Sức chiến đấu của Tống Hề Hàm bị kích động dưới cái chết của Phong Dận, đã kích hoạt sức mạnh của Quỷ Vương đan, bây giờ biến thành một tên quái vật giết không chết.
Rụng tay rụng chân, đầu rơi xuống đều có thể gắn lại được, kiểu bật hack này khiến Ninh Thư chỉ muốn quỳ xuống viết một chữ phục thật lớn.
"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Ninh Thư cảm thấy tim mệt muốn nổ tung, giết chết Phong Dận, kết quả Tống Hề Hàm lại hóa quỷ, hơn nữa lại giết không chết.
Nhiệm vụ này từ giết chết Phong Dận phát triển thành giết chết cả đôi vợ chồng Phong Dận này.
Giết chết được Phong Dận cô đã sử dụng hết tất cả bản lĩnh của mình rồi, bây giờ tới lượt Tống Hề Hàm.
"Sức mạnh của cô ta đến từ Quỷ Vương đan, có Quỷ Vương đan, cô ta sẽ thành bất tử." Sư phụ nhíu chặt lông mày: "Khó đối phó rồi."
Bây giờ sức uy hiếp của Tống Hề Hàm cũng không nhỏ hơn so với Phong Dận đâu.
Vì vậy bây giờ lại có một Tống Hề Hàm có năng lực sánh ngang với Phong Dận sao?
Khuôn mặt Tống Hề Hàm đã không thể nhìn nổi rồi, hiện đầy đường gân mạch máu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Thư: "Là cô đã giết Phong Dận, cô dựa vào cái gì mà giết chết Phong Dận, tôi phải giết cô."
"Cô trả Phong Dận cho tôi." Tống Hề Hàm mắt đỏ ngầu chảy ra huyết lệ, khiến gương mặt của cô ta thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Tống Hề Hàm nhìn Ninh Thư: "Cô cố ý tiếp cận tôi, từ khi mới bắt đầu cô đã không có lòng tốt, cô dựa vào cái gì mà giết Phong Dận của tôi, dựa vào cái gì."
Tống Hề Hàm trong miệng vẫn kêu dựa vào cái gì, theo lời nói của cô ta, trong phòng khách tà khí ngày càng nặng.
Ninh Thư mím môi không nói gì, nói những điều này có ý nghĩa gì, còn chẳng bằng chuẩn bị tinh thần cho tốt để chiến đấu.
Toàn thân cô bây giờ đều đau nhức, căng hết cơ rồi, đan điền co thắt đau đớn, chỗ bị móng tay Tống Hề Hàm đâm bị thương, lúc này đang bốc khói đen lên, từng luồng tà khí đi vào trong cơ thể.
Tống Hề Hàm từng bước đi về phía Ninh Thư, giọng khàn khàn nói: "Đưa viên ngọc cho tôi, Phong Dận ở trong đó, đưa viên ngọc cho tôi."
Ninh Thư hai tay cầm thanh kiếm gỗ đào, lạnh lùng nhìn Tống Hề Hàm, chẳng lẽ cô ta cho rằng Phong Dận có thể từ Linh Hồn châu đi ra, đó là điều không thể.
Bên trong Linh Hồn châu là sức mạnh thuần túy, nhưng chỉ có vào chứ không có ra, bây giờ Phong Dận đã không còn ý thức, chỉ là sức mạnh linh hồn đơn thuần.
Phong Dận đã không còn tồn tại nữa.
Trái tim Tống Hề Hàm như tan vỡ hét lên: "Đưa viên ngọc cho tôi, đưa cho tôi..."
Tống Hề Hàm vừa hét, vừa khóc, hốt hoảng tuyệt vọng: "Tôi sẽ giết cô, giết chết cô..."
Đã không còn Phong Dận, cô ta phải làm gì bây giờ, Phong Dận là cả cuộc đời của cô ta, không có Phong Dận, những tháng ngày còn lại của cô ta, sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ có Phong Dận toàn tâm toàn ý cưng chiều cô ta, bảo vệ cô ta, thương yêu cô ta, nghĩ đến sau này không còn có một người đàn ông nào yêu cô ta giống Phong Dận, cô ta cũng yêu người đó.
Tống Hề Hàm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cô ta đã quen với cảm giác có Phong Dận ở bên, mạnh mẽ, có thể dựa vào.
Phong Dận, Phong Dận, Phong Dận...
Trong lòng Tống Hề Hàm đang gào thét.
Ninh Thư nắm thật chặt thanh kiếm gỗ đào, tấn công trước, đâm vào bụng Tống Hề Hàm, tất cả sức mạnh của Tống Hề Hàm đều đến từ Quỷ Vương đan, chỉ cần không có Quỷ Vương đan, cô ta dĩ nhiên sẽ tiêu tan thành mây khói, hồn siêu phách tán.
Tống Hề Hàm bị kiếm gỗ đào đâm trúng bụng, nhưng cô ta lại không để ý, bắt lấy túi vải của Ninh Thư, chỉ muốn Linh Hồn châu trong túi vải của Ninh Thư.
Ninh Thư cầm lấy lá bùa dán lên người Tống Hề Hàm, khiến cả người Tống Hề Hàm bốc khói đen xèo xèo, nhưng cô ta vẫn không thèm để ý đến như trước, cố chấp muốn cướp lấy cái túi vải.
Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: "Nói cho cô biết, Phong Dận bây giờ đã không còn ý thức, hắn mãi mãi cũng không sống lại được."
