Ninh Thư vô cùng thiếu kiên nhẫn với người cứ bám lấy mình này, nếu như bọn họ là người quen còn chưa tính, nhưng tên này đến cái lại muốn đi theo cô luôn.
Rõ ràng là không bình thường chút nào.
Ninh Thư cảm thấy bản thân mình sắp bị đùa đến hỏng rồi, không biết còn chuyện gì đang đợi cô nữa.
Thanh Việt thấy Ninh Thư tức giận, nhíu mày một cái: "Ta không có ác ý với cô đâu, có lẽ ta nợ cô một đoạn cơ duyên đấy."
Ninh Thư suy nghĩ một chút: "Không có đâu."
Lẽ nào là nguyên chủ Tiêu Tố Tố, vấn đề là Tiêu Tố Tố hoàn toàn không quen biết người này.
"Tình huống của ta không thể mang theo người khác, ngươi đừng đi theo ta." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Thanh Việt thanh nhã nói: "Không sao cả, cô không cần chăm sóc ta đâu."
Ninh Thư:→_→
Phải làm sao đây?
Vốn dĩ vô cùng vui vẻ đến để ăn một bữa ăn thật ngon, lại gặp phải một người như vậy.
Ninh Thư nhìn quả đầu màu xanh lục của hắn, hỏi: "Tóc của ngươi là bẩm sinh đã có à?"
Thanh Việt gật đầu: "Khi ta biến hóa là có hình dạng như vậy rồi."
Biến hóa!
Quả nhiên là yêu thú.
"Ngươi là con yêu gì..." Ninh Thư hỏi.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Cô đoán xem."
Ninh Thư: Ha hả...
"Ngươi là yêu thú, vì sao bọn họ không công kích ngươi." Ninh Thư nhỏ giọng hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt lướt mắt nhìn người trong đại sảnh: "Bọn họ không dám."
Ninh Thư giơ ngón tay cái, lời này khí phách đấy.
Ninh Thư ăn đồ ăn trên bàn, chuẩn bị tìm nhà trọ nghỉ ngơi một chút.
Ninh Thư ra khỏi tửu lầu, Thanh Việt cũng theo sau, hỏi: "Bây giờ cô muốn đi đâu?"
"Tìm chỗ ở, thực ra ngươi không cần theo ta, chúng ta không quen biết, cảm ơn ngươi đã mời ta uống nước biển." Ninh Thư thấy hắn không có ác ý, thái độ cũng ôn hòa hơn.
"Nếu như cô thích, ta sẽ luôn mời cô uống." Thanh Việt nói.
Ninh Thư:...
"Quân tử không đoạt thứ tốt của người khác." Ninh Thư vội vàng cự tuyệt.
Khi Thanh Việt nhìn người, đôi mắt sáng hơi gợn sóng, rất thong dong rất trí tuệ.
Thanh Việt nhìn thực ra cũng không giống yêu thú: "Ngươi không giống những yêu thú khác."
Không giống yêu thú, giống người.
"Chỗ ta có nơi ở đấy." Thanh Việt nói: "Nếu bây giờ chúng ta cùng đồng hành, thì đến chỗ trọ của ta đi." Thanh Việt nói.
Ninh Thư có chút ngượng ngùng: "Làm phiền ngươi quá."
"Không phiền."
Ninh Thư: Không phải, ta không phải...
Đột nhiên tiếp cận cô, còn đối tốt với cô nữa, Ninh Thư cảm thấy có âm mưu, bởi vì như vậy quá đột ngột.
"Cô đang lo lắng cái gì vậy?" Thanh Việt hỏi.
"Bởi vì chúng ta chưa từng gặp mặt, là người lạ, ta không muốn làm phiền ngươi." Ninh Thư nhìn Thanh Việt: "Ta có cảm giác ngươi nhận lầm người."
Thanh Việt lạnh nhạt nói: "Tự ta có thể cảm nhận được, chắc là cô không nhớ rõ thôi."
"Linh hồn của chúng ta từng xuất hiện cùng một lúc." Thanh Việt nói: "Cô không cần lo lắng, ta vẫn không thể đột phá đại đạo, cũng có lẽ là bởi vì có nhân quả với cô."
Ninh Thư: Nói tiếng người đi.
Cảm giác trí thông minh của mình còn không bằng một con yêu thú, giống như thiểu năng vậy.
Ninh Thư thở dài một hơi, theo đến chỗ ở của Thanh Việt, là một tòa nhà lớn.
"Ngươi còn có ngôi nhà lớn như vậy à." Ninh Thư nhìn thấy trong nhà còn có hạ nhân.
Hạ nhân nhìn thấy Thanh Việt, hành lễ hô: "Thanh đại nhân."
"Sắp xếp cho cô ấy một phòng đi." Thanh Việt phân phó.
Quản gia sắp xếp cho Ninh Thư một phòng, chính là phòng bên cạnh phòng của Thanh Việt, Ninh Thư cảm giác cũng say say rồi đấy.
Ninh Thư cảm giác linh khí trong nhà này rất nồng đậm, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ mà bắt đầu tu luyện.
Linh khí chung quanh dâng lên về phía Ninh Thư.
Không biết đã tu luyện bao lâu, Ninh Thư mở mắt ra, nhìn vào trong đan điền của mình, phát hiện kình khí bên trong đan điền mình đã biến thành bàn long kim sắc.
