Trước mặt má Ngô, Hắc Muội biểu hiện thật sự rõ ràng, xa xa đối vớiThanh Thủy nói một câu, “Thanh Thủy, học cho giỏi a!”Liền chạy nhanh trở về.
Thanh Thủy đã gần đến cửa hàng , thấy Hắc Muội hướng bên kia liềnmuốn cáo từ vội vàng đuổi theo, má Ngô giữ chặt không buông tay, “Trở về ăn cơm!”
“Nương, con muốn nói chuyện với Hắc Muội!”
“Nói cái gì chứ, có cái gì đáng nói đâu , thiếu nam thiếu nữ , chọcngười bàn tán, hơn nữa Hắc Muội chuẩn bị có vị hôn phu rồi .” Má Ngô đối với Thanh Thủy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Những lời này lập tức khiến Thanh Thủy dừng lại, “Làm sao có thể, Hắc Muội không phải đang giữ đạo hiếu kỳ cho nương nàng một năm sao?”
Má Ngô tức giận nói, “Chính là giữ đạo hiếu một năm sớm hay muộn cũng phải thành thân , nếu con không tin con tự xem số vải Hắc Muội mua đi.”
Má Ngô là người khôn khéo , cả thôn Đại Diệp cũng không có dáng người nam nhân nào theo yêu cầu Hắc Muội đặt may, dáng dâp Lâm thúc không mập không gầy, tinh tráng , nhưng so với hắn cao hơn một cái đầu tuyệt đốilà thanh niên trai tráng.
Hắc Muội không nói bà cũng không nói ra, nhưng vì làm cho Thanh Thủy chết tâm với Hắc Muội bà không thể không nói chuyện này.
Thanh Thủy lật xem mấy khúc vải, quả nhiên là vải may quần áo cho nam tử lập tức ngây ra , hắn thực không tin, Hắc Muội nhanh như vậy có thểtìm được người ở rể.
Vừa thấy vải dệt xoay chuyển tâm tư, chỉ cần vải dệt ở trong này đãnói lên nàng còn phải đến, hắn phải trực tiếp hỏi rõ mới cam tâm.
Bên này Hắc Muội ở trên đường lại mua vài thứ vật dụng mới về tiểu viện.
Tiểu viện bởi vì cách mặt tiền cửa hiệu cùng một tòa sân lại nằm phía sau, cho dù là ban ngày cũng thập phần im ắng, một chút tiếng vang LâmTam Mộc liền phát hiện .
Cẩn thận lắng nghe, là ám hiệu quen thuộc, vì thế cũng phát ra một tiếng ám hiệu.
Rất nhanh một người quần áo thập phần bình thường đột ngột xuất hiện ở phía sau ngoài cửa sổ, giọng nói cung kính, “Thuộc hạ khấu kiến côngtử.”
“Bên kia không có phát hiện tung tích của ta đi?”
“Không có, ngoài thuộc hạ ra không có người biết, công tử yên tâm.”
“Tốt, ngươi chỉ cần về báo Đồng Tể Hội đã toàn bộ bị tiêu diệt, vôluận như thế nào không được lộ ra hành tung của ta, bên kia hỏi chỉ nóita ờ Cẩm thành mất tích , sống chết không rõ.”
“Tuân mệnh, chỉ là thuộc hạ không rõ công tử vì sao không nhân cơ hội này về kinh lĩnh công chứ?”
“Lúc này trở về không phải muốn chết sao, vẫn nên ẩn náu rất xa mớitốt, Thanh thành này phong cảnh đẹp so với kinh thành cùng Cẩm thànhmuốn thoải mái hơn.”
Lâm Tam Mộc nói một phen nói trong lòng thực ra là có chút bi thương , mỗi khi nghĩ đến một nhà Hắc Muội tỷ muội thân cận, cha mẹ từ ái liềncảm thấy chính mình thật sự là người cô đơn .
“Chẳng lẽ công tử muốn ở trong này cả đời sao?”
