiếu thuận, An Linh Vân ôm sổ sách, nói với Ninh Thư: "Mẹ, con mang cơm qua đây cho mẹ nhé."
Ninh Thư cười: "Được."
Đến khi đoàn người ra khỏi gian phòng, Ninh Thư bảo Châu nhi đóng cửa lại: "Ta ngủ một lát trước, ai tới cũng đừng quấy rầy ta."
Châu nhi gật đầu, đóng cửa lại, ở ngay ngoài cửa coi chừng.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, nguyên chủ xử lý ngay ngắn rõ ràng cả cái phủ Tướng quân này, phàm là chuyện chi tiêu và thu nhập đều nhớ kỹ, mỗi một khoản đều sẽ cho Thẩm thị xem qua, có gì phải tiêu số tiền lớn đều sẽ xin chỉ thị của Thẩm thị.
Nói Vệ Lệnh Nhàn quản lý phủ Tướng quân, còn không bằng nói quyền quản gia chính thức đang nằm trong tay Thẩm thị.
Trong mắt Thẩm thị, đứa con dâu Vệ Lệnh Nhàn này là một người thấu đáo mọi chuyện, mà Vệ Lệnh Nhàn vì cái nhà này mà gần như không có một chút tư lợi nào, chu đáo hầu hạ và chăm sóc mẹ chồng của mình.
Thẩm thị rất hài lòng với cô con dâu Vệ Lệnh Nhàn này, con trai không nạp thiếp bà cũng không nói gì, Vệ Lệnh Nhàn càng thêm kính trọng Thẩm thị.
An Hựu thường xuyên xuất chinh, Vệ Lệnh Nhàn ở cùng mẹ chồng còn nhiều hơn ở cùng với chồng mình, đó chính là người thân, nhưng dính đến con trai của mình, Thẩm thị sẽ từ bỏ Vệ Lệnh Nhàn.
Kỳ thực chuyện này hoàn toàn không cần suy tính.
Ninh Thư lại không sốt ruột vì mỗi ngày đều phải vô cùng mệt nhọc trong phủ Tướng quân này, những người khác đều đang hưởng thụ, mọi thứ đều chỉnh tề ngay ngắn, đói bụng có cơm ăn, khát thì có nước ấm, mỗi ngày y phục đều sạch sẽ thơm tho.
Có được cảnh như vậy là nhờ vào sự lao tâm lao lực của nguyên chủ, cuối cùng những người này đều chỉ trích nàng độc ác điên cuồng.
Ấm no rồi thì nghĩ đến chuyện dâm dục, chuyện gì thì tự đem mà giải quyết.
Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cũng không luyện được gì đáng kể, nhưng thật ra phối hợp với hào quang bình tĩnh, khiến Ninh Thư ít bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ một cách tối đa.
Oán khí và bi thương của nguyên chủ vô cùng lớn, Ninh Thư chỉ có thể thở dài, khi trái tim của một người không ở trên cơ thể của mình nữa, làm gì cũng đều uổng công cả.
Trong lòng Ninh Thư đối với nhiệm vụ này thực sự không có đầu mối gì, trả thù An Hựu và Quận chúa Minh Châu, trả thù tất cả những người làm Vệ Lệnh Nhàn tổn thương?
Nhưng những người làm tổn thương Vệ Lệnh Nhàn, đều là những người Vệ Lệnh Nhàn yêu thương nhất thân thiết nhất, nhưng bản thân mình không làm gì, thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ này đây.
Ninh Thư phát hiện mình trở thành Vệ Lệnh Nhàn, lại không chắc đã làm tốt hơn với Vệ Lệnh Nhàn.
Cho dù đi tới đâu hay tới đó, có một một người phụ nữ đơn thuần tốt đẹp, coi tình yêu đích thực là vô tội như Quận chúa Minh Châu phải đối phó.
Quận chúa Minh Châu là con gái của Vương gia, là cháu gái của đương kim thánh thượng, ở xã hội phong kiến lệnh vua lớn hơn trời này, phải đối phó với một quận chúa thân phận cao quý, không chỉ muốn bảo vệ danh tiếng hiền lành của mình, còn muốn để Quận chúa Minh Châu chịu hình phạt nghiêm khắc, có vẻ khó đây.
Bản thân nguyên chủ là một phu nhân hiền lành quản lý gia đình, một gia đình đều dựa vào bàn tay chống đỡ của cô, nhưng với chuyện của Quận chúa Minh Châu này, trên đầu của cô lại oan uổng gánh tiếng độc ác, đố kỵ, dày vò làm nhục Quận chúa Minh Châu, mà sự dễ dàng tha thứ cùng sự lương thiện của Quận chúa Minh Châu lại chiếm được sự thương tiếc của tất cả mọi người trong phủ Tướng quân.
Ninh Thư:...
Cảm giác cả tấm chân tình bị đạp đổ, nhiệm vụ này thực sự khiến cô đau trứng mà.
Hoàn toàn không có phương hướng, hơn nữa Ninh Thư không thể xác định được thái độ của nguyên chủ đối với An Hựu là gì, là hận, là yêu, hay là sự yêu hận xen kẽ?
Không có gợi ý quả thực làm khổ người ta mà.