Trước đó Hiên Hồng Vũ bắt Thượng Quan Tình Nhu đi, lại không làm gì nàng cả, mang Thượng Quan Tình Nhu đi du sơn ngoạn thủy, có vẻ Thượng Quan Tình Nhu còn chơi rất vui vẻ nữa.
Thượng Quan Tình Nhu nhất định không ngờ còn có chuyện như vậy xảy ra.
Hiên Hồng Vũ nói muốn hủy hoại Thượng Quan Tình Nhu, bây giờ Thượng Quan Tình Nhu đã bị hủy thật rồi.
Hắn ghim chấp niệm về Thượng Quan Tình Nhu vào tận xương rồi, dùng cách này để hủy hoại Thượng Quan Tình Nhu.
Một sự cố chấp muốn chiếm hữu đến đáng sợ.
Bây giờ Hiên Tiêu Thiên chắc là đã bị Hiên Hồng Vũ chọc giận đến phát điên lên rồi, Hiên Hồng Vũ dùng cách này khiến mọi người đều không được sống yên ổn.
Nhất là bây giờ Hiên Hồng Vũ đã không còn gì cả, vô sản thì không sợ làm liều.
Ninh Thư mua đồ ăn xong thì trở về, trở lại trong núi sâu, nhìn thấy Hiên Hồng Vũ đang cầm sách đọc một thứ gì đó rất sâu sắc huyền ảo khó mà giải thích được cho Hiên Diệt Tiêu.
Lại nghĩ đến lời đồn đại trong kinh thành, Ninh Thư thấy hơi ê răng mà hít một hơi.
Ninh Thư cảm thấy bọn họ chắc phải chuyển nhà rồi, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị người ta tóm mất, đặc biệt là Hiên Hồng Vũ lại đi trêu cọp như thế.
Thấy Ninh Thư về, Hiên Diệt Tiêu bò từ dưới đất dậy, thất tha thất thểu loạng choạng chạy về phía Ninh Thư, Ninh Thư đặt đồ trong tay xuống, đỡ lấy thằng nhóc sắp ngã.
Hiên Hồng Vũ liếc mắt nhìn Ninh Thư, gập sách lại, đi vào thạch thất, Ninh Thư đi theo phía sau Hiên Hồng Vũ, nói với hắn: "Chủ tử, hay là chúng ta đổi chỗ khác sống đi."
Ninh Thư cảm thấy chỗ này đã không thể lại ở thêm được nữa, mỗi lần cô vào thành mua đồ, đều không mua cùng một nơi, chính vì sợ lộ ra đầu mối gì đó.
Nhưng bây giờ kinh thành đã không an toàn nữa rồi, nhiều thủ vệ như vậy còn có lệnh truy nã, tội phạm bỏ trốn cho dù chết hay sống đều có trọng thưởng, biểu thị sự tức giận của Hiên Tiêu Thiên.
Trời đất bao la như vậy đổi một nơi khác mà sống.
Cô bây giờ còn ở cái thế giới này, chứng minh nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, bây giờ Ninh Thư phải nghĩ cách làm cho Hiên Hồng Vũ cách xa Hiên Tiêu Thiên một chút, quá gần sẽ xảy ra chuyện.
Hiên Hồng Vũ nhíu mày "Cho dù muốn đi, cũng không phải là bây giờ."
Ninh Thư:...
Lẽ nào ngươi còn muốn thấy dáng vẻ bể đầu sứt trán của Hiên Tiêu Thiên, nhìn hả hê rồi không chú ý sẽ vui quá hóa buồn đó.
Ngươi thực sự muốn bị Hiên Tiêu Thiên bắt được, ngươi sẽ chết vô cùng khó coi cho mà xem.
Nhổ râu hùm còn không chạy mau, còn muốn thưởng thức dáng vẻ thống khổ của hùm nữa cơ đấy.
Loại hành động tìm đường chết này, Ninh Thư thực sự được mở rộng tầm mắt.
"Chủ tử..."
"Không cần nhiều lời." Hiên Hồng Vũ ngắt lời Ninh Thư: "Bổn điện hạ đói bụng rồi."
Ninh Thư thực sự muốn cho hắn ăn hai cái bạt tai, kẻ đã muốn tìm đường chết có ngăn cản thế nào cũng không được.
Ninh Thư tức giận làm bừa một món, sau đó lại thái thịt, trộn thành một nồi cháo chưa thấy bao giờ.
Cô chỉ biết làm món này, mức độ khó của món xào là quá lớn rồi.
Khi mang đồ ăn đặt lên bàn, Hiên Hồng Vũ vừa nhìn thấy món trong bát, bất đắc dĩ lắc đầu, Ninh Thư vừa đút cho Hiên Diệt Tiêu ăn cơm, vừa nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, thuộc hạ vẫn cảm thấy nên đổi chỗ ở đi, nơi đây quá nguy hiểm rồi."
Sức mạnh của một quốc gia không thể khinh thường được đâu, Ninh Thư không cảm thấy ở đây sẽ an toàn: "Hơn nữa, chủ tử người bị truy nã rồi."
"Cũng là vì bị truy nã rồi, mới ở lại chỗ này, rời khỏi đây sẽ phải tiếp xúc với nhiều người, nhất định sẽ bị nhận ra." Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói.
Ninh Thư cạn lời, không phải là không muốn đi đấy chứ?
Cứ cố chấp như vậy cuối cùng là vì cái gì, có cảm giác Hiên Hồng Vũ đối với Hiên Tiêu Thiên mới là tình yêu thật lòng, kiên nhẫn như thế, liều mạng gây phiền toái cho Hiên Tiêu Thiên.