“Vậy cũng không tệ!”
Đối phương còn muốn nói gì đó, hắn bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, ngươiđi giúp ta làm một chuyện, không cần trực tiếp ra mặt, tốt nhất có thểtìm được một sư gia nào đó ở nha môn Thanh thành, làm như một việc lơđãng nhỏ cần làm——- “
Dặn dò một phen xong, sau cửa sổ đã không còn bóng người, Lâm Tam Mộc nằm ở trên giường nghĩ Hắc Muội thế nào còn chưa trở về.
Vừa nghĩ đến Hắc Muội, Hắc Muội đã mở cửa đi vào , “Trong phòng có người à?”Nàng hình như nghe được tiếng nói chuyện.
“Không có người, một mình lẩm bẩm thôi!”Lâm Tam Mộc nói.
Hắc Muội ngẫm lại, người này cũng thuộc mệnh quạnh quẽ, hai lần đụngphải Hắc Muội không phải bị giấu ở phòng tối nhỏ thì bị khóa trái cửa,đổi lại là người khác có lẽ sẽ điên rồi.
“Ta mua thịt, giữa trưa nấu mấy món nông thôn cho ngươi ăn.”Hắc Muội giương mặt nói.
Kế tiếp một ngày Hắc Muội cũng không lại đi, ở trong phòng một bên quét quét dọn dọn, một bên bồi hắn trò chuyện.
Lâm Tam Mộc trong lòng biết Hắc Muội sợ hắn một mình nằm trên giường buồn .
Lúc xế chiều, Hắc Muội lại lấy ra một bao đậu phộng đưa cho Lâm Tam Mộc, “Lột đậu phộng .”
Lâm Tam Mộc nhìn một muôi đậu phộng nói, “Còn chưa vào cửa nhà ngươi đã bắt đầu xem ta là lao động .”
Hắc Muội buồn cười, “Lột đậu phộng mà coi như là lao động? Thật sựlà! Buổi tối hầm xương với đậu phộng dưỡng huyết bổ khí, có bản lĩnhngươi đừng ăn a!”
Lâm Tam Mộc vẫn vươn hai tay thon dài như bạch ngọc bắt đầu chậm rãilột, Hắc Muội liếc mắt nhìn hắn một cái cười cười, một đôi ngọc thủ nàylột đậu phộng thật đúng là đẹp mắt!
Sáng sớm hôm sau Hắc Muội phải đi cửa hàng má Ngô lấy quần áo, taynghề của bà thật sự không chê vào đâu được , đường may vừa mảnh vừa dày , làm rất tinh xảo.
Nàng mới vừa đi ra góc, liền chạm phải Thanh Thủy.
Vừa nhìn đã biết hắn đợi Hắc Muội đã lâu.
“Hắc Muội.”
“Thanh Thủy, ngươi thế nào ở trong này, hôm nay không đi học à?”
“Hắc Muội, nương ta nói ngươi sắp thành thân à?”
Hắc Muội nhìn hắn trông mong nghĩ đứa nhỏ này thật sự là đọc nhiềusách, cố chấp, cũng muốn diệt tâm của hắn, dù sao nàng cùng hắn tuyệtđối không có khả năng , vì thế nói, “Đúng vậy, ta lúc này về thôn sẽcông chứng .”
“Ai? Vì sao?”Thanh Thủy lập tức liền nắm lấy tay nàng, nàng vội vàngvung ra, “Thanh Thủy, ngươi làm cái gì vậy, mọi người đã lớn, lôi lôikéo kéo sẽ không tốt.”
Thanh Thủy ngượng ngùng buông tay ra, cấp bách hỏi, “Hắc Muội, ngươi không phải giữ đạo hiếu kỳ cho nương ngươi một năm sao?”
“Ta là muốn giữ đạo hiếu kỳ cho nương ta, nhưng ngươi cũng biết bànội và một nhà nhị thúc ta luôn nhìn chằm chằm tài sản nhà ta , ta thành thân trước qua một năm giữ đạo hiếu kỳ lại viên phòng.”