"Hắn đã cùng với viên ngọc này biến thành một thể, thành một năng lượng đơn thuần."
Mặt Tống Hề Hàm ngây ra, trong miệng tự lẩm bẩm: "Không thể nào, chuyện này vốn dĩ là không thể, điều đó là không thể, Phong Dận không rời xa tôi được, không thể..."
Mắt Tống Hề Hàm chảy ra huyết lệ, nhìn cả người vô cùng tuyệt vọng đau khổ.
Sư phụ và lão Cát đè Tống Hề Hàm xuống, Tống Hề Hàm vẫn đắm chìm trong tin buồn là Phong Dận vĩnh viễn không trở lại được, ánh mắt ngây ra tuyệt vọng.
Sư phụ hô to với Ninh Thư: "Lấy Quỷ Vương đan trong người cô ta ra, nhanh, nếu không... cô ta sẽ dần dần hòa vào với sức mạnh của Quỷ Vương đan, sẽ trở nên ngày càng lớn mạnh."
Ninh Thư cầm đao mổ bụng Tống Hề Hàm, lục phủ ngũ tạng của Tống Hề Hàm mất đi sự sống, sắp rơi vào trạng thái thối rữa.
"Buông tôi ra, buông ra." Tống Hề Hàm giãy giụa dữ dội.
Ninh Thư cuối cùng cũng tìm được viên ngọc màu trắng ở vị trí đan điền, Ninh Thư lấy tay nắm chặt Quỷ Vương đan.
"Không, không..." Tống Hề Hàm thấy Ninh Thư cầm Quỷ Vương đan mà Phong Dận cho mình, lập tức kêu lên: "Đây là đồ Phong Dận cho tôi, đây là Phong Dận..."
Bụng Tống Hề Hàm bị mổ ra, nhưng không lâu sau lại tự khép lại, rõ ràng trong người Tống Hề Hàm vẫn còn sót lại năng lượng của Quỷ Vương đan, giúp cho cô ta không bị chết ngay.
Cơ thể Tống Hề Hàm trở nên khô quắt lại, cô ta vươn tay ra muốn lấy Quỷ Vương đan trong tay Ninh Thư.
Ninh Thư nói với sư phụ: "Chúng ta đi mau."
Bây giờ là xã hội pháp chế, cho dù bọn họ giết Tống Hề Hàm, cũng không thể để người khác nhìn thấy người ta chết trong tay bọn họ.
Không thể để bọn họ bị tình nghi.
Ra khỏi cửa, Ninh Thư vẫn duy trì Buộc Tiên trận, làm Tống Hề Hàm không thể đi ra ngoài hại người, năng lượng Quỷ Vương đan trong người cô ta cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ngồi lên xe, Ninh Thư nhổ ra một bãi máu đen, ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.
"Đại nha đầu." Sư phụ đau lòng hét lên, nói với lão Cát: "Còn không mau lái xe về nhà."
Trở về biệt thự, sư phụ cõng Ninh Thư trên lưng.
"Đạo trưởng, mọi người đã trở về." Tạ Vĩ Minh thấy Ninh Thư bị ngất, hỏi: "Làm sao lại thế này?"
Sư phụ không để ý tới Tạ Vĩ Minh, đặt Ninh Thư lên ghế sofa, cầm gạo nếp thoa lên chỗ bị móng tay Tống Hề Hàm đâm vào bị thương.
"Không phải ông có rất nhiều thuốc sao, không thấy đồ đệ của ta đang bị thương nằm đây à, lấy ít thuốc ra đây." Sư phụ hét lên với lão Cát, nổi trận lôi đình: "Có còn muốn Quỷ Vương đan nữa hay không."
Lão Cát cũng không để ý đến thái độ tồi tệ của sư phụ, lấy vài lọ thuốc ra, sư phụ lấy nước pha thuốc cho Ninh Thư uống.
Tay sư phụ cầm bát có chút run rẩy, sắc mặt lo lắng.
Tạ Ý Viễn thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, vốn định quan tâm hỏi han mấy câu, lại cứng họng không dám lên tiếng.
Khi Ninh Thư tỉnh lại, đầu óc đau nhức, cơ thể không thể động đậy, hơn nữa còn không có cảm giác gì, Ninh Thư nghi mình đã bị tê liệt.
Bên cạnh giường có giá truyền dịch, mu bàn tay sưng lên đau nhức.
Lúc này cửa mở ra, sư phụ bưng thuốc đi vào, thấy Ninh Thư đã tỉnh lại, sư phụ rất ngạc nhiên mừng rỡ: "Đại nha đầu, con đã tỉnh lại rồi."
Ninh Thư ho khan một tiếng, cổ họng đau nhức, lục phủ ngũ tạng đều đau quặn.
"Đừng nhúc nhích, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nào uống thuốc đi." Sư phụ đưa bát thuốc đến gần miệng Ninh Thư, Ninh Thư cảm giác miệng khô khốc, uống hết bát thuốc.
Ninh Thư hỏi sư phụ: "Sư phụ, con đã ngủ bao lâu rồi, Tống Hề Hàm thì sao?"
"Con đúng là cô gái không có lương tâm, hù chết sư phụ rồi, con đã ngủ một tuần liền rồi." Sư phụ nói: "Tống Hề Hàm đã chết rồi, thi thể đã được cảnh sát phát hiện."
"Vậy chúng ta có bị liên lụy gì không?" Ninh Thư khá quan tâm đến việc này.