Huống hồ những nhân viên trong công ty của Tịch Mộ Thành cũng không bán mạng cho hắn.
Tịch Mộ Thành có tiền, thế nhưng nhân viên của hắn không phải ai cũng có tiền.
Ninh Thư đã bỏ rất nhiều công sức vào công ty của Thời gia, phía của Tịch Mộ Thành cũng đang gặp phải phiền toái, nếu không với tính cách của Tịch Mộ Thành thì sao hắn có thể bỏ qua cơ hội lần này.
Không đi gây thêm rắc rối thì không phải là Tịch Mộ Thành.
Nhưng mà bây giờ hắn cũng đang gặp phiền toái cho nên mới không đến quản lý công ty.
Ninh Thư đến bệnh viện là đi thẳng vào phòng của lão già, ông ấy đã tỉnh lại, nhưng mà tinh thần vẫn còn không tốt, không nói được mấy câu.
Người giúp việc đang chăm sóc cho lão, giúp ông ấy lau mặt lau tay.
“Cha.” Ninh Thư lên tiếng chào lão.
Lão nhìn thấy Ninh Thư thì suy yếu nói: “Chú Trương đã chết rồi sao?”
“Đã chết rồi.” Ninh Thư nói: “Cứu chữa thất bại, gã tài xế gây ra tai nạn là nhận tiền để giết người.”
Lão không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Gọi luật sư của cha đến.”
Gọi luật sư, xem ra ông ấy muốn lập di chúc rồi.
Ninh Thư gọi điện cho luật sư riêng của lão già đến, một lúc sau thì có một vị luật sư mặc vest, đi giầy da xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Nhưng mà bên cạnh hắn còn có một ông cụ có tuổi xấp xỉ với tuổi của lão.
Ông lão đó đi đến giường bệnh của lão rồi hỏi: “Có thể qua được đợt này sao?”
Ông lão này là người bạn từ thời còn trẻ đến giờ, và cũng là luật sư riêng của lão, hiện tại chức vị luật sư do con trai của ông ấy kế thừa.
Địa vị của ông lão này ở trong lòng của lão già rất cao, ngay cả Lệ Na cũng phải gọi ông ấy một tiếng chú Chu.
“Tuổi đã lớn rồi, không biết có qua khỏi lần này hay không, hôm nay tôi gọi ông đến là vì muốn lập di chúc.” Giọng ông già khá suy yếu.
Con trai của chú Chu mở máy tính, lão nói: “Sau khi tôi chết thì toàn bộ tài sản của tôi, bao gồm tiền bạc, cổ phần của công ty, biệt thự, bất động sản, mọi thứ đều thuộc về con gái của tôi...”
Lão nhìn Ninh Thư: “Đều do Lệ Na, con gái của tôi thừa kế, những lời vừa rồi đều được nói ra khi ý thức của tôi còn tỉnh táo.”
Luật sư gõ văn bản, sau đó in ra rồi đưa đến trước mặt lão già, ông ấy kiểm tra lại từng chữ một, cuối cùng nói với Ninh Thư: “Con xem xem.”
Ninh Thư nhận văn bản, cẩn thận nhìn một lần rồi mới lên tiếng: “Không có vấn đề gì đâu cha.”
Lão già cầm bút máy lên ký, ông ấy khó khăn lắm mới ký được cái tên, sau đó lại đặt ngón cái lên khay mực để điểm chỉ.
“Bây giờ thì văn bản này đã có giá trị pháp luật rồi.” Luật sư cất bản di chúc vào trong túi hồ sơ, đợi sau khi được công chứng là có thể niêm phong lại.
Ninh Thư nói với lão: “Cha cố gắng điều dưỡng thân thể, những chuyện khác thì cha không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Ông già làm xong hết mọi việc thì có vẻ mệt mỏi nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ninh Thư nói với chú Chu: “Cảm ơn chú đã đến thăm cha con.”
Chú Chu khuyên Ninh Thư phải kiên trì, ông già còn sống, không có gì phải sợ cả.
Sau khi tiễn luật sư đi thì Ninh Thư lại đến bệnh viện để đăng ký, chuẩn bị lấy trứng.
Dù gì cô sẽ không giao Thời gia vào trong tay của Thời Tư Nam, Ninh Thư đã từ bỏ con nhóc đó rồi, sau này Thời Tư Nam đừng hòng mà thừa kế tài sản của Thời gia.
Đồ của Thời gia sẽ không rơi vào tay của Tịch Mộ Thành.
Sau khi lấy trứng thì đến ngân hàng t*ng trùng để chọn lựa những con t*ng trùng tốt nhất, sau đó lại chọn một người đẻ thuê chuyên nghiệp.
Thời Lệ Na đã bốn mươi tuổi rồi, tuy là bảo dưỡng rất khá, nhưng sản phụ cao tuổi cũng không có lợi cho việc phát triển của đứa bé.
Hơn nữa Ninh Thư còn phải đi làm, ổn định lại công ty, chưa kể còn có Tịch Mộ Thành đang nhìn chằm chằm vào Thời gia, cho nên việc mang thai sẽ kéo cô chững lại.
Hơn nữa Tịch Mộ Thành có thể quay sang đối phó với cô, cho nên sẽ rất nguy hiểm.
Ninh Thư ra khỏi phòng bệnh, khẽ ôm lấy bụng, tuy thời gian lấy trứng không quá lâu nhưng cô vẫn cảm thấy hơi chướng bụng.
