Xây dựng thế giới?
Ninh Thư thầm ghi nhớ trong lòng, đây lại là cái gì chứ?
Sao một nhiệm vụ giả cao cấp như 795 lại có thái độ như vậy với một nhiệm vụ giả siêu cấp.
Đến khi vào đến nhà, trên người mọi người đầy tuyết đọng, Ninh Thư giúp Mai Tử Thanh phủi tuyết trên cổ áo xuống.
“Không đuổi kịp à?” Đại thúc lạnh nhạt, giọng nói lãnh đạm, không hề quan tâm đến mạng người.
795 nhún vai: “Chạy mất rồi.”
“Thầy ơi, chúng ta đi tìm đi, chắc chắn Lâm Hạ xảy ra chuyện rồi.” Phàn Tuấn Dương lo lắng nói.
“Cô ấy và Phan Thìn là hội viên vẽ tranh quốc họa đẹp nhất trong câu lạc bộ quốc hoạ, năm nay còn phải tham gia thi đấu quốc gia.” Sắc mặt Phàn Tuấn Dương trắng bệch.
Đã chết mất mấy người rồi, hai học sinh vẽ tranh quốc hoạ khá giỏi đã xảy ra chuyện rồi.
Đại thúc lạnh lùng nói: “Vậy cậu đi ra ngoài tìm đi, tôi không cản, cậu có thể về được hay không tôi không dám chắc.”
“Không có việc gì thì ở trong phòng đi, đừng có đi khắp nơi.” Đại thúc cầm dao giải phẫu sáng quắc trong tay.
Phàn Tuấn Dương nhìn ra ngoài phòng, sắc trời ảm đạm, chỉ có mấy gợn mây, dù không biết nhìn thời tiết thì cũng biết tuyết sẽ ngày càng lớn.
“Thầy ơi, bọn em ở cùng thầy.” Phàn Tuấn Dương nói.
Mọi người ở lại trong nhà chính, khiến nhà chính rất chật chội.
Có mấy nữ sinh khóc thút thít, quấn lấy nhau.
“Thầy giáo, người có đầu mối không?” Ninh Thư hỏi đại thúc.
Đại thúc nhìn chằm chằm bà chủ nhà đang bưng chậu đi vào, Tiểu Lan đi theo sau, kéo vạt áo của bà.
Lẽ nào đại thúc nghi ngờ bà lão và Tiểu Lan?
“Bưng ra đi, trong phòng nhiều người như vậy đã đủ bẩn rồi, đừng mang chậu than vào.” Đại thúc nói.
Ninh Thư:...
Mẹ kiếp, còn cho rằng đại thúc nghi ngờ bà lão là hung thủ chứ.
“Nhà chính hút gió, có chậu than sẽ ấm hơn.” Bà lão đặt chậu than xuống, tiếng than củi lốp đốp.
Ninh Thư khịt mũi, ngửi được một mùi hương, rất mát, mùi hương man mát của cây cối, không kìm được hỏi: “Đây là cái gì, sao thơm vậy?”
“Đây là hương gỗ, mùi hay có trên gỗ đó.” Tiểu Lan nói với Ninh Thư, nhưng lại không nhìn Ninh Thư, ánh mắt đăm đăm, không có tiêu điểm.
Ninh Thư chăm chú ngửi, có vẻ không có mùi gì lạ.
Bà lão thở dài một hơi: “Lúc đầu định đuổi các người đi, nhưng bây giờ sắp có bão tuyết rồi.”
“Cảm ơn bà.” Phàn Tuấn Dương lập tức nói.
Cơm trưa vẫn là bánh màn thầu đen, cháo loãng, dưa muối.
Gợn mây trên bầu trời ngày càng đen đi, sắc trời tối đi rất nhiều, bởi vì mọi người đều tập trung trong nhà chính, một buổi chiều yên bình, không có chuyện gì xảy ra.
Gió lạnh thổi vù vù, sau bữa tối, người trong nhà chính lạnh đến phát run.
Phàn Tuấn Dương nói với đại thúc: “Thầy ơi, trời lạnh rồi, bọn em muốn lên giường, nhất định sẽ không đi một mình đâu.”
Đại thúc bình thản gật đầu.
Mấy nhiệm vụ giả ở lại, ngồi quanh bàn.
795 nói: “Tôi nói quan điểm của tôi nhá, hung thủ không chỉ có một người.”
Lô San San bật cười: “Chứng cứ đâu?”
“Hầu như ai cũng có chứng cớ vắng mặt, chắc là đã thông đồng với nhau rồi.”
Lô San San nhỏ giọng nói: “Tôi thấy hai bà cháu chủ nhà có vấn đề, chắc chắn trong số thành viên có người quen biết hai người đó.”
“Mỗi lần bà lão múc cháo cho Phàn Tuấn Dương, đều nhiều cái hơn những người khác.” Lô San San nói: “Đều là múc cho Phàn Tuấn Dương đầu tiên.”
“Không thân không thích, sao lại đối xử đặc biệt với Phàn Tuấn Dương như vậy?”
Ninh Thư nhíu mày, không hổ là nhiệm vụ giả siêu cấp, dù 795 xỉ nhục như thế nào đi nữa, cũng có chút tài năng.
