Tạ Ý Viễn đứng bên cạnh nhìn hai ông già dường như muốn giải quyết cho xong việc này, gương mặt có chút bối rối, nhìn sang cha của mình.
Tạ Vĩ Minh nhìn sang Tạ Ý Viễn rồi lắc đầu.
Ninh Thư nói với sư phụ: “Sư phụ, Tạ Ý Viễn nói muốn cưới con.”
Tạ Ý Viễn: Σ(°°)︴
“Cái quỷ gì thế?” Lão suýt nữa là nhảy chồm lên, gương mặt tỏ vẻ khó tin, gương mặt Cát sư thúc cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Tiểu tử, muốn kết hôn với đồ đệ của tôi, kiếp sau cũng không có cửa nhé.”Lão cười nhạt, trông vẻ nghiêm túc lạ thường.
Ông ta dày dạn kinh nghiệm rồi, vừa nghe là biết ngay ý đồ của Tạ gia.
“Coi thường đồ đệ của tôi như vậy, cũng chẳng thông báo cho tôi tiếng nào, đã đi nói với đứa nhóc này.” Lão lạnh lùng nói.
Tạ Vĩ Minh lập tức nói: “Đạo trưởng, chuyện này cũng phải xem hai đứa có tình ý gì với nhau hay không, chỉ cần Đào Cầm đồng ý gả cho Tạ gia, thì chắc chắn sẽ không chịu ấm ức gì đâu.”
“Dừng lại, đừng nói nữa.” Lão Đầu vội vàng xua tay: “Đồ đệ của tôi còn nhỏ nên dễ bị lừa gạt, làm công việc này không được phép kết hôn, đạo sĩ thực sự sẽ không kết hôn.”
“Đạo trưởng, Đào Cầm là con gái, phải lấy chồng sinh con chứ.” Tạ Vĩ Minh nói.
“Đại nha đầu này sau này sẽ là chưởng môn của bắc Mao Sơn, kết hôn cái gì, còn phải quản lý một đại gia đình, vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp chốn, còn về phần con cái, trong đạo quán có rất nhiều trẻ nhỏ.”
“Đồ đệ của tôi có tài năng thiên bẩm, lại phải về làm nội trợ ư?”
“Làm nghề tiết lộ thiên cơ này, xác định sẽ cô đơn suốt đời, không được kết hôn, không muốn chết thì đừng có suy nghĩ lung tung.”
Lão chỉ vào Cát sư thúc: “Ông hỏi hắn mà xem, hỏi hắn đã kết hôn hay chưa?”
Lão hừ một tiếng, nói với Ninh Thư: “Mau thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị về nhà, không biết mấy đứa nhóc ở nhà ra sao rồi.”
“Đạo trưởng, ông đừng nóng giận.” Tạ Vĩ Minh nói: “Là do chúng tôi quá đường đột.”
“Đúng là tôi đang rất tức giận.” Lão đại nói không chút khách khí: “Mau trả thù lao cho tôi.”
Tạ Vĩ Minh lắc đầu bất lực, lấy ngân phiến ra, sư phụ nói: “Không lấy ngân phiếu, chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, phiền phức quá.”
“Lên trên kia thu dọn đồ đạc, còn đứng ngây ra đó làm gì.” Ông nói với Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức đi lên lầu lấy đồ cất vào túi, thay bộ quần áo quê mùa mặc lúc trước khi đến thành phố.
Đi xuống lầu, Ninh Thư hỏi Cát sư thúc: “Sư thúc, người có đi cùng chúng con không?”
Viên Quỷ Vương đan mà Cát sư thúc muốn vẫn đang nằm trong tay của Ninh Thư, nên đương nhiên ông ta sẽ đi cùng Ninh Thư, gật đầu rồi nói: “Ta đi cùng hai người, tiễn hai người một đoạn.”
Tạ Ý Viễn ánh mắt bối rối, nhìn Ninh Thư rời bước, lão đại lập tức chắn trước mặt Ninh Thư: “Tiểu tử, không được lại gần đồ đệ của ta.”
Tạ Ý Viễn dừng bước, nhìn Ninh Thư và nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Ninh Thư đáp: “Chuyện làm ăn cả mà.”
Ba người bước ra khỏi biệt thự, đến khách sạn đặt phòng, đợi khi nào giải quyết xong chuyện này thì mới có thể đi được.
Lão đại đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, Ninh Thư đi cùng để mua một số quần áo cho mấy đứa nhỏ ở nhà, trời bắt đầu lạnh dần, mua mấy chiếc áo ấm cho chúng.
Người bên trên đã nói như vậy rồi, thì chuyện này cũng chỉ có thể như vậy mà chấm dứt, hoàn toàn không có chứng cứ, ngay cả án kiện cũng biến mất.
Người nhà Tống Hề Hàm tìm đến Tạ gia, khóc lóc yêu cầu Tạ gia phải đền mạng, Tạ gia cắn răng trả một khoản tiền.
Lão đại biết chuyện này, lạnh lùng nói: “Số mệnh là bị mất tiền của, tiền đi thì người mới an vui được, có thể dùng tiền để tránh tai họa cũng là một kết quả tốt.”
Chờ đến khi rời khỏi thành phố này, ông mới đưa Ninh Thư trở về đạo quán.