Sau khi lấy trứng thì Ninh Thư lại liên lạc với những trung tâm đẻ thuê chuyên nghiệp, dù sao những người đẻ thuê này đều rất trẻ và khỏe mạnh.
Rồi Ninh Thư lại đến ngân hàng t*ng trùng để chọn ra t*ng trùng tốt nhất.
Ninh Thư chọn trúng t*ng trùng của một người đàn ông thành công, cô phát hiện con cái không chỉ kế thừa DNA mà còn kế thừa cả tính cách của cha mẹ.
Tính cách của Thời Tư Nam giống cha của nó, lãng mạn đa tình, việc theo đuổi tình yêu giống như được khắc vào trong tận xương tủy của bọn họ vậy.
Nếu có thể trở thành tinh anh trong xã hội thì đa phần đều biết làm chủ bản thân, khả năng tự kiềm chế cao, nếu không thì sao có thể trở thành tinh anh trong xã hội được.
Đã chọn xong t*ng trùng thì có thể tiến hành thụ thai, đợi đến khi thụ tinh thành công thì có thể cấy trứng vào trong tử cung của người mang thai hộ.
Ninh Thư lựa chọn thụ tinh một bé trai, dù sao nếu để cho một cô bé phải gánh vác trách nhiệm thừa kế công ty thì quá vất vả rồi.
Mặc kệ thế nào thì phụ nữ vẫn là phái yếu, đó là một sự thật không thể chối bỏ, khi phụ nữ xuất hiện ở trong chiến trường của những người đàn ông thì họ nhất định sẽ bị chối bỏ và trêu chọc.
Nếu phụ nữ muốn gánh vách công ty thì họ vất vả gấp đôi đàn ông.
Từ lúc này trở đi, một đứa bé của Thời Lệ Na đang lớn dần.
Người mang thai hộ có một trung tâm riêng chăm sóc, bọn họ sẽ quan tâm đến sức khỏe và tinh thần của người mang thai hộ 24/7, để có thể đẻ ra những em bé thông minh và khỏe mạnh.
Để có thể sinh đứa bé này ra đã tốn không ít tiền, nhưng mà cũng rất đáng giá.
Ninh Thư thỉnh thoảng cũng sẽ đến gặp người mang thai hộ, chuyển một ít linh khí vào bên trong cơ thể của đối phương.
Sau khi lấy trứng thì Ninh Thư cảm thấy có chút không thoải mái, đó là di chứng của việc lấy trứng, thật lòng mà nói thì việc lấy trứng cũng tạo thành thương tổn với cơ thể của người phụ nữ.
Cũng may là có kình khí của Tuyệt Thế Võ Công đang từ từ điều dưỡng cơ thể cho cô nếu không thì sẽ khó chịu hơn nhiều.
Ninh Tư hầu như chỉ ở trong bệnh viện, ngày hôm sau lại đến công ty để đi làm, cơ bản là không trở về biệt thự.
Biệt thự cũng trở thành nơi nghỉ phép của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam, hai bọn họ sống trong thế giới của hai người, giống như là thiên đường vậy.
Thời Tư Nam cũng không gọi điện hỏi thăm một câu, không hỏi thăm tình hình của ông ngoại, tại sao mẹ lại không về nhà, có lẽ là nó còn mải chơi với Tịch Mộ Thành, sướng đến nỗi quên hết mọi thứ.
Người phụ nữ đôi lúc vì đàn ông mà ngay cả mạng của mình cũng không cần, người thân cũng không cần quan tâm, khoan dung đến nỗi cho dù người thân của mình đã bị chết hết nhưng vẫn có thể hạnh phúc sống bên kẻ thù!
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, cứ chơi tiếp đi, chơi càng vui càng tốt.
Cuộc đời ngắn ngủi, cho nên nếu vui vẻ được thì cứ vui vẻ đi.
Ninh Thư ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ông già, tuy tinh thần của ông ấy không quá tốt, phần lớn thời gian đều đang ngủ.
Ban ngày thì Ninh Thư đến công ty để đi làm, mỗi ngày đều đi từ bệnh viện đến công ty rồi từ công ty về bệnh viện.
Ninh Thư vừa làm xong mọi việc thì thư ký vào nói với Ninh Thư: “Tổng giám đốc, hôm nay phó tổng giám đốc đến công ty.”
Ninh Thư nhíu mày, tại sao hắn không cùng Thời Tư Nam ở chung một chỗ.
“Phó tổng giám đốc đề ra một dự án hợp tác, là hợp tác với công ty HJ, để mở rộng nguồn năng lượng mới.” Thư ký nói.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, HJ chính là công ty của Tịch Mộ Thành, hơn nữa việc khai phá nguồn năng lượng mới cũng rất tốn kém.
Chẳng qua là nghĩ cách để moi tiền của công ty mà thôi, bây giờ mấy câu lạc bộ của Tịch Mộ Thành đều phải ngừng kinh doanh để điều tra, một công ty thì bị tình nghi trốn thuế, cho nên tình huống của hắn không được khá cho lắm.
Cho nên bây giờ công ty của Thời gia chính là kẻ ngốc lại nhiều tiền, để cho hắn tùy tiện đục khoét, lấy tiền của Thời gia nhưng trong lòng thì mắng chửi người của Thời gia, vẫn luôn cảm thấy Thời gia nợ hắn.
Hắn đúng là mơ mộng quá rồi, rốt cuộc là Thời gia nợ hắn cái gì.