Thanh Thủy hoảng, “Hắc Muội, ngươi cùng với ai thành thân, người nọ là ai, ngươi thích sao?”
Hắc Muội cười cười, trước mắt hiện ra ánh mắt đào hoa ôn hoà của LâmTam Mộc, nháy mắt cười yếu ớt, mi mục như họa, đối với Thanh Thủy nói,“Coi như thích, dù sao so với nam nhân khác ta thấy có thể tin tưởng!”
Nói xong nàng cũng không quản Thanh Thủy, trực tiếp nghênh ngang màđi , để lại Thanh Thủy ở phía sau ngây ra như phỗng, vẻ mặt cô đơn.
Cầm ba bộ quần áo của Lâm Tam Mộc về nhà, vừa vào cửa Hắc Muội liền kích động nóin, “Xem, quần áo mới cho ngươi.”
Lâm Tam Mộc nhìn ba bộ quần áo đặt trên giường cũng không chạm vào,miễn cưỡng nói, “Quần áo dân quê không phải đều tự mua vải về làm sao?Thế nào mua đồ may sẵn .”
Mua đồ may sẵn vốn rất đắt, Hắc Muội tốn hai ba lượng bạc vốn đaulòng muốn chết, hắn chẳng những không cảm ơn thì thôi, thế nhưng còn nói như vậy.
“Không phải là thê tử nên làm quần áo cho trượng phu mình sao? Đừng nói ngươi ngay cả may vá cũng không biết!”
Hắc Muội buồn bực , tức giận nói, “Đừng nói nhiều, có mặc là tốt rồi, sao yêu cầu nhiều thế?”
Lâm Tam Mộc nở nụ cười, đi qua cầm bộ quần áo lam nhạt, sờ lên mềmmại, “Không tệ, mềm mại như cái yếm của ngươi, hẳn là thoải mái.”
Người này, Hắc Muội thật sự là sắp nôn ra máu .
Lại nói về thôn Đại Diệp bên này.
Phùng Quý vừa về nhà Phùng bà bà lại tới khuyên hắn tái giá, Béo Nhavà Tứ Nha hiện tại không nương , nhị tỷ cũng không ở nhà đã hoàn toàntrưởng thành lên, thấy Phùng bà bà đến vội vàng khoá cửa lại , mặc bàhùng hùng hổ hổ cũng không mở cửa ra.
Phùng Quý ở trong phòng kỳ thực làm sao không nghe được, bất quá đốivới nương ông hiện tại lòng ông đã rét lạnh , vội vàng chuẩn bị công cụ , ngày mai cắt hạt cải dầu.
Sáng sớm hôm sau Béo Nha định đi theo Phùng Quý ra đồng cắt cải dầu đã thấy Tứ Nha thức dậy.
“Tam tỷ, tỷ đi giúp cha đi, muội ở nhà cho gà cho heo ăn , muội sẽ nấu cháo.”
“Ừm, xem nhà a.”Béo Nha nghĩ dù sao nấu cháo cũng không dùng phải việc nặng nề gì, Tứ Nha có lẽ không thành vấn đề .
Đợi ra tới đông, Béo Nha vẫn không bằng Hắc Muội, cắt một canh giờ,tay trái tay phải đều bị cắt trúng , Phùng Quý đau lòng nói, “Béo Nha,con đừng cắt nữa, về nhà ăn điểm tâm đi.”
Về đến nhà, nào biết Ngô Bảo Nhi dẫn người đến nhà nàng, “Đại Quýthúc, con muốn Béo Nha mài mực cho con, có thể dùng người này thay BéoNha đi ruộng làm việc không?”
Phùng Quý vừa thấy, người này không phải là hộ vệ nhà Ngô địa chủsao, cũng là nông dân phụ cận, đối với Ngô Bảo Nhi nói , “Bảo nhi, condẫn Béo Nha đi đi, người của con thúc không cần, một mình thúc làm tớitrưa là xong, không có việc gì.”