Ninh Thư đưa Quỷ Vương đan cho Cát sư thúc, Cát sư thúc nhìn viên Quỷ Vương đan trắng như tuyết, gương mặt chợt bừng sáng, đưa cho Ninh Thư mấy lọ thuốc: “Đây là viên nhân sâm trăm tuổi, còn rất nhiều loại thuốc khác, tốt cho sức khỏe, con cầm lấy mà dùng.”
Ninh Thư nhận lọ thuốc rồi nói: “Cảm ơn sư thúc.”
“Hừ…” Lão đại đứng bên cạnh nhìn rồi khẽ ho một tiếng: “Đổi mấy lọ thuốc để lấy Quỷ Vương đan, Quỷ Vương đan là thứ quý giá nghìn năm mới có được, lão Cát, ông đang bắt nạt đồ đệ của ta đấy.”
Cát sư thúc nói: “Về sau có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta có thể giúp được gì cho con thì nhất định ta sẽ giúp.”
Sư phụ lúc này mới rướn cổ lên nói: “Trưởng bối bảo vệ tiểu bối đó không phải là chuyện đương nhiên sao, hừ, cũng không nhìn lại xem ông có xứng được cầm Quỷ Vương đan hay không, không biết có bao nhiêu loài quỷ đang thèm muốn có được Quỷ Vương đan trong tay ông, hy vọng ông có thể bình an trở về nhà, đừng có chết giữa đường.”
“Việc này không cần ông phải bận tâm.” Cát sư thúc nói một cách bình thản: “Ta đã mua cho tiểu bối một số đồ dùng, con hãy mang về đi.”
Cát sư thúc nói, rồi lấy từ trên xe xuống mấy túi đồ đạc đưa cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn về phía lão đại: “Sư phụ?”
“Lấy đi, hắn có nhiều tiền cứ để hắn tiêu, chúng ta dùng giúp hắn, coi như giúp hắn xóa bỏ tai họa.” Lão nói.
Ninh Thư: …
Lão nói năng có phần độc địa, nhưng đó chính là cách hai người họ nói chuyện, châm chọc lẫn nhau.
Cát sư thúc lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi bỏ Quỷ Vương đan vào, dán thêm lá bùa ở bên ngoài chiếc hộp, sư phụ lườm nguýt một cái rồi nói: “Lại dùng máu của ông vẽ bùa tiếp đi, cả ngày chỉ biết cắt thuốc, không biết tí gì về thuật pháp hết.”
Lão cố ý cắt ngón tay của Cát sư thúc, vết cắt có vẻ sâu, lão dùng máu của Cát sư thúc, vẽ lên mặt chiếc hộp một bùa chú.
Cát sư thúc lườm lão, rồi bọc vết thương lại.
Cát sư thúc nhìn về phía Ninh Thư và lão, vẫy tay chào rồi lên xe rời đi.
Ninh Thư chật vật vác đồ đạc chất lên xe.
“Đại nha đầu này.” Lão Đầu nhìn Ninh Thư có chút băn khoăn.
Ninh Thư hỏi: “Sao vậy sư phụ?”
“Con có thích cái tên tiểu tử nhà Tạ gia không?” Lão hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: “Không thể nào.”
“Đúng vậy, nếu như được kết hôn, cũng không được gả vào cái nhà Tạ gia đó, thương nhân chỉ trọng lợi ích, tên tiểu tử nhà Tạ gia muốn kết hôn với con, chính là vì hắn thấy giá trị lợi dụng của con, không môn đăng hộ đối, gả về nhà đó chỉ có chịu khổ.” Lão nói.
“Con chỉ muốn ở bên cạnh sư phụ để hiếu kính với người.” Ninh Thư cũng không có ý định kết hôn.
“Đồ đệ ngoan, ở đâu thì theo đó, là hòa thượng thì phải chăm chú niệm kinh, là đạo sĩ thì phải tu luyện bắt quỷ, đừng có mơ tưởng về tình yêu, số mệnh của con là phải như vậy, con không có duyên cha mẹ, không có duyên phu thê, có những chuyện không thể nào miễn cưỡng được.”
“Ví dụ như người và quỷ yêu nhau, cho dù không có sự can thiệp của chúng ta, thì tình yêu giữa họ cũng đầy khó khăn, kết cục như thế nào thì ai mà chẳng biết.” Lão nói tiếp.
Ninh Thư vừa cười vừa nòi: “Con biết rồi thưa sư phụ.”
Họ đi xe mất hai ngày ba đêm, cuối cùng cũng trở về thôn.
Ninh Thư xuống xe, vai khiêng vài túi đồ, nhìn đồi núi, ruộng vườn nhà cửa xung quanh.
Trong lòng cảm thấy khoan khoái, sống ở một nơi như thế này vẫn là thoải mái nhất.
Đã lâu rồi không trở về đạo quán, Ninh Thư cảm thấy rất nhớ, con người được sống ở một nơi non xanh nước biếc như thế này mới gọi là yên ổn, hòa bình.
Lão Đầu đi đón mấy đứa trẻ gửi nuôi ở mấy nhà trong thôn, những đứa trẻ vừa trở về đạo quán, vây quanh Ninh Thư tra tra hỏi hỏi.