Cảnh Thiếu Trạch muốn dùng cách giao lưu vợ chồng để che giấu đi nỗi lòng gian đối của mình, nhưng lại bị Ninh Thư từ chối chỉ biết thở dài.
Sau khi đã làm chuyện đó với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch không biết bản thân còn phải chịu đựng cái cảnh giao lưu vợ chồng với không khí nhẹ nhàng và nặng nề như thế này đến bao giờ, lúc nào cũng phải chú ý xem người ta có xảy ra chuyện gì không, lúc nào cũng phải lo sợ mình có làm gì đó mạnh quá không.
Vậy thì còn đâu là sự vui sướng hoan lạc chứ, chẳng có chút mãnh liệt nào.
Trước đây Cảnh Thiếu Trạch không cảm thấy điều đó, nhưng gần đây đang quen với việc qua lại với Diệp Tích, bây giờ lại phải nằm cùng với cô gái bị bệnh tim yếu đuối này.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy rất khó chịu.
Cảnh Thiếu Trạch hơi nhếch miệng nói với Ninh Thư: “Đi ngủ thôi, ngủ muộn quá không tốt cho sức khỏe.”
Nói xong ôm lấy Ninh Thư, nhưng người cô không ấm, thơm, mềm mại mà lại toàn là xương, vô cùng gầy yếu.
Cảnh Thiếu Trạch hơi lỏng tay với Ninh Thư, nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi ngủ thôi.”
Ninh Thư nhếch mép một cái, người đàn ông này là người có khả năng sử dụng phần thân dưới tốt nhất mà Ninh Thư từng gặp.
Trong bên ngoài thì nho nhã cao quý, nhưng bên trong lại chỉ ham muốn thể xác, đúng là loại động vật thân dưới.
Ngày nào cũng khiến Diệp Tích mệt nhoài, đúng là khỏe mạnh, giống như cái máy đóng cọc vậy, trước sau gì cũng bị hư thận.
Ninh Thư quay lưng về phía Cảnh Thiếu Trạch, nhắm mắt lại ngủ.
Bây giờ phương thức giao lưu của Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư là phương thức giao lưu giữa nguyên chủ và chồng, hai người không hề có tình cảm, chỉ có sự thờ ơ, còn thêm sự oán hận.
Sau khi Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích xảy ra chuyện đó, thì Cảnh Thiếu Trạch đã tự vạch ra kết cục này với Nghê Tịnh.
Cướp đi lần đầu của Diệp Tích, lại còn sinh con cho Cảnh gia, Cảnh Thiếu Trạch có nhắm mắt cũng biết sẽ chọn ai.
Vì vậy, sự tồn tại của Nghê Tịnh chẳng có ý nghĩa gì, chỉ để chứng minh rằng Diệp Tích kiên cường đến mức nào, đối mặt với Nghê Tịnh gây khó dễ cho mình, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhịn nhục, sự kiên cường ấy làm cho người ta thương cảm, sự chịu đựng ấy khiến người ta xót?
Bên này Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch quay lưng vào nhau ngủ, còn bên phòng khác, cha mẹ Cảnh Thiếu Trạch đang nằm trên giường nói chuyện.
“Làm việc gì cũng phải chú ý một chút, bà đừng làm gì quá đáng trước mặt Nghê Tịnh, đừng biến người ta thành con ngốc như vậy.” Ông Cảnh cau mày nói: “Nghê Tịnh dù sao cũng là dâu của Cảnh gia.”
Bà Cảnh cười một tiếng: “Một người tàn phế, không sinh được cháu nội thì nói chuyện gì, tôi thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích cứ phải giấu giấu giếm giếm thật khổ sở.”
“Hơn nữa tối nào cũng ngủ muộn vậy là không tốt, tức khuya cũng làm Diệp Tích mệt mỏi.”
“ Tôi muốn có một đứa cháu nội khỏe mạnh, cơ thể Diệp Tích cao gầy, lại xinh đẹp, nhìn cũng thông minh, đứa cháu xinh ra nhất định cũng sẽ khỏe mạnh và xinh đẹp.” Bà Cảnh nói rất thản nhiên.
Ông Cảnh lại dặn lần nữa: “Bà đừng có làm quá trước mặt Nghê Tịnh, công ty chúng ta và Nghê gia còn có mối làm ăn với nhau, đừng có vội vàng mà hỏng chuyện.”
“Tôi biết rồi, vì tôi sợ nó phát hiện ra nên mới cố ý cho Diệp Tích đến công ty làm việc, yên tâm tôi đã có sắp đặt ổn thỏa rồi.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
“Tôi làm như vậy cũng là vì muốn có cháu nội, nếu không thì Cảnh gia không có người nối dõi, lẽ nào ông không muốn có cháu?” Bà Cảnh nói tiếp.
Ông Cảnh nói: “Tôi đương nhiên muốn có cháu, nhưng làm việc gì cũng phải có mức độ, đừng để đến mức sự việc vỡ lở không hay đâu.”
“Được rồi.”
Ngày hôm sau, Diệp Tích đến công ty làm việc, Diệp Tích mặc một bộ quần áo công sở, cơ thể của Diệp Tích rất đẹp, ba vòng đâu ra đó, mặc mấy kiểu quần áo bó sát lại càng tôn lên đôi chân dài, vóc dáng hoàn mỹ.