Ối a ngươi cái đồ tiểu yêu tinh nghịch ngợm quỷ sứ này.
Hiên Hồng Vũ thoáng nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi, bổn điện hạ sẽ không miễn cưỡng bắt ngươi ở lại."
Ninh Thư thật ra muốn đi luôn, nhưng vừa nghĩ tới nhiệm vụ thì không có cách nào đi được, cứng rắn nói một câu bà đây không chơi với ngươi nữa.
Mặc dù cô chỉ biết trộn lẫn những thứ thượng vàng hạ cám và gạo lại thành món ăn, nhưng Ninh Thư dám chắc, cô mà đi, Hiên Hồng Vũ có mà cạp đất để ăn.
Còn nữa Hiên Hồng Vũ chăm sóc con trai của mình thế nào đây?
Nói nhận con trai thì nhận con trai, hắn có thể chăm sóc tốt cho đứa bé này sao?
Ninh Thư nhếch mép, biểu cảm vô cùng không nỡ, nói: "Chủ tử cứ nói đùa, thuộc hạ là ám vệ của chủ tử, làm sao có thể rời xa chủ tử được."
Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng, dặn Ninh Thư: "Thời gian sắp tới không cần vào thành mua đồ nữa."
"Vâng." Ninh Thư dẩu miệng lên, cô đương nhiên sẽ không chạy vào một nơi đang phong ba bão táp như vậy, ngược lại cô lo lắng Hiên Hồng Vũ sẽ gây ra chuyện gì đó.
"Chủ tử cũng không cần đi đâu." Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng, đặt đũa xuống: "Ngày nào cũng phải ăn món này như vậy là đủ rồi, lần sau dùng dầu mà xào món ăn đi."
"Chủ tử, trong cháo có thịt, có rau dưa, rất khỏe mạnh." Ninh Thư nói: "Trẻ con cũng thích ăn nữa."
Có đồ ăn là được rồi, còn ý kiến nhiều như vậy làm gì, muốn ăn thì lăn vào bếp đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hiên Hồng Vũ đều ngoan ngoãn ở đó, hoặc là đọc một ít sách tối nghĩa khó hiểu cho Hiên Diệt Tiêu nghe, thậm chí còn rảnh rỗi đi ra bờ sông câu cá, dáng vẻ rất an nhàn.
Thế nhưng trong lòng Ninh Thư lại thấy bất an, nhìn thấy Hiên Hồng Vũ đi tìm đường chế thì sợ mất mật, nhưng mà hắn bây giờ lại không tìm đường chết nữa, trong lòng Ninh Thư vẫn rất bất an.
Gặp phải một chủ tử như vậy nhất định là đen đủi mười tám đời mà.
Có điều việc khiến cho Ninh Thư khá vui mừng chính là đứa bé Hiên Diệt Tiêu này bây giờ có thể dựa vào bức tường đá, tự mình chậm rãi bước đi từng bước, có đôi khi trong miệng còn có thể phát ra một hai tiếng, rõ ràng là nó đang học từ lời của Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ mà.
Đột nhiên có cảm giác tự hào của một người mẹ, mặc dù Hiên Hồng Vũ nhận đứa trẻ này làm con trai mình, nhưng rất ít khi chăm sóc nó, đều là Ninh Thư chăm sóc đứa trẻ này từ những việc nhỏ như đi vệ sinh.
Có đôi khi có thể vá được một bộ quần áo đơn giản, đúng là làm khó một người cầm kiếm như cô, buộc phải cầm kim thêu thùa may vá.
Cả ngày lúc nào cũng phải giặt giũ may vá, nấu cơm lo liệu chuyện gia đình.
Quả nhiên mỗi một thế giới đều là một cuộc sống mới.
Nhưng mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống như thế này, đối với con người mà nói mệt chết đi được, lãng phí tinh thần, con gái suốt ngày ở trong nhà, lo liệu mọi việc trong nhà, khổ hơn nam nhân nhiều, chỉ nhiều hơn chứ chẳng bao giờ ít hơn cả.
Ninh Thư rất hy vọng khi Thập Nhất trở về, có thể tìm được niềm vui của mình, mà không đặt tất cả trên người Hiên Hồng Vũ, chờ Hiên Hồng Vũ phái đi làm nhiệm vụ cho cô, rồi lại dùng dáng vẻ không oán hận mà đứng phía sau Hiên Hồng Vũ.
Người khác xem cô như công cụ, nhưng không thể để bản thân trở thành công cụ được, là người thì sẽ có lúc đau khổ lúc hạnh phúc, Thập Nhất có quyền đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình, để bản thân mình vui vẻ hạnh phúc.
Thái độ của Hiên Hồng Vũ đối với Thập Nhất chính là công cụ, sẽ có tâm tình gì với một công cụ cơ chứ, dù cho bây giờ Hiên Hồng Vũ tinh thần sa sút, nhưng ở trước mặt cô vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng.
Tư duy khi đã thành cố định, người nông dân sẽ khách khí với cái cuốc trong tay mình sao?
Cho nên Ninh Thư hy vọng Thập Nhất có thể có được cuộc sống của riêng mình, mà không phải trở thành trụ cột tinh thần của Hiên Hồng Vũ.
Nói thật, người có thân phận địa vị như Hiên Hồng Vũ, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ hoàn toàn không suy nghĩ đến người như Thập Nhất, mà con người của Thập Nhất lại liều mạng vì Hiên Hồng Vũ.
Trước đó nhiều ám vệ vì cứu Hiên Hồng Vũ mà chết như vậy, nhưng Hiên Hồng Vũ cũng không nói gì.