Chương 23:
Vương lão đầu không thể tin hỏi: "Đó là đất của nhà ta phải không?"
Vương lão đại:"... Đúng vậy."
Vương lão đầu chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt: "..."
Nếu là đất của mình, sao những thôn dân này lại tranh nhau cày như điên? Vương lão đầu tự cho mình cũng coi như là có chút trầm ổn, lại bị một màn trước mặt làm cho ngây người.
Làm cái gì vậy! Nhà các ngươi không có đất sao?!
-
Kéo bức màn cửa sổ mỏng ra, Triệu Hi ngáp nhìn bầu trời xanh bên ngoài, bầu trời xanh thẳm lại khiến nàng cảm thấy có chút không chân thật.
Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của việc xuyên tới cổ đại, không khí nơi đây trong lành, mẹ nàng cũng vui mừng trong đau khổ, mới sáng sớm liền mở video trong bộ nhớ điện thoại, nhảy theo như ở quảng trường.
"Làm như thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới toàn hoa, thì ra ta là một chú bướm say rượu..."
Khóe miệng Triệu Hi co quắp hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Thính Vân đang đứng ở đầu cầu thang xoắn, tấm lưng gầy thẳng tắp như tuyết tùng, sắc mặt so với đêm qua đã tốt hơn một chút, giờ phút này mày kiếm nhíu lại, nhìn thẳng vào Vương Tuyết Cầm đang nhảy tập ở hành lang lối đi nhỏ dưới lầu.
Tựa như nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thính Vân mắt sắc như ưng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi, nhìn thấy rõ là nàng liền theo bản năng thu liễm sát khí, trầm ổn nói: "Tiểu tiên nữ"
Triệu Hi: "..."
Triệu Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú quạnh quẽ của hắn, cũng không biết hắn làm thế nào mà dùng sắc mặt đạm nhiên kia để nói ra ba chữ "Tiểu tiên nữ", lại khiến nàng thấy hơi xấu hổ: "Ta tên Triệu Hi"
Vì thế Tiêu Thính Vân liền sửa miệng gọi một tiếng Triệu cô nương, rồi lại quay đầu nhìn Vương Tuyết Cầm nhảy vui đến quên cả trời đất ở hành lang dưới lầu.
Triệu Hi cảm thấy hứng thú hỏi: "Ngươi cảm thấy mẹ ta... mẫu thân ta nhảy thế nào?"
Tiêu Thính Vân nghe vậy mày kiếm càng thêm nhíu chặt, uyển chuyển nói: "... Rất khác với ca múa của triều Thiên Khải."
Triệu Hi nghe xong nghẹn cười, dứt khoát đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu liền nhìn thấy Triệu Chí Dân cùng hai anh ngồi vây quanh cùng một chỗ, ngửa đầu nhìn giao diện bảng hệ thống của biệt thự trí năng.
Bởi vì người một nhà đều là kí chủ trói định với hệ thống biệt thự, cho nên có thể tra được điểm thiện cảm tích lũy thu hoạch do ai cung cấp.
Đã nhiều ngày nay, mỗi khi bọn họ rời giường liền kiểm tra tình huống điểm tích lũy.
Nghe được tiếng vang, ba cha con đồng loạt quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm sâu.
Triệu Hi mờ mịt, chuyện gì vậy?
Triệu Ngôn theo thói quen đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Căn cứ giao diện hệ thống, tối hôm Tiêu Thính Vân đã cung cấp 20 điểm tích lũy cho muội, điều này chứng tỏ tối hôm qua muội đã đi gặp hắn."
Triệu Húc chậc chậc hai tiếng: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, như vậy không được"
Triệu Chí Dân lời nói thấm thía: "Hi Hi, ta biết tiểu tử đó trông rất đẹp trai, nhưng chuyện này 10 năm sau hãy suy nghĩ đến, con còn nhỏ"
Triệu Hi: "??" Các người đều đang nói cái gì vậy?
Nàng muốn giải thích đêm qua chỉ tình cờ gặp được ở phòng bếp, Triệu Chí Dân lại nói: "Ăn bữa sáng trước đi"
Cân nhắc đến việc Tiêu Thính Vân mới tỉnh lại nên cũng chỉ có thể ăn cháo loãng, cộng thêm lo lắng lương thực dự trữ trong phòng bếp không đủ nên sáng hôm nay chỉ dùng nồi cơm điện nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối.
Tuy là cháo, nhưng cháo này rất đặc, trứng muối thơm ngon cùng thịt nạc xé sợi ở mặt trên, một chút hành lá thái nhỏ điểm xuyến, mùi thơm bay thẳng lên mũi, dẫn đến cơn đói của mọi người được phóng đại.
Vương Tuyết Cầm gọi Tiêu Thính Vân lại đây dùng bữa sáng.
Làm Tiêu Thính Vân có chút kinh ngạc, trí nhớ của hắn dừng lại ở chỗ sau khi được Vương Đại Trụ cứu, lúc đầu Vương lão đầu đối xử với hắn còn có chút quan tâm, mỗi sáng sớm đều có một chén thức ăn. Nhưng theo thời gian càng dài, dù mỗi ngày Tiêu Thính Vân đều giúp Vương gia làm việc, Vương lão đầu vẫn càng thêm không thích hắn, cũng không còn cho hắn ăn sáng nữa, chỉ cần hắn không đói chết là được.