Diệp Tích ăn mặc rất nghiêm túc, nhưng lại có cảm giác gợi cảm hơn những người lộ ngực.
Lúc Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Diệp Tích, đôi mắt hắn sáng lên, ánh mắt như rực lửa.
Diệp Tích nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Thiếu Trạch, gương mặt đỏ bừng lên, cúi mặt ngồi xuống ghế.
“Diệp Tích, tí nữa ăn sáng xong, cô đưa con đi làm.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
“Cảm ơn phu nhân.” Diệp Tích cảm kích nói.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích lạnh lùng ho một tiếng: “Nhanh lên, công ty không thuê người đến muộn đâu.”
“Tôi biết rồi.” Nhìn thấy gương mặt khó tính của Cảnh Thiếu Trạch, Diệp Tích khẽ cắn môi, giọng nhỏ dần.
Ninh Thư ăn sáng, ngồi nhìn gương mặt độc ác của cả gia đình này mà cô vẫn ăn được cơm, sức chịu đựng của cô cũng tốt hơn rồi.
Tuy cô rất bực mình, nhưng vẫn cố gắng cười, trong lòng thầm nguyền rủa và mỉa mai, khiến nụ cười cô trông rất khó coi.
Muốn có cháu trai à?
Ha ha ha.
Bây giờ bà Cảnh đã coi Diệp Tích như con gà đẻ trứng vàng, là người có thể sinh cháu đích tôn cho Cảnh gia rồi.
Nếu như Diệp Tích không đẻ được thì sao?
Ăn xong bữa sáng, Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích, rồi hôn nhẹ lên trán Ninh Thư, cầm túi xách bước ra cửa.
Trước khi đi còn hơi châm chọc Diệp Tích: “Cô hãy nhanh chân lên, công ty không trả tiền cho nhân viên lề mề đâu, cô mà đến trễ, thì đừng đến công ty tôi nữa.”
Gương mặt Diệp Tích hoang mang, vì sao người đàn ông này lại ghét cô ta đến vậy, đối xử với Nghê Tịnh thì dịu dàng mà đối xử với cô ta lại quá tàn bạo.
Độc ác chiếm lấy cơ thể cô ta, rồi còn khiến cô ta đau lòng như thế này nữa.
Diệp Tích cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa, mối tình tay ba thế này khiến cô ta rất đau khổ, vô cùng đau khổ.
Giống như con chuột ăn cắp đồ vật của người khác, nhưng Cảnh Thiếu Trạch lại không buông tha cho cô ta.
Cô ta thật sự rất mệt mỏi.
“Đi thôi, không cần phải để ý đến nó.” Bà Cảnh nói với Diệp Tích, bà coi Diệp Tích như con dâu trong nhà.
Ai có thể sinh con thì người đó là con dâu của bà.
Ninh Thư mím chặt môi nhìn hai người đi khỏi phòng khách.
“Nghê Tịnh, bây giờ trong nhà có chút hỗn loạn, chờ sau khi sinh được con thì sẽ ổn lại thôi.” Ông Cảnh nói với Ninh Thư: “Muốn có con không phải là chuyện đơn giản, con hãy nhẫn nhịn một chút.”
“Được ạ.” Ninh Thư cười dịu dàng, bây giờ trong nhà có chút hỗn loạn, nhưng sau này sẽ càng loạn hơn, muốn có cháu không phải chuyện dễ, nhưng sau này có cháu rồi lại biến thành một sự việc còn khó khăn hơn.
Ông Cảnh thấy nụ cười trên mặt của Ninh Thư, hơi cau mày lại, trong lòng có lớp mây đen kéo đến, cam đoan với Ninh Thư: “Con mãi là con dâu của Cảnh gia, Cảnh gia và Nghê gia còn có mối làm ăn với nhau, đều là người một nhà cả.”
“Vâng ạ.” Ninh Thư lại cười một điệu như lúc nãy.
Ông Cảnh gật đầu, gọi lái xe đến đưa ông đến công ty.
Mọi người đi cả, trong nhà chỉ còn mỗi Ninh Thư, cô đơn ngồi giữa phòng khách.
Nói gì mà người một nhà, Nghê Tịnh trong mắt Cảnh gia là người ngoài, chỉ có mình Nghê Tịnh là cô độc.
Ninh Thư lên tầng sửa lại toàn bộ chứng cứ, những thứ này sau này sẽ đổi được thành tiền.
Ninh Thư đã từng làm luật sư, Cảnh Thiếu Trạch hoàn toàn là bên sai trái, còn có những lời nói của mẹ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích nữa, công khai muốn con trai mình ngoại tình và có con với người khác.
Ninh Thư sẽ đòi một số tiền bồi thường thật lớn để khiến Cảnh gia nhức nhối, hoàn toàn có thể há miệng ngoạm một miếng như sư tử.
Có điều bây giờ chưa phải là lúc làm điều đó, phải chờ đến khi Cảnh gia gặp khó khăn, phải dẫm lên lưng Cảnh gia, khiến họ đều dính đầy bùn sình hôi hám.