Ninh Thư lái xe về biệt thự, bước vào liền nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên sô-pha đọc báo.
Ninh Thư chào ông cụ: "Cha."
Ông cụ gấp tờ báo lại, đặt lên bàn trà, gỡ kính lão xuống hỏi Ninh Thư: "Con nhóc Tư Nam gần đây sao cứ khiến con phải tức giận thế?"
"Con nhóc bảo vết thương trên mặt nó là do con mà ra." Ông cụ lại nhìn Ninh Thư: "Dạo này con lạnh nhạt với con bé hẳn đi, vũ lực không giải quyết được chuyện gì đâu."
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư lại thật không ngờ Thời Tư Nam có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.
Có lẽ không dám nói là bị ông cậu quý hóa trốn trong nhà tắm đánh trúng.
Đứa con gái này!
"Cha, con tất có lý do của con." Ninh Thư nói.
"Như thế nào đi nữa thì con bé vẫn là con gái của con, chung quy vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một người trong nhà họ Thời, bất kể là bằng cách nào." Ông cụ nhàn nhạt nói.
Ninh Thư nghe được hàm ý sâu xa của ông cụ, chẳng lẽ ông cụ có sắp đặt gì với Thời Tư Nam sao?
Ninh Thư không nhịn được nói: "Cha, cha rốt cuộc có biết Tịch Mộ Thành là ai không mà lại mang hắn về nhà."
"Cha biết." Ông cụ nói, giọng vô cùng bình tĩnh.
Ninh Thư:...
Ông biết cái quái gì chứ?
Ninh Thư đảo mắt, hỏi: "Cha có biết Tịch Mộ Thành không phải là con ruột của bác cả không?"
Ông cụ nói: "Thân thế của Tịch Mộ Thành con chớ có lăn tăn quá nhiều, tóm lại Tịch Mộ Thành đã là người nhà chúng ta rồi."
Ninh Thư: →_→
Thấy ông cụ thế này, Ninh Thư nghi ngờ ông cụ nhắm vào thế lực trong tay Tịch Mộ Thành hoặc là muốn lấy lại số tiền năm đó bị bác cả rẻ rúng kia cuỗm mất.
Ninh Thư nhòm ông cụ, không rõ ông cụ đã biết quan hệ giữa Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành chưa.
"Cha, con là con gái của cha, có chuyện gì thì cha cũng phải nói với con chứ." Ninh Thư nói với ông cụ.
Đừng để đến lúc đó bị bọn chúng dắt mũi.
Ninh Thư lại thở dài một hơi, nói: "Cha, cha biết không, Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam đã quan hệ rồi. Bọn nó là cậu cháu, thế mà xảy ra kiểu quan hệ kia."
Ông cụ nhíu chặt mày, nhìn Ninh Thư: "Thật sao?"
"Con có thể lấy chuyện này ra đùa chắc?" Ninh Thư bực bội nói.
Ninh Thư quan sát kỹ càng vẻ mặt của ông cụ, thấy ông cụ tỏ ra không mấy phẫn nộ.
"Cha, Tịch Mộ Thành là người khiến người ta không yên tâm, không thể giữ hắn trong nhà họ Thời."
Ông cụ nhìn Ninh Thư, hỏi: "Bỏ qua thành kiến cá nhân thì con thấy Tịch Mộ Thành năng lực thế nào?"
"Cần bản lĩnh có bản lĩnh, cần đầu óc có đầu óc." Ninh Thư nói.
Ông cụ gật đầu, nói với Ninh Thư: "Nếu hai đứa nó đã quan hệ thì cứ để chúng đến với nhau."
Ninh Thư: Phụt...
Ninh Thư xém chút nữa quỳ rạp xuống lạy ông cụ, trợn mắt há mồm nhìn ông cụ, giọng run rẩy: "Cha, cha đang nói gì vậy?"
Tình hình hiện tại đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Ninh Thư.
Ninh Thư không kìm nổi, móc tai một cái nhìn ông cụ.
"Tịch Mộ Thành là con trai của cha đấy." Ninh Thư nói bằng giọng run rẩy.
"Tịch Mộ Thành là người có năng lực, có nó nhà họ Thời sẽ bước lên một tầm cao mới." Ông cụ nói: "Tư Nam có thể là sợi dây ràng buộc Tịch Mộ Thành."
Ninh Thư không chút khách khí trợn trắng mắt, ông đề cao cháu gái của mình quá rồi, Thời Tư Nam sao có thể ràng buộc nổi Tịch Mộ Thành kia chứ.
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lấy nhu khắc cương." Ông cụ nói.
Ninh Thư: Ha ha ha...
Dù sao Thời Tôi và ông cũng không thấy được lúc Thời Tư Nam lấy nhu khắc cương.
"Tịch Mộ Thành chính là loài sói không thể thuần phục. Cha, làm như vậy rất nguy hiểm." Ninh Thư nói: "Lại còn sẽ quay lại cắn người."
Tịch Mộ Thành là kẻ chịu ở dưới trướng người khác sao? Trong kịch bản Tịch Mộ Thành đã giết chết Thời Lệ Na và ông cụ - hai người đè đầu cưỡi cổ hắn.