Béo Nha cũng đau lòng cha, làm sao nỡ để ông làm một mình, cuối cùng vẫn là để người hộ vệ kia đi ra đồng hỗ trợ .
Đến buổi chiều cắt xong hạt cải dầu, Béo Nha thấy Bảo Nhi lấy trongtúi ra năm đồng cho người hộ vệ kia, một bộ dáng lão gia đặc biệt giốngNgô địa chủ, “Cho, vất vả !”
Béo Nha nhìn nhẹ giọng đối với Ngô Bảo Nhi nói, “Bảo nhi, cám ơn ngươi!”
“Không có việc gì, giúp nhà ngươi là ta tự nguyện!”
Nói Béo Nha cười đến càng ngọt .
Phùng Quý xa xa nhìn Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha hai người nói nói cườicười , rốt cục lộ ra tươi cười đầu tiên từ sau khi Tú Cô mất.
Nói sau chuyện Ngô Bảo Nhi tiêu tiền sai sử hộ vệ giúp nhà Béo Nhacắt hạt cải dầu khẳng định là vợ chồng Ngô lão gia biết được .
Buổi tối ngủ ở trên giường Ngô phu nhân ghen tị nói, “Ai, con trai nuôi lớn nha!”
Ngô lão gia nghe xong buồn cười, “Thế nào, còn ăn dấm chua của BéoNha. Con trai bảo bối lớn biết thương người trong lòng , nàng luyến tiếc .”
“Ai, là có chút luyến tiếc, nhưng chỉ cần Bảo Nhi chúng ta vui vẻ khoái hoạt, ta làm nương có cái gì không thoải mái .”
“Đúng vậy, chúng ta rời xa kinh thành chuyển đến nơi thâm sơn cùngcốc này không phải là muốn sống những ngày yên bình, cả nhà không gió vô sóng sao.”
Cảm khái một phen, Ngô lão gia như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên nói, “Lúc ta tuổi không phải cũng thương nàng như vậy sao , ” Ông tựa hồ nói đến cao hứng, nghiêng người nắm tay Ngô phu nhân bắt đầu nói, “Còn nhớrõ không, thời điểm ta vừa cưới nàng, nương sai nàng đi giặt quần áo,tay nàng đều bị đông lạnh sưng lên, kết quả ta lén lút giặt hết quần áo, kết quả nương còn nói nàng giỏi giang!”
Ngô lão gia nói đến việc này trong mắt Ngô phu nhân sáng long lanh ,xong rồi lại cảm thán một tiếng, “Bảo Nhi chúng ta là giống ta a! Biếtthương người!”
“Vô nghĩa, “Ngô phu nhân giận nói, “Con trai chàng không giống chàng thì giống ai!”
Sau một lúc lâu, Ngô lão gia còn nói thêm, “Bảo Nhi cũng mười bốn rồi , Béo Nha thì gần mười bốn, nếu không chúng ta đi Phùng gia cầu hôn đi, đem việc hôn nhân trước ấn định, đem Béo Nha đến nhà chúng ta, nàngcũng vui vẻ .”
“Thế nào, hiện tại lại vừa ý Béo Nha , trước còn luyến tiếc Hắc Muội a!”
“Có thể làm sao bây giờ, nhà Phùng Quý tổng không thể tuyệt hậu đi, con trai chúng ta có thể vào ở rể?”
Ngô phu nhân vội vàng nhéo ông, “Phi! Phi!”
Còn nói, “Ta thấy Béo Nha không tệ, tâm tư đơn thuần, trắng trắng mập mạp , nói không chừng vừa viên phòng có thể sinh một tôn tử béo mập cho ta ẫm bồng!”
“Ha ha ha!”
Hai vợ chồng già ở trên giường nói nói cười cười , làm cho lão bộccanh gác bên ngoài không khỏi cười mị mắt, tâm sinh cảm thán, nhiều nămnhư vậy , lão gia phu nhân vẫn ân ái như vậy