Chương 36: Đồng bạn
Lên xe trở về nhà, Chu Hồn mới hỏi: "Mân Mân, ngươi mua nhiều hoa như vậy là định mang đi bán sao?"
"Bán cũng được, tặng quà cũng được. Lần trước đến chỗ di nãi nãi, ta thấy di nãi nãi rất thích loại hoa cỏ quý giá này. Loại này bản thân cũng là dùng để tặng quà, bồi dưỡng xong rồi về sau không chừng cha nương có thể dùng tới."
"Nếu đã vậy thì đúng là rất hợp lý, ngươi còn có thể tự nuôi sống được."
"Dạ, ta dự định tiếp theo sẽ cố gắng bồi dưỡng ra những màu sắc khác đẹp mắt hơn. Màu sắc càng đặc biệt thì càng trân quý."
Mân Mân có con đường làm giàu của riêng mình.
Chu Hồn bĩu môi: "Cả nhà mình chỉ có mình ta là ngốc thôi, cái gì cũng không biết, cũng không kiếm được tiền."
Hắn cúi đầu xuống, cảm thấy bản thân thật tự ti.
Lý Tuệ và lão thái thái cười ha hả: "Rảnh rỗi ngươi qua vườn trà với trang trại giúp Mân Mân học quản lý việc vặt đi. Cái vườn trà với trang trại này thế nhưng là sản nghiệp của Mân Mân, ngươi phải thật tâm đấy."
"Vâng, nhất định rồi."
Chu Hồn thấy mình có đất dụng võ thì lại vui vẻ cười.
"Ngươi hãy cố gắng học hỏi, tương lai Mân Mân còn muốn dựa vào ngươi bảo vệ."
"Ta biết rồi, ta sẽ nghiêm túc học bản sự không lười biếng. Thúc có kể cho ta nghe chuyện của tiểu tử nhà họ Trương rồi. Nếu như hắn có chút năng lực và bản sự, thì đã không rơi vào tình cảnh đó. Chuyện này ta cũng đồng cảm sâu sắc, nhiều lần ta suýt nữa bị bán đi, ta cũng đã phải phí rất nhiều sức mới thoát ra được."
Cái giá phải trả là cái ót bị thương, không nhớ rõ thân nhân là ai.
Mân Mân xoa xoa mặt hắn: "Không sao, ngươi có chúng ta, chúng ta là người một nhà."
"Vâng, đây là ông trời thương xót ta, ta không có cha mẹ nhưng có nãi nãi, có Mân Mân và thúc thẩm, đây là phúc vận của ta."
Chu Hồn cũng cảm thấy mình rất may mắn, mất đi thân nhân nhưng hắn còn có những người thân tốt hơn với mình.
"Đồ ngốc."
Mân Mân bóp mặt hắn trêu chọc, cười vui vẻ. Chu Hồn cũng không phản kháng, tùy ý nàng nhào nặn, véo vuốt, cười toe toét.
Vương lão thái thái nhìn Lý Tuệ, ánh mắt đầy ý vị thâm trường. Lý Tuệ cũng chỉ cười cười, lắc đầu chỉ chỉ Vương Nghị bên ngoài xe ngựa, ý bảo hắn định đoạt, xin đừng hỏi ta.
Lão thái thái cũng không hỏi nhiều, con cái còn nhỏ, nói những lời này còn quá sớm.
Về đến nhà, lão thái thái cùng thím Tôn cùng nhau dọn dẹp đồ đạc. Quản gia đã chuẩn bị đồ ăn không thiếu thứ gì, hài tử thích ăn thịt, lão thái thái cũng không nỡ để con cháu chịu thiệt, bữa nào cũng có thịt.
Mới đến không lâu, sắc mặt Chu Hồn đã có sự thay đổi lớn. Nếu không có thuốc mỡ che đi dung nhan trên mặt, hẳn còn sáng lạn hơn.
"Nãi nãi, hôm nay chúng ta ăn gì ạ?"
"Cho dạ dày bò ăn được không ạ? Đại cô nương, hôm kia dạ dày bò mang về con đã rửa sạch sẽ kho rồi, còn làm thịt bò kho, có thể thêm một món ăn."
"Tốt, cám ơn thím, con muốn ăn cay một chút."
"Được, nghe ngài."
Người nhà họ Vương đều có thể ăn cay, vì nơi này khí hậu có chút ẩm ướt, lạnh lẽo, ăn cay có thể trừ ẩm trừ lạnh.
Lão thái thái chính mình cũng ăn được một chút cay, chỉ cần không phải quá cay thì không có vấn đề gì.
Ngày đó, thịt béo lão bản biếu tặng một cái dạ dày bò. Người bình thường cũng không ăn thứ nội tạng này, đều là người nghèo ăn, bất quá Vương Nghị một nhà không chê, đều có thể ăn.
Thím Tôn hôm qua đã lấy thịt ra, hôm nay đã làm một chậu thịt kho.
Thịt ba chỉ chuẩn bị làm thịt hấp, trong nhà còn có mấy bó rau khô.
Còn có mấy cái móng heo kho ngon lành, cũng là lần trước mua một lần tám cái móng heo, là hai bộ. Trong thời gian ngắn cũng không bán đi, hài tử thích gặm, Vương Nghị liền mua hết về.
Lòng heo người ta đều mua đi, rất rẻ, một bộ mới mấy tiền đồng. Về nhà dọn dẹp một chút cũng là một món ăn ngon.