Ông cụ muốn lấy cháu gái mình để trói chân Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành lại mặc sức đùa bỡn Thời Tư Nam.
Tịch Mộ Thành luôn ở thế mạnh còn cháu của ông... thôi đừng có nhắc tới nữa!
Đây chính là làm hết trách nhiệm với nhà họ Thời mà ông cụ nói sao?
Sau cùng nhà họ Thời đều rơi vào tay của Tịch Mộ Thành, nhà họ Thời hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Ninh Thư lắc đầu: "Cha, hãy tin con, Tịch Mộ Thành không phải là người mà cha con ta có thể chế ngự được, Tư Nam thì lại càng không."
Ông cụ nhàn nhạt nói: "Chẳng có chuyện gì là không thể làm được, chuyện của Tư Nam con không cần lo."
Ninh Thư đảo mắt, chỉ sợ ông cụ không chỉ nhìn trúng một mình Tịch Mộ Thành mà còn có những thứ khác nữa.
Sau cùng lại tính sai một bước, bị Tịch Mộ Thành ngấm ngầm mưu tính hại cho tan cửa nát nhà.
Tiếc là Thời Lệ Na chưa hay biết gì thì đã tiêu đời rồi.
Ông cụ nhận thấy Tịch Mộ Thành là một nhân tài, muốn hắn phục vụ nhà họ Thời nhưng Tịch Mộ Thành lại muốn báo thù từng người một trong nhà họ Thời.
Trong đầu hai người này đều có mục đích của mình, ông cụ đem Tịch Mộ Thành về nhà, còn Tịch Mộ Thành theo ông cụ vào nhà họ Thời.
Tịch Mộ Thành chịu đựng áp bức và lăng nhục phải nhận giặc làm cha.
Ninh Thư: →_→
Thối nát!
"Cha, nếu cha đã tính toán như vậy sao còn biến Tịch Mộ Thành thành con trai mình?" Ninh Thư bực bội nói.
"Trước khi tính toán cha không ngờ tới nó sẽ phải lòng Tư Nam." Ông cụ nhàn nhạt nói.
Ninh Thư tươi cười nói: "Cha, cha đang đùa với lửa."
Kẻ như Tịch Mộ Thành phải thẳng tay giết chết, bằng không hậu họa khó lường.
Ông cụ không nói gì, chỉ dán mắt vào màn hình TV.
Ninh Thư cũng xem TV, trên TV đang đưa tin tức thời sự.
"Đài chúng tôi đưa tin, ngày hôm qua cảnh sát bất ngờ kiểm tra một câu lạc bộ, câu lạc bộ này vừa bán ma túy vừa bán dâm. Tại hiện trường phía cảnh sát đã bắt giữ gần một trăm người. Hiện tại câu lạc bộ này bị nghi dính líu tới hoạt động vi phạm pháp luật. Diễn biến tiếp theo của sự việc đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát…"
Ninh Thư nhìn TV, nhếch môi. Đoạn video này trước khi kịp chuyển phát nhanh tới sở cảnh sát thì cô đã tung lên mạng trước rồi.
Cho dù có muốn bưng bít cũng không bưng bít nổi.
Ninh Thư bây giờ phải nói là vô cùng hả hê.
Nhiêu đây thừa sức để Tịch Mộ Thành đau lòng một trận.
Tịch Mộ Thành mấy ngày liền không về nhà mà ông cụ đưa Tư Nam từ bệnh viện về nhà, còn mời y tá cao cấp về chăm sóc.
Còn có bác sỹ ở lại luôn trong biệt thư.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, Thời Tư Nam khỏi nhanh như vậy sao?
Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam nằm trên giường bệnh, mũi con bé vẫn còn quấn băng gạc, bên giường còn có một cái giá, rõ ràng là vẫn chưa khỏi mà.
Ninh Thư hỏi ông cụ: "Sao lại phải cho con bé về nhà? Con bé thế kia mà cũng có thể xuất viện?"
Ông cụ nói: "Con nhóc này không chịu ở trong bệnh viện, nói ở trong bệnh viện không chịu nổi."
Ninh Thư cho là Thời Tư Nam chê cơm bệnh viện ăn không ngon.
Bệnh viện sao bằng ở nhà chứ, ở nhà còn có kẻ hầu người hạ tận răng.
Bệnh viện sao có thể ấm áp như ở nhà.
Ninh Thư không nói gì, Thời Tư Nam về nhà đối với cô mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, có thể thực hiện kế hoạch rồi.
Ninh Thư trở về phòng ngủ của mình, cầm bút chu sa và giấy vàng cô mua lúc trước lên, giấy Ninh Thư vẫn phải tự tay cắt.
Bút chu sa Ninh Thư khó khăn lắm mới kiếm được, thứ này không phải khó kiếm mà là cực kì khó kiếm.
Ninh Thư trước hết tắm rửa sạch sẽ, sau khi người sạch, tay sạch và miệng sạch thì bắt đầu điều động linh khí trong cơ thể cầm bút chu sa vẽ bùa chú lên giấy vàng.