Ninh Thư nhớ hết những lời cô ta nói.
Đại thúc ừ một tiếng: “Còn gì nữa không?”
Trương Gia Sâm nói: “Hai bà cháu chủ nhà có vẻ không nghèo như chúng ta nghĩ.”
“Bàn này được làm bằng gỗ Hoàng lê hoa.” Trương Gia Sâm lấy ngón tay gõ lên bàn.
Ninh Thư nhìn chiếc bàn, trước kia thấy nó cô còn cho rằng nó được ghép lại từ mấy tấm gỗ, mặt trên có chút dầu mỡ, bây giờ thấy hoa văn có vẻ rất thanh nhã, rất đẹp.
Ninh Thư đưa ra nghi hoặc: “Biết đâu bà ấy không biết giá trị của gỗ Hoàng lê hoa thì sao?”
Nông dân không hiểu biết nhiều, có khi còn dùng cả bát cổ để cho chó ăn cơ mà.
Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: “Hoàng lê hoa chỉ có ở Nam Hải, nơi có khí trời nóng, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, Hoàng lê hoa chủ yếu phải nhập khẩu về, nơi đây cũng không phải nơi Hoàng lê hoa sinh trưởng, không thể có chuyện lên núi chặt cây lại vô tình chặt được Hoàng lê hoa.”
Ninh Thư: (⊙ 0⊙)
Trời ơi, cảm giác mình như được mở mang tầm mắt.
Ninh Thư chép lại vào sổ, nói như vậy, hai ông bà chủ nhà có chút vấn đề.
Nếu muốn hại người của câu lạc bộ quốc hoạ thì cũng phải có lý do chứ, yêu hận tình thù, không thể vô duyên vô cớ đi giết người.
Đại thúc đứng lên, nói với Ninh Thư và Mai Tử Thanh: “Đêm nay hai người gác đêm.”
Đại thúc rời đi, Lô San San đi theo, những người khác cũng ngáp dài rời đi.
Trong nhà chính chỉ còn lại Ninh Thư và Mai Tử Thanh.
“696, cô có phát hiện gì không?” Ninh Thư hỏi.
“Có nữ sinh mang thai.” Mai Tử Thanh nhỏ giọng nói.
Ninh Thư:!!!!
“Sao cô biết?” Ninh Thư tò mò hỏi.
“Trong thân thể cô ấy có thêm một linh hồn, rất yếu ớt.” Mai Tử Thanh nói: “Tôi rất mẫn cảm với mấy chuyện linh hồn này.”
Có sinh viên mang thai, cha của đứa bé là ai, cũng là người của câu lạc bộ quốc họa sao?
Trong nhóm người này có không ít khác biệt nha.
Ninh Thư và Mai Tử Thanh ngồi chung một chỗ, gió lạnh ngoài phòng gào thét, khiến xung quanh càng thêm yên tĩnh, không cảm nhận được chút hơi người nào.
Ninh Thư đưa tay hơ trên chậu than, sau đó chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, từ sáng sớm tỉnh lại đến giờ, chuyện đã xảy ra đúng là khiến người ta không kịp tiếp nhận.
“Có người.” Mai Tử Thanh vội vã mở cửa, Ninh Thư cũng thấy trên cửa sổ có cái bóng hiện lên.
Mai Tử Thanh đuổi ra hậu viện, Ninh Thư cầm đèn pin đuổi theo Mai Tử Thanh, thấy Mai Tử Thanh đứng dưới một gốc cây.
Ninh Thư đi tới, nói với Mai Tử Thanh: “Có phát hiện gì hả?”
Mai Tử Thanh không nói gì, Ninh Thư đưa tay đụng Mai Tử Thanh một cái, Mai Tử Thanh ngã xuống, cổ của cô ấy bắn ra máu tươi.
Ninh Thư kinh hãi, bước lên trước một bước, kết quả cổ bị vật gì đó cứa vào, Ninh Thư vươn tay sờ, trên cổ ướt đẫm.
Ninh Thư dùng đèn pin chiếu lên, phát hiện cô đụng phải một sợi tơ to bằng sợi tóc, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra thứ này.
Mai Tử Thanh vội vàng đuổi theo, cổ chạm vào sợi tơ, rồi sợi tơ cứa vào cổ.
Sợi tơ này rất bền, Ninh Thư tay lên kéo cũng không đứt, ngược lại sợi tơ cắt vào lòng bàn tay của cô, đúng là không chỉ có lưỡi đao sắc bén mới có thể giết người.
Một người quen đột nhiên chết trước mặt mình, một khắc trước còn đang chuyện trò vui vẻ, giờ đã không còn sức sống, đột nhiên cảm nhận được nỗi sợ hãi của các thành viên.
Mai Tử Thanh ngã xuống vũng máu, tay chân Ninh Thư tê dại, trong đầu kêu ong ong.
Không biết cô ấy có bị xóa bỏ hay không, chắc cô ấy có cách tránh bị xóa bỏ nhỉ.
“Rắc rắc...” Có tiếng chân giẫm trên mặt tuyết, Ninh Thư ngẩng đầu thấy một bóng đen đang xông lại phía mình...