Vương lão thái thái múc hai cái móng heo lớn còn có một khối giò kho ngon lành đưa cho Chu Hồn: "Đi đưa Vu Canh đi, giò đưa nãi nãi ăn."
"Biết."
Chu Hồn cùng Mân Mân cầm móng heo trong tay gặm, mang theo đồ vật đi đến nhà Vu Canh.
"Canh tử, mau ra đây."
Chu Hồn gọi hắn từ bên ngoài hàng rào.
Vu Canh ló đầu ra từ trong nhà, thấy là hai người họ liền mỉm cười, chạy ra nghênh đón họ.
Chu Hồn đưa túi giấy dầu cho hắn: "Nhà ta kho thịt, nãi nãi sai ta mang cho ngươi, giò mềm nát đưa nãi nãi ăn, móng heo đưa ngươi gặm."
"Thơm quá, cám ơn, lại làm phiền các ngươi."
"Canh tử ca, sao anh lại khách khí thế? Vậy sau này có chuyện gì em cũng không dám đến nhờ anh nữa. Mọi người đều ở cùng một thôn, lớn lên cùng nhau là anh em chị em, anh cứ khách khí như vậy, còn làm người ta xa cách cả ngàn dặm."
Mân Mân cũng phát hiện vấn đề của Vu Canh, anh ta quá khách khí, mạnh mẽ, lòng tự trọng cũng mạnh.
"Đúng vậy, anh cứ không cần giữ thể diện như em. Anh xem em đây không phải cũng là kẻ ăn mày té vào hố sao? Nếu không có thúc thẩm của em, em còn không bằng anh. Đều là một thôn, chúng ta là huynh đệ mà."
"Đúng vậy, trong thôn già trẻ lớn bé cũng không ít người chiếu cố tổ tôn chúng ta. Con hiểu mọi người tốt với con, chỉ sợ bản thân làm không tốt sẽ liên lụy mọi người. Con cũng muốn giành lại một hơi thở để cho thôn Vương gia ta có sĩ diện."
Vu Canh có lòng cầu tiến rất cao. Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Vương gia thôn xem như là thôn giàu có, nhưng ở nhà thời gian trôi qua không tốt lắm. Chỉ còn vài mẫu đất, cho người khác thuê trồng, bản thân có chút lương thực ăn dùng xong, tiền dư dả cũng không nhiều.
Ở nhà là lão thái thái, đời này đã đến Vương gia thôn định cư, đúng là đời thứ ba người, đã sớm hòa nhập vào Vương gia thôn.
Vu Canh mặc dù là người họ khác, nhưng Vương gia thôn không ít người chiếu cố hắn, cho tới bây giờ cũng không có ai cố ý bắt nạt nhà hắn, tộc trưởng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Vương gia thôn có phong tục tốt, đời thứ ba tộc trưởng đều rất chính phái, hiểu quy củ, giáo dưỡng tốt. Người Vương gia thôn đều đoàn kết, cũng tương đối tích cực hướng lên. Thời gian trôi qua cũng không tệ, không đáng đi đố kỵ ai.
"Ngươi chịu áp lực quá lớn. Tộc trưởng không cho ngươi đi thi tú tài, là vì tốt cho ngươi. Danh thiên tài không cần cũng được, cái danh tiếng kia tốt nhất đừng ra. Cha ta cũng phải cố gắng mấy năm mới thi được tú tài, cái này gọi là rèn luyện. Đi, ra ngoài chơi đi."
Mân Mân dùng cánh tay khoác lên vai hắn, còn nhét móng heo trong tay vào miệng hắn.
Vu Canh ăn móng heo, quay sang Mân Mân cười tươi rói: "Vậy các ngươi vào nhà ngồi trước đi, ta mang cho nãi nãi ăn chút gì rồi ra chơi."
"Tốt."
Nãi nãi trong phòng đang vo dây gai, Chu Hồn đi một vòng trong phòng rồi đi ra viện cầm thùng nước, xách mấy thùng nước vào phòng bếp.
Vu Canh đi mang cho nãi nãi chút thịt, làm một chút cháo ngô khét, luộc hai cái màn thầu đặt vào nồi nóng, lát nữa nãi nãi đói có thể tự lấy ăn.
"Nãi nãi, con để cơm ở trên lò ấm rồi, con đi chơi một lúc."
"Đi đi. Hồn Tử, ngươi mang cái dây gai này về đi. Bà ngươi nói trong nhà không có dây buộc đồ, bà ấy không phải muốn sửa lại nhà sao."
"Tạ ơn nãi nãi."
"Đi chơi đi, Canh tử coi chừng đệ đệ muội muội đừng chạy lên núi a."
"Biết."
Vu Canh dẫn Mân Mân và Chu Hồn chạy ra ngoài chơi.
Ba người còn chạy đến gọi mấy đứa bé cùng nhau ra bờ sông mò cá. Tuy nhiên hôm nay không mò được cá, chỉ mò được một ít cá chạch rất nhỏ. Cuối cùng mang cho cháu trai của tộc trưởng, Cương tử, nhị đại nương làm món rán cá chạch rất ngon.
Cương tử nói về nhà sẽ để nãi nãi làm thành dầu chiên, mang đến tộc học chia sẻ cùng mọi người.
Đám bạn nhỏ chia nhau móng heo của Mân Mân và Chu Hồn, còn nướng khoai lang, ăn thơm phức. Chơi đến trời sắp tối, tiếng gọi mẹ vang khắp thôn, mọi người mới cõng mấy đứa bé về nhà.