Nhìn rất sống động, giống như con rồng thực sự vậy, tiếp xúc được với thần thức của Ninh Thư, bàn long còn đụng vào ý thức của Ninh Thư.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, cảm thấy vật này có ý thức của mình?
Tiếng đập cửa vang lên, Ninh Thư xuống giường, mở cửa ra thấy Thanh Việt đang đứng ở cửa.
"Tu luyện xong chưa? Đi ăn cơm tối thôi." Thanh Việt nói.
Ninh Thư theo Thanh Việt tới phòng khách, một bàn đầy đồ ăn, hơn nữa đều là thịt.
Ninh Thư:→_→
Ninh Thư ngồi xuống, ăn thức ăn trên bàn, Thanh Việt nhíu mày: "Người tu tiên các cô không kiêng kỵ dính vào thức ăn chín của nhân gian sao?"
"Tiên nhân, tiên nhân, tiên nhân cũng là người mà." Con người sống cả đời chẳng phải là vì cái miệng sao?
Thanh Việt uống nước biển, gật đầu: "Là đạo lý này à."
Mỗi lần Ninh Thư nhìn thấy Thanh Việt uống nước biển, đều cảm thấy rất ảo diệu: "Ngươi là yêu thú ở biển sao?"
"Phải."
"Bản thể là cái gì?" Ninh Thư hỏi.
Thanh Việt nghiêng đầu: "Cô đoán xem."
Ninh Thư:...
Ninh Thư lười hỏi rồi đấy, thích nói thì nói không thích thì thôi.
Lập tức, thân thể Ninh Thư cứng đờ, bởi vì cấm chế trong đan điền đang từ từ xông ra.
Cấm chế phát tác, thân thể lập tức đau như sắp nổ tung vậy.
Ninh Thư vội vã ngồi xếp bằng dưới đất, nhẫn nhịn chịu đau, trên người toát ra ma khí.
Thanh Việt mở ra một kết giới, bao lại toàn bộ căn nhà, để không ai phát hiện ra ma khí trên người Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư điên cuồng mắng tên khốn nạn đặt ra cấm chế này, cmm chờ đấy!
Cấm chế dần dần chìm vào đan điền không thấy nữa, Ninh Thư đau đến mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Ninh Thư cầm ly nước trên bàn, uống hết một cốc nước.
"Ngươi là ma tộc?" Thanh Việt nhìn Ninh Thư, lập tức lắc đầu: "Không đúng."
"Ngươi bị ma tộc đặt cấm chế." Thanh Việt nói.
Ninh Thư nhìn hắn: "Ngươi cũng biết cấm chế của ma tộc à."
Thanh Việt cười cười; "Khi ta mới vừa biến hóa thành hình, thiên địa này còn chưa có ma tộc, ma tộc xuất hiện sau này."
Ninh Thư:(⊙ 0⊙)
Lão quái vật.
Trong trí nhớ của Tiêu Tố Tố, ma tộc không biết đã tồn tại bao lâu rồi, nhưng bây giờ Thanh Việt nói thiên địa không có ma tộc.
"Ngươi có nhớ ngươi đã sống bao lâu rồi không?" Ninh Thư ngoác miệng hỏi.
Thanh Việt lắc đầu: "Không nhớ rõ nữa rồi."
"Bây giờ ta thành được như vậy, là đã trải qua năm tháng vô cùng dài, không ngừng học tập, theo con người học tập, theo cả ma tộc học tập nữa."
"Đại đạo khiến cho yêu thú có cơ thể cường tráng, nhưng không cho trí tuệ."
Ninh Thư rất phục: "Ngươi rất lợi hại."
Thanh Việt cười: "Cũng là cơ duyên trùng hợp mở ra linh trí thôi."
"Đại đạo vô hình, tạo ra trời đất, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật. Thế giới này có loài người, có yêu thú, ma tộc xuất hiện là để cân bằng loài người, cân bằng mới có thể ổn định được."
Ninh Thư nghe thấy những lời tối nghĩa khó hiểu, hỏi: "Vậy cấm chế trên người ta có thể gỡ bỏ ra được không?"
Thanh Việt gật đầu: "Có thể."
"Gỡ bỏ như thế nào?" Ninh Thư có chút kích động hỏi, nếu như thoát khỏi cấm chế, như vậy vận mệnh của cô sẽ không nằm trong tay phụ thân ma tộc nữa rồi.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư nói: "Cấm chế này cần lấy máu tươi của người ma tộc hạ cấm chế, ta đã từng học qua, chỉ cần có máu tươi của ma tộc, ta có thể giúp cô khoát khỏi cấm chế."
Đùa à, mẹ nó cô còn phải trở về ma tộc đi tìm người cha giẻ rách kia sao.
"Chúng ta giao đấu đi." Ninh Thư muốn xem xem thực lực của mình như thế nào, trở về tìm ma tộc có thể bị hút thành người khô giống như trong kịch bản hay không.
"Cô đánh không lại ta đâu." Thanh Việt lắc đầu.
"Ta biết ta đánh không lại ngươi, ta chỉ muốn biết bây giờ thực lực của mình như thế nào thôi." Ninh Thư có chút cạn lời