“Anh đã ngoại tình nay lại trách tôi không hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ.” Ninh Thư bật cười, cho nên mới nói tại sao phụ nữ phải đi lấy chồng.
Đi lấy chồng thì phải hoàn thành cái gọi là nghĩa vụ và trách nhiệm của người vợ, Cảnh Thiếu Trạch dùng tiền để có thể lên giường với Diệp Tích, nhưng vẫn yêu cầu vợ của mình phải hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm, đã không mất đồng nào rồi lại còn ngại sức khỏe của Nghê Tịnh không tốt, không thể tận hứng.
Đúng là ti tiện mà.
Nói thật, số tiền mà Cảnh Thiếu Trạch tiêu vì vợ của hắn còn ít hơn số tiền hắn tiêu vì Diệp Tích nhiều.
Nhân tình thì ăn sung mặc sướng không phải làm gì, còn người vợ thì lại bị bỏ vì cái lý do gọi là nghĩa vụ và trách nhiệm.
“Có muốn tôi chiếu những thứ trong USB này hay không?” Ninh Thư lạnh lùng nhìn Cảnh Thiếu Trạch: “Cụm từ không có trách nhiệm chính là dùng để miêu tả những người đàn ông như anh, chẳng lẽ anh đã hoàn thành mọi nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng với vợ của mình.”
Cảnh Thiếu Trạch nhìn chiếc USB trong tay của Ninh Thư thì sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn lạnh lùng nói: “Cô đang xâm phạm quyền tự do cá nhân của tôi, những thứ đó không thể làm chứng cớ.”
Ninh Thư lạnh nhạt: “Tôi là vợ của anh nên có quyền được biết sự thật, anh đã không trung thành với cuộc hôn nhân này thì anh chính là người sai, 200 triệu tiền đền bù tổn thất tinh thần kia không thể thiếu một đồng.”
Cảnh Thiếu Trạch hít một hơi thật sâu, hai bàn tay đều nắm chặt lại, nhìn Ninh Thư rồi nói: “Sự tham lam độc ác của cô khiến người khác phải ghê tởm.”
“Anh cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm, một tên đàn ông lăng nhăng không thể quản nổi nửa người dưới của mình, hơn nữa lại là một người đàn ông không thể có con.” Ninh Thư lạnh lùng châm chọc hắn.
“Cô...” Cảnh Thiếu Trạch tức đến nỗi cả người đều run rẩy.
Ninh Thư khinh thường mà nhìn hắn, sau đó liếc mắt nhìn về phía người đội mũ, đeo khẩu trang kín mít đang ngồi ở vị trí dành cho những người đến nghe xử.
Thời tiết nóng như vậy mà người đó còn che kín từ đầu đến chân, chẳng lẽ không sợ bị cảm nắng hay sao.
Khi người kia cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư thì lập tức cúi gằm xuống.
Chưa làm gì mà cứ động tí lại cúi đầu xuống như vậy, cô không ngờ nha, không ngờ Diệp Tích lại lén lút đến nghe xử án.
Ninh Thư thu mắt lại, nhìn về phía chủ tọa rồi nói: “Thẩm phán, tôi muốn cưỡng chế li hôn, tôi và Cảnh Thiếu Trạch đã không còn chút tình cảm nào, cũng không thể sinh hoạt với nhau được nữa.”
Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch, ngón tay lại chỉ về phía chỗ ngồi của những người đến nghe xử, Cảnh Thiếu Trạch nhìn về phía đó thì thấy được Diệp Tích.
Nếu Ninh Thư có thể nhận ra Diệp Tích thì đương nhiên Cảnh Thiếu Trạch cũng có thể nhận ra người chung chăn gối với mình.
Cảnh Thiếu Trạch trừng mắt nhìn Ninh Thư, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi đồng ý li hôn.”
Khi nói xong câu đó thì cả người Cảnh Thiếu Trạch giống như bị rút hết năng lượng vậy, hắn âm ngoan mà uy hiếp Ninh Thư: “Tiền từ trên trời rơi xuống, cô phải cẩn thận vào.”
“Không sao cả, nếu tôi có mệnh hệ gì thì anh chính là đối tượng bị tình nghi đầu tiên.” Ninh Thư cũng không để ý: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ thoải mái mà tiêu tiền của anh.”
Cảnh Thiếu Trạch tức đến nỗi huyệt thái dương của hắn không ngừng giật giật, người phụ nữ này đúng là ghê tởm.
Quan tòa tuyên bố kết quả cuối cùng, Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch rốt cục có thể li hôn, và Cảnh Thiếu Trạch phải đưa 200 triệu cho Ninh Thư làm tiền bồi thường tổn thất tinh thần.
Phóng viên không ngừng chụp ảnh, đa phần là chụp Ninh Thư, có thể nói từ giờ trở đi Ninh Thư chính là một vị phú bà.
200 triệu tiền bồi thường cũng đủ để Ninh Thư tiêu xài cả đời.
Ninh Thư mỉm cười.
Sau khi rời khỏi tòa án thì Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch còn phải đến cục dân chính để hoàn tất thủ tục li hôn, hai người rất nhanh đều cầm một quyển sổ chứng nhận li hôn màu xanh trên tay.
Ninh Thư dịu dàng cười: “Anh tốt nhất là nhanh chóng chuyển khoản số tiền bồi thường cho tôi, nếu như không đủ tiền mặt thì cổ phần công ty của Cảnh gia cũng được.”
