Chương 14:
Mấy ngày nay thanh niên trai tráng trong nhà phải ra ruộng trồng trọt, Vương Đại Trụ không trốn được, đành phải để cho Lý thị đi họp chợ.
Vương lão đầu khiêng cuốc cũng đã về, nghe được lời kia liền nghiêm mặt, hừ lạnh nói: "Đi có thể, nhưng đừng mang theo người nào trở về!".
Hai vợ chồng biết Vương lão đầu nói là không được mời đại phu cho Tiêu Thính Vân.
Đợi Vương lão đầu trở về phòng rồi, Trần tú tài cười nhẹ tiếp nhận chén trà sứ, ùng ục ùng ục uống nước, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, bỗng nhiên dừng lại, bưng chén hướng ngăn tủ đi đến, cầm lấy túi giấy phía trên không khỏi nói: "Đây là vật gì? Thế nhưng trên mặt lại có thể viết chữ vẽ tranh?".
Trên túi giấy vừa vặn in bốn chữ đại triện cổ "Bánh bao thịt Trần Ký", một bên còn vẽ một cái bánh bao thịt trông rất sống động, là tiệm bánh bao đưa cho Vương Tuyết Cầm sau khi mua.
Trần tú tài bất chấp nước chảy ra từ bên trong túi, tay sờ sờ, kinh hỉ nói: "Thứ này có thể viết chữ? Cái này so với thư từ hắn dùng nhẹ hơn nhiều. Cái này dùng cái gì chế thành?".
Vương Đại Trụ cười ha hả: "Không có gì".
Cả nhà Vương Đại Trụ không hiểu tại sao Trần tú tài lại cao hứng như vậy, chỉ là sắc mặt khẽ biến, bước lên phía trước đoạt lấy túi giấy kia từ trong tay Trần tú tài bỏ vào trong tủ. Nếu để cho Vương lão đầu biết bọn họ trộm ăn bánh bao thịt dê, sợ là muốn nháo đến gà chó không yên.
Thấy thế, Trần tú tài ngượng ngùng cười, chỉ dặn tức phụ Vương nhị sáng sớm ngày mai sẽ đi sớm, trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú hơn đối với cái kia túi giấy kia.
Hổ Tử miêu tả đại khái dáng người béo gầy của năm vị tiên nhân, ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Lý thị liền mang theo túi trà kia lên xe bò của Trần tú tài đi về phía trấn.
Hôm nay là ngày họp chợ trên trấn, lúc này trời mới hửng sáng không bao lâu, trong chợ liền chật ních người họp chợ, đám đông ào ào đi lại, các loại tiếng rao hàng một tiếng áp một tiếng, thực sự rất náo nhiệt.
Lý thị suy nghĩ một lúc, cầm túi trà đi về phía khách sạn Duyệt Lai làm ăn tốt nhất trấn, vừa mới bước vào ngưỡng cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm tiếc hận:
"Lại nói Thụy vương kia vốn là con trai trưởng, không ngờ quốc mẫu lại sớm qua đời, vừa ra đời thì mất mẹ, xưa nay không được đương kim thánh thượng yêu thích, năm trước ôn dịch Thụy vương phụng mệnh xuôi nam..."
Lý thị nhìn thoáng qua, một lão giả ngồi ở chính giữa quán nói đến nước miếng bay loạn, thì ra là một vị thuyết thư tiên sinh.
"Hay!"
Cách khách nhân ngồi nghe thuyết thư, tiếng vỗ tay cùng những lời trầm trồ khen ngợi tràn đầy, đặc biệt là tiểu công tử nhà viên ngoại ở trên lầu hai, kích động đến hai gò má đỏ lên.
Chưởng quầy cười đến thoải mái, đây là thuyết thư tiên sinh đặc biệt mời từ trong huyện tới, trời nam đất bắc cái gì cũng có thể kể một đoạn, không ít khách gọi chén nước trà nghe từ sáng đến tối, đói bụng liền ăn cơm ở chỗ này, vì vậy có thể kiếm được không ít tiền.
"Chưởng quầy, chỗ ta có chút trà, không biết có thể đổi chút bạc hay không?"
Chưởng quầy nhíu mày khi vừa thấy người tới chính là một phụ nhân mặc đồ nhà nông.
Nhưng là chuyện làm ăn tự đưa đến, cổ nhân nói "duỗi tay không đánh mặt tươi cười", chưởng quầy thản nhiên gật đầu: "Chúng ta có thu lá trà, cũng không biết trà của ngươi có được hay không?"
Lý thị vui vẻ, vội vàng từ trong túi vải lấy ra túi trà kia đưa lên, bởi vì là túi nilon trong suốt, không cần lấy ra cũng có thể nhìn thấy lá trà bên trong.
Chưởng quầy nhìn mà sửng sốt, hắn gặp qua không ít loại trà, thật sự chưa thấy qua loại nào kết chặt như lá đã bị rút hết nước. Cẩn thận mở túi nilon ra, một mùi trà mát lạnh thình lình xông vào mũi.
Trà thơm!
Chưởng quầy thu hồi thái độ tùy ý: "Có thể pha thử trước không?" Hắn còn chưa nếm qua cũng không chắc chắn trà này rốt cuộc mùi vị như nào.
Lý thị do dự một lát, đành phải gật đầu đáp ứng.