“Muốn cổ phần công ty của Cảnh gia sao, cô nằm mơ đi.” Cảnh Thiếu Trạch châm chọc: “Nghê Tịnh, cô đừng cho là tôi không biết trong lòng của cô đang nghĩ gì, muốn chiếm công ty của Cảnh gia thì cô cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.”
Ninh Thư nghiêng đầu, quan sát từ đầu đến chân của Cảnh Thiếu Trạch, sau đó ghét bỏ nói: “Chà chà, công ty của Cảnh gia cũng không đến lượt anh thừa kế, không phải là cha của anh đang tìm người thay thế sao, tác dụng của anh chỉ là để bảo vệ công ty, khổ sở quản lý công ty, sau đó thì cũng phải nhường vị trí cho em trai anh thôi.”
“Nghê Tịnh, cho dù cô có nói gì thì tôi cũng không quan tâm, bởi vì cô có ác ý với Cảnh gia nên tôi nhất định sẽ không lọt vào cái bẫy của cô.” Cảnh Thiếu Trạch có vẻ thờ ơ nhưng tay để ở phía sau lưng của hắn thì lại đang nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay cũng vì thế mà nổi lên.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì làm phiền anh chuyển toàn bộ số tiền bồi thường cho tôi trong vòng hai tháng, nếu như quá thời hạn thì sẽ phải nộp phạt đó.”
Ninh Thư nói xong thì lập tức rời khỏi.
“Nghê Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch gọi Ninh Thư lại.
Thấy Ninh Thư quay đầu lại thì Cảnh Thiếu Trạch lập tức nói: “Tôi sắp kết hôn với Diệp Tích, hy vọng là đến lúc đó cô sẽ tới tham gia lễ cưới của chúng tôi.”
Ninh Thư nháy mắt: “Không đi, tôi chúc hai người bên nhau đến lúc răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử.”
Muốn dùng loại chuyện đó để kích thích cô sao? Ninh Thư tỏ vẻ trái tim cô chẳng có chút dao động nào cả, thậm chí còn muốn cười.
Ninh Thư xoay người lại rồi lên xe.
Ông Nghê thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng li hôn xong, con gái cưng, không cần phải tức giận, chúng ta cũng về nhà.”
Nghê Ngôn đang lái xe cũng quay lại hỏi: “Sau này em có tính toán gì không?”
Ninh Thư nhún vai nói: “Cứ như vậy thôi, lúc rảnh rỗi thì đi du lịch, vui vẻ sống qua ngày, dù gì em cũng có hai trăm triệu trong tay.”
Nghê Ngôn nói: “Anh nghĩ là cũng sắp có tin tức về trái tim có thể ghép cho em rồi, sức khỏe của em sau khi làm phẫu thuật đổi tim nhất định sẽ tốt hơn bây giờ nhiều, đến lúc đó muốn đi đâu cũng được.”
Ninh Thư có phần sửng sốt, đổi tim?
Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rời khỏi nơi này, hơn nữa nguyên chủ Nghê Tịnh cũng không muốn quay về, vậy thì quả tim này sẽ lãng phí rồi.
Theo cốt truyện thì Nghê Tịnh chính là chết trên bàn phẫu thuật đổi tim.
Ninh Thư mím môi rồi nói: “Anh cũng đừng quá gấp, dù sao thì cũng không phải nói có là có ngay một trái tim phù hợp.”
Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư, nhíu mày hỏi: “Em không nóng nẩy sao, không hy vọng sức khỏe của mình sẽ khá hơn sao?”
“Sao có thể chứ, con người ai cũng muốn bản thân mình có một cơ thể khỏe mạnh.” Ninh Thư nói.
Sau đó lại vui vẻ nói: “Nếu như có thể đổi tim thì em nhất định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Nhất định sẽ như vậy.” Nghê Ngôn nói.
“Cảm ơn anh.” Ninh Thư nói, Nghê Tịnh nhất định rất hạnh phúc, vì cô ấy có những người thân rất yêu thương mình.
Sau khi li dị với Cảnh Thiếu Trạch thì cuộc sống của Ninh Thư cũng rất nhàn nhã, chỉ có điều suốt ngày đều thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích diễn cảnh ân ái trên TV.
Cảnh Thiếu Trạch tổ chức một buổi lễ cầu hôn hoành tráng để cầu hôn Diệp Tích, có thể nói buổi lễ đó chính là mơ ước của tất cả cô gái.
Diệp Tích vừa khóc vừa gật đầu đồng ý, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ Diệp Tích đã sắp kết hôn với Cảnh Thiếu Trạch rồi, đã không còn là người luôn trốn trong góc và cầu xin thứ tình yêu không nên có như trước kia nên giờ cô ta trở nên tự tin hơn nhiều.
Nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt, thản nhiên khoác tay Cảnh Thiên Trạch mà cười nói, vô cùng xinh đẹp.
Một đôi trai tài gái sắc.
Vừa mới li hôn đã vội vàng kết hôn hơn nữa cô dâu lại còn là nhân tình trước đây.
Có thể nói Cảnh Thiếu Trạch chính là một cực phẩm trong số đàn ông cặn bã, làm như sợ mọi người không biết việc hắn ngoại tình vậy.
Rất nhiều người đều mắng Diệp Tích không biết xấu hổ, đã là con giáp thứ mười ba rồi mà còn dám diễn trò ân ái trên TV, quả thực khiến người khác cảm thấy ghê tởm.